Thiên Lý Lộ là một dạng khóa di chuyển đối phương, chính xác hơn là đặt đối phương vào một vùng không gian được điều khiển, cho dù hắn có tung ra Cao Cấp Công Tu ma pháp cũng không thể làm hại đến Lưu Phàm bên này, sẽ từ từ bị Thiên Lý Lộ dài dằng dặc tiêu hao hết.

Nhưng, nếu như đầu tư một chút suy nghĩ, biết rằng tránh không nổi, trực tiếp tung ra Thủ Tu chiêu thức, có thể đón chặn đòn đánh của Lưu Phàm.

“Trác Tử, Quang Dung, chúng ta rút thôi !!” Lưu Phàm nhíu mày, nói.

“ Rút ?? Vì sao phải rút ??” Mai Quang Dung hỏi đầy ngô nghê.

“Nếu như không muốn tỉ lệ là 1 chọi 20, rút.” Lưu Phàm đáp gọn, gô cổ Quang Dung lên, cùng Hi Ngọc Trác chạy thẳng về phía bên kia.

“Phàm ca, bọn chúng đông như vậy, cớ vì sao lại chỉ muốn giam giữ chứ không giết tiểu thư ??” Hi Ngọc Trác nhìn đằng sau bụi cây lao ra không biết bao nhiêu người, nói.

“Có thể là bọn chúng không thể giết, cũng có thể bọn chúng mục đích căn bản không phải là giết.” Lưu Phàm nói ra.

“Nhằm bụi cây lớn kia chạy đến !!” Bạch Ngân hét lớn.

-Rụp !!!!-

Một trong Bạch Ngân thần thông, Mộc Không Khống, chỉ cần ở trong môi trường dồi dào Mộc Nguyên Tố, nàng có thể dễ dàng khai mở một không gian khác lớn gấp không biết bao nhiêu lần. Đám người Lưu Phàm biến mất hoàn toàn trong bụi cây, khí tức cũng bị tản đi, chung quy là khiến lũ kia không tài nào tìm tới.

“Oa, thật rộng !!!” Mai Quang Dung vui vẻ chạy nhảy bên trong Mộc Không Khống.

“Bạch Ngân, tối đa duy trì được bao lâu ??”

“Khoảng hai ngày, linh khí nơi này cực kì mỏng manh, ta chắc chắn vị kia tiên nhân vẫn đang thi triển thứ gì đó, hoặc, chí ít là còn sống và đang thu nạp linh khí.” Bạch Ngân hóa thành hình thái nhân loại, tiến vào trạng thái duy trì, nói.

“ Được rồi, Trác Tử, đối với số lượng quân địch trên mặt đất áp đảo như vậy, rõ ràng là dưới kia còn muốn nhiều gấp bội, chúng ta cần có thời gian lên kể hoạch lại.” Lưu Phàm rút từ túi đồ ra một cuộn giấy, một bút, một nghiên, nói.

“Ừm.”

“Đầu tiên khi vạch ra kế hoạch, nhiệm vụ cao nhất của chúng ta là gì, phải xác định được đó là nhiệm vụ mà chúng ta buộc phải hoàn thành không kể tình huống ra sao.”

“Cứu tiểu thư, à nhầm, Đông Hiền Giả Vương Thúy Kiều.”

“Thứ hai, chúng ta cần xác định để đạt được mục tiêu ấy cần gì.”

“Lối vào đến tầng ngầm thứ 30 và dĩ nhiên cả lỗi thoát ra.”

“Thứ ba, xác định trở ngại mà chúng ta phải đối mặt.”

“Độ sâu và quân địch, chúng có thể đã chiếm đóng toàn bộ các tầng ngầm và ngay cả mặt đất cũng không ngoại lệ, cực kì đông địch nhân.”

Lưu Phàm và Hi Ngọc Trác nhìn vào mấy đề mục trên giấy, bắt đầu tiến vào cân nhắc các cái khác nhau tình huống, sau một hồi so sánh, hoàn toàn là chưa hề rút ra được việc cần làm.

“Chúng ta nói thế này, khác nào là không thể tiến vào từ bên trong ??” Hi Ngọc Trác tuyệt vọng nhìn một đống ý tưởng bị gạch bỏ, nói.

“ Nếu vậy...ta có thể tiến vào từ bên ngoài...” Lưu Phàm nói ra.

“?!!?!”

“Thật, ta nghiêm túc đấy, nếu như đây là một hòn đảo thông thường, chúng ta có thể cam đoan nó không dính liền với đáy biển, nói cách khác, ta có thể đào ngược từ bên dưới lên.” Lưu Phàm đáp lại.

