Trên thế gian này, Tằm Thạch cũng là một loại Dị Thạch, linh lực được chuyển hóa thành tơ tằm, vô hình vô thanh, kháng lại nguyên tố, chung quy không phải thứ muốn thấy là thấy, muốn chặt là chặt.

“...đến một cảnh giới nhất định, khi tơ tằm ta tạo ra đã quen thuộc như chính cơ thể của ta, ta có thể bắt đầu trở thành một Khôi Lỗi Sư, một kẻ có thể dựa vào tơ tằm mà điều khiển cả người khác...”

Lưu Phàm bỗng dưng nhớ lại một lần Trưng Nhị Đài của Vu Thạch Học Viện đã nói qua như vậy.

“Thứ đối mặt với ta đơn giản là một tên sử dụng Tằm Thạch, như vậy phải hạn chế sử dụng nguyên tố mới có thể chiếm thế thượng phong.”

Hắn rất nhanh bắt gặp một tên mặc y phục cực kì quái đản, hai tay áo dài đến chấm đất, đứng đó mà vung tay múa chân. Trên đầu của Khôi Lỗi Sư là một đám mây đen, không sai không lệch chính là một đám mây đen đang điên cuông xối nước. Hắn tựa như đã rất quen với hoàn cảnh này, nước mưa cho dù đang nhằm vào cơ quan hô hấp mà tấn công, nhưng, Khôi Lỗi Sư vẫn vô cùng bình thản.

Lưu Phàm đứng lặng một hồi lâu, thực sự mà nói cái thứ mây đen kia không khác gì một loại tường bảo vệ, có thể ngăn chặn những hệ thiếu sức cơ động, càng là giảm tầm nhìn của người ngoài.

“Nhưng, nếu thế cứ việc bố trí một cái kết giới, việc gì phải dầm mưa như vậy ??” Lưu Phàm khó hiểu.

Trong tay hắn dần hiện ra Cốt Kiếp Cung, giương lên vô cùng chính xác, nhằm thẳng vào Khôi Lỗi Sư mà bắn đến một đạo Tiễn Khí.

-Vụt !!!-

Tiễn Khí vụt qua người của Khôi Lỗi Sư, nhưng, hoàn toàn không gây ra một chút ảnh hưởng hay sát thương gì. Lưu Phàm bất giác lạnh sống lưng, ừ thì hắn có thể nhắm chưa đủ độ chính xác, nhưng, chênh lệch không thể đến cỡ này được.

“Đối phương có vẻ thản nhiên, nhiều khả năng là đã rất tự tin vào bố trí của bản thân, không hề màng đến việc mình tấn công...xem ra chính mình cũng không nên quá lỗ mãng.” Lưu Phàm tự nhủ.

Có thể nói hắn là một kẻ đa nghi, giống như Tào Tháo vậy, thấy quân địch quay lưng vào mình liền bỏ chạy, lo bóng sợ gió về việc đó là bẫy của kẻ thù. Tính cách gì cũng có hai mặt của nó, Lưu Phàm biết có thể sự thận trọng này sẽ tước đi nhiều cơ hội, nhưng, nó cũng đem lại cho hắn nhiều an toàn hơn.

“Nếu như thế này...có thể để Tử Ly tấn công vào tinh thần hắn một chút.” Lưu Phàm triệu hồi Tử Ly, nói.

“Vâng thưa chủ nhân.” Tử Ly đáp.

Châu chấu nhỏ vào tư thế gáy, hai chân nhè nhẹ choãi ra đằng sau, râu rung rung hướng về phía Khôi Lỗi Sư. Từng đợt sóng âm nối nhau, đánh mạnh vào không gian, có thể nhìn thấy cảnh vật đang bị bẻ cong đôi chút.

“Hừm, do sự vận động của sóng âm tác dụng vào không khí mới gây ra các vùng có áp suất chênh lệch, từ sự chênh lệch đó gây ra hiện tượng khúc xạ ánh sáng, bởi vậy nến khi nhìn qua vùng khúc xạ mới thấy hình ảnh bị lệch đi.” Lưu Phàm nhìn, vô tình bật miệng.

Khoan...

Nói như vậy, có thể không phải thứ kết giới chết bằm nào làm lệch đường Tiễn Khí của Lưu Phàm, bởi rằng dù có làm lệch cũng không thể chống chọi với chiêu thức có uy lực quá lớn...

Nó lệch đi và sự tự tin đáng ghét của tên Khôi Lỗi Sư ấy đến từ một sự thật, đó là không thể bắn trúng khi đang nhắm vào hắn, chính xác hơn là ảo ảnh của hắn !!

Mây đen và mưa, hai thứ ấy gây ra hiện tượng khúc xạ ánh sáng, thứ Lưu Phàm bắn lúc nãy căn bản không phải là ảnh thật của Khôi Lỗi Sư.

“Tử Ly, cứ làm đi, ta đã có giải pháp.” Lưu Phàm cười khẩy, nói.

Thực sự, nếu như gặp phải phàm nhân, e rằng vạn kiếp cũng không thể nhìn ra trò này, nhưng Lưu Phàm thì khác, thân làm một cái học bá, thứ này không thể làm khó hắn quá lâu !!

