8 năm sau, tại sân bay thành phố A,

Kiều Lam vừa xuống máy bay, cô vừa lấy được hành lý của mình thì vui mừng kéo ra ngoài.

Vì mải mê vừa đi vừa nhìn vào điện thoại mà Kiều Lam đã vô tình đụng trúng một người đàn ông, bị ngã ra sàn

“Xin lỗi, xin lỗi tôi không cố ý đâu ạ.” Kiều Lam vừa đứng dậy đã cúi đầu xin lỗi người đàn ông kia

“Không sao.” người đàn ông kia nhẹ nhàng lên tiếng.

Giọng nói này sao lại nghe quen vậy? Kiều Lam lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn rõ người đàn ông kia

“Lục…Minh?”

“Chào em, Kiều Lam.

Đã lâu không gặp.”

“Xin lỗi đã đụng trúng anh.

Em đi trước!” nói rồi Kiều Lam vội vã kéo vali đi, cô bắt đại một chiếc xe taxi quay về Kiều gia

Lúc này, Lục Minh vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng của Kiều Lam cho tới khi khuất đi

“Chủ tịch, có phải đó là vị tiểu thư mà ngài chờ cả sáng nay không?” thư ký Lê đứng bên cạnh lên tiếng

“Sao cậu biết?”

“Tôi nhớ không lầm thì đó là tiểu thư trong ảnh trên bàn làm việc của ngài.”

“Đúng vậy.

Hôm nay tôi là cố tình chờ cô ấy.”

“Xin lỗi vì đã tò mò nhưng mà tiểu thư đó là…?”

“Cô ấy là người yêu cũ của tôi.”

“Xin lỗi chủ tịch.”

“Không sao.

Dù sao anh cũng không biết.

Đi tới chỗ mẹ tôi thôi.”

“Vâng.”

Nói rồi Lục Minh cũng cùng thư ký Lê rời khỏi sân bay.

Phía bên Kiều Lam, cô vội vàng bắt một chiếc taxi rồi nhanh chóng về Kiều gia.

Trên xe Kiều Lam không ngừng nghĩ về chuyện đụng trúng Lục Minh khi nãy.

Không ngờ người đầu tiên cô gặp khi về nước lại là anh.

Có trời mới biết, lúc cô ngước mặt lên nhìn thấy anh, tim cô như lệch đi một nhịp.

Dù đã chia tay nhưng mà vị trí của anh trong trái tim cô dường như không thay đổi gì cả.

Cuối cùng cũng đã về tới Kiều gia, vì hôm nay về nước Kiều Lam không thông báo trước cho ai cả nên mọi người khi thấy cô về thì rất vui mừng, bà Kiều thậm chí còn ôm lấy cô mà khóc

“Tiểu Lam về rồi, con gái của mẹ về rồi!”

“Con nhớ mẹ lắm luôn í!”

“Được rồi, hai mẹ con buông nhau ra đi rồi vào trong nhà ngồi.” thấy hai mẹ con họ cứ ôm lấy nhau rồi khóc nên ông Kiều phải lên tiếng kêu mọi người vào nhà

“Tiểu Lam à, từ ngày qua đó con chả bao giờ về nước thăm ba mẹ cả, mẹ nhớ con lắm đó.”

“Hihi, tại con muốn ở đó làm việc rồi có thêm kinh nghiệm chứ bộ.”

“Tiểu Lam à, lần này về nước con định ở lại luôn hay sao?” ông Kiều lên tiếng hỏi

“Dạ đúng rồi ba.

Con sẽ đi làm ở đây luôn.”

“Vậy thì tốt quá rồi.” bà Kiều nghe vậy thì rất vui mừng vì bà không phải xa con gái nữa rồi

“Vậy thì con tới Kiều thị phụ ba và anh hai con đi.” ông Kiều đề xuất ý kiến này với Kiều Lam

“Xin lỗi ba.

Con đã nộp đơn ứng tuyển vào tập đoàn MLG rồi.”

“Sao con không qua tập đoàn nhà mình làm? Ở đó con sẽ không bị thiệt thòi.”

“Ba à, con mà tới Kiều thị làm việc thì kiểu nào anh hai cũng sẽ giao cho con việc nhẹ rồi đối xử đặc biệt với con cho mà xem.

Con là đang muốn tự đi làm và muốn xem coi khả năng con tới đâu.”

“Haizz đúng là hết nói với con.

Thôi thì tuỳ con vậy.

Nhưng nếu đi làm có chuyện gì thì con cứ nghỉ việc đi.

Dù sao Kiều thị vẫn sẽ luôn chào đón con.”

“Vâng ạ.”

“Hai cha con tạm gác công việc sang đi.

Mau xuống bếp phụ tôi nấu ăn này.” bà Kiều nghe hai cha con cô nhắc tới công việc khi vừa về liền đau hết cả đầu nên kêu hai người họ xuống bếp phụ bà nấu ăn

“Tuân lệnh mẫu hậu.” Kiều Lam vui vẻ đi xuống bếp phụ bà Kiều nấu ăn.

Đã lâu rồi cô mới có dịp xuống bếp cùng mẹ nên nhất định phải tranh thủ mới được.

Trái ngược với không khí vui vẻ bên Kiều gia, Lục Minh được thư ký Lê lái xe tới bệnh viện.

Vừa tới anh đi thẳng lên phòng VIP nơi mà mẹ anh đang nằm chữa bệnh,

“Mẹ ơi, con tới thăm mẹ đây.”

“Tiểu Minh? Con tới rồi sao?”

“Vâng ạ.

Nay mẹ thấy thế nào rồi?”

“Mẹ vẫn vậy thôi.

Vẫn là không biết sống được bao lâu.”

“Mẹ à, mẹ đừng nói vậy.

Mẹ sẽ ở với con thật lâu mà.”

“Tiểu Minh, mẹ chỉ mong trước lúc ra đi có thể nhìn thấy con cưới vợ và hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình thôi.”

“Mẹ à…con không thể rồi.”

“Chẳng lẽ…con vẫn còn yêu con bé đó sao?”

Lục Minh nghe mẹ hỏi vậy thì anh không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu

“Bao nhiêu năm rồi con vẫn không buông bỏ được à?”

“Thật sự…con chỉ yêu mình cô ấy.”

Bà Lục nghe anh nói vậy cũng không biết nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn anh.

Bà thật sự hy vọng đứa con trai này chả bà sẽ sớm tìm được hạnh phúc vì những năm qua nó đã khổ rất nhiều rồi..