“Nhưng...vấn đề là hô hấp, ngay cả việc xuống nước đối với ta cũng có chút khó khăn, căn bản Hỏa hệ không thể thi triển.” Hi Ngọc Trác rất nhanh nhận ra vấn đề.

Lưu Phàm nhếch mép, kì thực nãy giờ hắn liên tục phủ định kế hoạch đều để dẫn dắt nàng đến nước này, căn cứ vào tâm lý Hi Ngọc Trác, chắc chắn là sẽ chịu nghe theo để cứu Vương Thúy Kiều, chắc chắn phương thức hoang tưởng này sẽ được sử dụng !!

“ Đây, ta gọi nó là Hải Sâm Đan, tại vì nó đen như màu hải sâm, hơn nữa, nó có thể giúp ngươi hô hấp mà không cần đến không khí, ít nhất là đến khi nó tan hết.” Lưu Phàm rút ra Hải Sâm Đan, nói.

Nếu như để đại lượng khí oxy truyền vào hô hấp, chắc chắn sẽ gặp phải tình huống ngộ độc oxi, nhưng, Lưu Phàm đã giải quyết điều ấy bằng việc điều chế Hải Sâm Đan dưới dạng viên ngậm, có thể từ từ hòa tan, khí oxi đậm đặc sẽ tự trộn vào không khí đang được thở ra, hình thành một hỗn hợp có khả năng cho nhân loại sống sót !!

Lưu Phàm là Thủy Tinh Linh, chung quy không cần lo lắng về vấn đề hô hấp, nhưng, về hai tên đồng bọn này, hắn dĩ nhiên phải tính đến, càng là Hải Sâm Đan này cực điểm hữu dụng, có thể gang tấc cứu người sắp chết đuối.

“ Phàm ca, ngươi nói rõ một chút.”

“Ừm, ngươi đã ở đây gần hai mươi năm, chắc chắn có thể ước lượng một tầng ngầm cao bao nhiêu, cứ như vậy chúng ta sẽ tính được một giá trị xấp xỉ với tầng ngầm thứ 30 , qua đó xác định được vị trí tương đối của nó bên ngoài hòn đảo, liền cứ như vậy đào thẳng vào !!” Lưu Phàm đáp.

“Nhưng...nước sẽ tràn vào đấy !!” Hi Ngọc Trác đáp.

“Sai rồi, khi ngươi dốc ngược một cái cốc và ấn nó xuống mặt nước, cho dù là miệng cốc hoàn toàn mở, nhưng, rõ ràng là nước không tràn vào sao ?!” Lưu Phàm cười dài, nói.

Hi Ngọc Trác gật gù, kế hoạch này rất không tệ, yêu cầu về đường tiến, đường lui đều rõ ràng, lại còn có thể tránh qua lính canh, căn bản là hợp lý.

Sáng hôm sau...

“Bây giờ ta sẽ đi hai chuyến, chuyến thứ nhất sẽ ngay lập tức thả ngươi xuống biển, nhớ để Hải Sâm Đan ở giữa lưỡi, tìm cách sử dụng chiêu thức mà chìm xuống, nếu nổi lên mà bị bọn hắn nã vào, khi ấy tự chịu !” Lưu Phàm quay sang giải thích ngắn gọn với Mai Quang Dung.

Mai Quang Dung gật đầu, thả vào nhẫn trữ vật mấy viên Hải Sâm Đan.

“ Trác Tử, tí nữa xuống nước, chỉ cần bám chặt ta, Hỏa hệ của ngươi căn bản không hợp.” Lưu Phàm nói.

“Nguyên thức – Hải Phong Tuyến !!!!” Vừa bước khỏi Mộc Không Khống, Mai Quang Dung mở ra tà áo, trực tiếp tự thổi bay đi.

“Bắn đi, hắn đang lơ lửng kìa !!” Một tên địch nhìn thấy bóng Mai Quang Dung lao nhanh trên trời, vung tay lên bắn.

Lưu Phàm đập trán, tên này không đợi hắn đưa đi, tự đẩy mình vào nguy hiểm thế này, đại ngốc !!

“Thế mới thấy, cứ giữ khư khư thằng con trong nhà, không sớm thì muộn nó cũng sẽ thiếu đi rất nhiều kinh nghiệm sống...” Lưu Phàm cõng trên lưng Hi Ngọc Trác, khẽ thở dài.

“Thủy Du – Thi triển 100 lần !!!”

-Ùm !!-

Mai Quang Dung toàn thân ngập xuống nước, từ hai tay vẫn bắn đi ra là Hải Phong Tuyến, cực kì nhanh tự đẩy bản thân xuống sâu, Lưu Phàm cùng Hi Ngọc Trác còn bội phần dễ dàng, trực tiếp vận lên Thủy Du.