“Dựa trên chiết xuất chênh lệch giữa nước và không khí, nhìn thẳng đi chéo, chắc chênh lệch cỡ này là đã ổn.” Hắn nắm chặt Cốt Kiếp Cung trên tay, khe khẽ cân đo.

“Chủ nhân, ta đã nắm được tâm trí hắn, có thể khiến hắn bất động một thời gian !!!” Tử Ly gấp gáp kêu lên.

-Xạc !!!-

Tiễn Khí lệch hẳn một quãng dài so với hình ảnh của Khôi Lỗi Sư, nhưng, cả hai bên đều đã nhận ra được sự chính xác của đòn tấn công này.

Khôi Lỗi Sư bị oanh bay khỏi vùng phủ của mây đen, một bên vai đã bị Tiễn Khí xuyên nát. Hắn lồm cồm bò trên mặt đất, tay áo dài lúc này đã trở thành thứ vướng víu ngấm đầy máu. Khôi Lỗi Sư chuyển hết đau đớn này thành phẫn nộ, nhìn Lưu Phàm bằng một thứ ánh mắt cực điểm hỗn độn.

“Người ta thường nói, người chết không thể sống lại, ngươi có thể khiến bọn hắn sống dậy...liệu rằng có làm được với chính mình không ??” Lưu Phàm nheo mắt nói.

“Ngươi...cái thứ cướp đoạt long mạch như ngươi không đáng được sống !!!” Khôi Lỗi Sư quát lên.

“Cướp đoạt, ngươi định nghĩa cũng hay thật đấy, nếu không phải từ đầu là ý định của Thông Thiên Nghiên Cứu Hội, nếu không phải từ đầu các ngươi có lòng tham thì đã không xảy ra cảnh này !!” Lưu Phàm nóng máu mắng.

“Nguyên thức – Bát Địa Nương !!!”

“Khoan đã, cớ vì sao tên chiêu thức ‘Địa’ mà ngươi lại hùng hổ dùng tơ như vậy, lỡ bị nhầm sao ??” Lưu Phàm hỏi.

Tơ trắng đâm sâu vào đại địa, kéo lên từng khối đất lớn, đất chồng đất, tơ chồng tơ, không bao lâu sau cả một con cự nhân đã thành hình. Đất đá là xương thịt, tơ mềm là gân cốt, cực kì linh hoạt mà chi tiết !

Cự nhân vặn mình, trên tay hiện ra một bó tơ lớn, nháy mắt đã huyễn hình thành một lưỡi rìu lớn bổ xuống. Lưu Phàm sau hai lần niết bàn có không ít tự tin về cường độ thân thể, trực tiếp nhấc Cốt Kiếp Cung lên đỡ lấy.

-Rầm !!!-

“Đồ khốn mượn xác, trả lại cho đại địa sự yên bình của nó !!” Lưu Phàm nghiến răng, khuỵu xuống một chân, nháy mắt lại nhún người đánh trả.

Cự nhân mất đà, lảo đảo lùi lại một bước, Lưu Phàm căn bản không có tâm lý khinh địch, ngay lập tức hiện ra Chuẩn Cao Cấp Mộc Thạch trên tay.

“Mộc Tiễn !!!”

Mộc có khắc tính đối với Thổ, chung quy Lưu Phàm thấy có lợi thế khi dùng Mộc Tiễn.

Cự nhân mang không ít Thổ Nguyên Tố, nháy mắt đã bị Mộc Tiễn hấp thụ vào, trở thành chính nó sinh lực. Thế như chẻ tre, cự nhân kết cục đã có thể thấy rõ.

“Ngươi tiêu tốn một lượng linh lực không nhỏ để có thể duy trì tơ nhiều như vậy nhỉ...nói cách khác, cá nằm trên thớt với ngươi lúc này có gì khác nhau ??” Lưu Phàm trào phúng.

Khôi Lỗi Sư không đáp nữa, hắn tuy có thể tiếp tục chống đỡ, nhưng, đối mặt với Lưu Phàm không dễ như hắn tưởng, càng là không nên mạo hiểm như vậy. Hắn ôm vai đau đớn, ngửa mặt lên trời mà cười dài, sẵn sàng đón nhận cái chết.

“Triệu Quốc vĩnh hằng !!!” Khôi Lỗi Sư hét lên.

“Câm mồm vào, ta chỉ vừa mới đổi ý thôi.” Lưu Phàm tay cầm Sinh Thạch, vận chuyển lực lượng mà hồi phục lại cho đối phương.

Sinh Thạch lúc này là Tinh Cao Cấp tu vi, dĩ nhiên tốc độ chữa thương cũng nhanh hơn nhiều, nháy mắt Khôi Lỗi Sư đã toàn vẹn đến không sai không lệch.

“Dĩ khả sát, bất khả nhục, ngươi không cần phải làm như vậy trước khi giết ta.” Khôi Lỗi Sư khẳng khái đáp.

“Nếu như còn nghĩ đến phụ mẫu dưỡng già ở nhà, đừng nói những lời muốn chết như vậy, hơn nữa, ta giết ngươi cũng sẽ không được lợi lộc gì.” Lưu Phàm đừa tay trói Khôi Lỗi Sư lại, kéo xềnh xệch đằng sau, nói.

, thể loại hắc thủ sau màn