“Độ sâu cần đạt khoảng 300 thước, có thể sẽ chịu áp lực không nhỏ lên cơ thể.” Lưu Phàm sực nhớ, nói.

Ngay cả ở dưới hồ 2m, Lưu Phàm có khi còn cảm thấy tức ngực, lúc này, cho dù cường độ thân thể có được gia cường đi chăng nữa, hắn cũng không chắc có thể chống chịu.

“Thủy Khiển !!!” Hắn nhanh chóng tạo ra một vùng áp suất thấp, cứ như vậy bao lấy cả ba, loại bỏ đi cái kia nguy hiểm.

Không bao lâu di chuyển, Lưu Phàm lôi Tử Ly ra, thông qua khế ước nói:

“Ngươi có thể xác định được khoảng cách từ đây đến mặt nước không, tương tự với việc phản lại sóng âm trong mê cung vậy.”

“Chủ nhân, có thể.” Tử Ly đáp, rung chân gáy lên một hồi.

Sóng âm khi va chạm vào bề mặt nước, một phần sẽ xuyên qua, một phần sẽ dội ngược về, qua thời gian phản hồi mà suy đoán.

“Đã xấp xỉ độ sâu cần thiết rồi.” Tử Ly nói.

Lưu Phàm trên tay ngưng tụ ra Chuẩn Cao Cấp Thủy Thạch và Cốt Kiếp Cung, nhằm thẳng phía kia của hòn đảo mà bắn đến, mãnh liệt vô cùng.

-Ục !!!!-

Một lỗ được khai mở trên cái kia hòn đảo, kêu lên một âm thanh vang dội, có thể nhìn thấy bên trong lờ mờ một chút ánh nến.

Lưu Phàm tóm lấy cả Mai Quang Dung và Hi Ngọc Trác, mạnh tay ném vào trong, đồng thời lao lên không sai biệt thời gian.

“Trác Tử, ngươi nói đây là tầng thứ bao nhiêu ?”Lưu Phàm nhìn khung cảnh trước mắt, nói.

“Là tầng thứ 29.” Hi Ngọc Trác đáp gọn.

Lưu Phàm hít sâu một hơi, nhìn con dã nhân trước mặt, đầu cao đến chạm trần nhà, mắt đầy tơ máu cuồng dã nhìn về phía bên này.

“Dã nhân, con dã nhân to đến thế này mà có thể nhét vừa, đúng là kinh khủng.” Lưu Phàm nói.

“Là Thông Thiên Nghiên Cứu Hội làm ra, tiểu thư không có sở thích quái đản thế này.” Hi Ngọc Trác đính chính.

Tàng Siêu Cấp dã nhân, hai tay cầm hai cây gỗ lớn, rễ cây tua tủa chĩa ra, có thể nhìn thấy một chút áo rách hay máu còn vương lại trên đó, đủ cho người ta một cơn rét lạnh sống lưng.

“ Trác Tử, chúng ta liên thủ.” Lưu Phàm nói ra.

Hi Ngọc Trác im lặng, đưa tay lên giũ nước còn sót lại trên tóc, rút từ trong ngực áo ra cây trâm vàng, cực điểm điêu luyện đeo lên đầu. Nàng lúc này chính là sát khí, phải nói thứ gì đụng vào Vương Thúy Kiều đều có thể kích Hi Ngọc Trác đến sôi máu, loại dã nhân bẩn thỉu này thì càng không sai.

“Song Kiếm Phái – Vọng Nguyệt !!” Hi Ngọc Trác trên tay song kiếm hiện ra, ngay lập tức phủ đầu.

Dã nhân có một chút trí tuệ, nhìn cái nho nhỏ bóng nhân loại lao đến, nhếch mép đầy khinh bỉ, định lấy man lực thắng kĩ thuật, một đòn đập mạnh hai thân cây về phía trước.

-Rùng !!!!-

Mặt sàn kịch liệt rung động, Trọng Viêm kinh khủng trợ thế hỏa kiếm, triệt để khiến cho Vọng Nguyệt cái này chiêm thức đáng sợ.

Dã nhân hai chân khụy xuống, đau đớn rống lên, nhìn lại thân cây đang từng điểm bị thiêu đốt, Hỏa Kiếm đã chém ngập vào nửa chiều dày, cách bản mặt đáng sợ của dã nhân không xa.

“Grào !!!!” Dã nhân gầm lên, lấy hơi vung mạnh vũ khí đi, Hi Ngọc Trác bị đẩy văng ra một góc.

Ngay tại thời điểm ấy, một đạo lôi điện lao thẳng đến, nháy mắt xuyên thủng bụng dã nhân, Lưu Phàm trên tay chính là Cốt Kiếp Lôi Cung, uy lực tiếp cận Tàng Siêu Cấp mà bắn ra.

, thể loại hắc thủ sau màn