Chú Thạch Sư

Chương 11: Thần Sơn nói chuyện.

Lưu Phàm cùng đoàn đi qua rừng núi, trong lòng tâm tư đặt tại chỗ khác, chính là cái kia tương tác với thần đề mục, trên bảng thông tin lúc này đã chuyển sang 4/5.

“ Ta kì thực muốn xem lên cấp mở ra cái gì khả năng !” Hắn nôn nóng nhìn chòng chọc cái con số ấy, tựa như muốn đẩy nó lên 5 vậy.

“ Các ngươi dừng lại một chút, đây là ngọn thần sơn trấn giữ Ngữ Trấn, tương truyền khi xưa có kẻ bất kính liền bị hút vào bên trong, mọi người đều đồn rất thiêng, cung kính bái lạy một phen, có thế mới nhập Ngữ Trấn an toàn.” Thạch Đà bỗng nhiên cho toàn bộ dừng lại, hướng tay cung kính chỉ cái kia núi.

“ Núi cái nghĩa gì, đây rõ ràng là một gò đất !!” Lưu Phàm nhíu mày, nhìn cái ngọn thần sơn này, hoàn toàn là vô lý, bá đạo quát.

Hắn tuy là thích thần, nhưng, thể loại mà nuốt người thế này không xứng để Lưu Phàm tôn trọng.

Tất cả mọi người đang ở tư thế cúi người lạy, đều rùng mình một cái, quay lại nhìn Lưu Phàm kiểu ‘ ngươi muốn chết không cần kéo bọn ta chết theo. ‘.

“ Sơ cái cóc khô gì chứ, tiểu gia đây là muốn lôi cái này Sơn Thần lên hỏi chuyện một phen, chỉ bất kính cũng muốn nuốt người, đúng là không có chút nào nhân đạo của thần.” Lưu Phàm lườm, quát tiếp.

“ Tiểu đệ, ngươi đừng như vậy, đây thiêng lắm, thiêng lắm, đừng đụng, chết thì không ai cứu nổi.” Thạch Đà lao tới, vỗ vỗ lưng Lưu Phàm, định kéo hắn xuống cúi đầu.

“ Đại ca, các ngươi muốn tôn muốn kính thế nào ta mặc kệ, đơn thuần ta không tin thần nào dám bước ra đây cản ta một lời, kia cái con rùa rụt cổ, ta càng không sợ !!”

-Rầm !!!-

Lưu Phàm cảm nhận được cái này rung chấn, ngay lập tức cười, Thạch Đà cùng đám kia mạo hiểm giả thấy vậy, mắt đều muốn đổ lệ, đây chính là trực tiếp kinh động đến Sơn Thần rồi.

“ Rầm cái gì mà rầm, ta ho cũng ra được cái tiếng như vậy, lẽ nào là ù lì đến mức muốn bước còn khó sao, rùa rụt cổ còn có ngày ra nắng, như ngươi, ta thấy chính xác là chỉ ngồi mát ăn bát vàng, cơm rơi không thèm nhặt, không có người cúng tiến liền tự chết !!!” Lưu Phàm khoát tay áo, nói.

“ L-Lão đại, chúng ta mạng nhỏ này còn muốn lưu, xin đi trước...” Đám kia mạo hiểm giả lập tức vắt chân lên cổ chạy.

“ Tiểu đệ, người ta vẫn nói, hiền như đất, nay coi như ngươi nãy giờ lỡ lời, mau mau tới thu lại, tránh một cái nạn ngập đầu.” Thạch Đà mắt lộ ra hoảng sợ, nắm tay áo Lưu Phàm nói.

“ Hiền như đất hả, ta thấy đây là yếu như Sơn Thần, loanh quanh trong núi cũng tại không đủ mạnh để đi ra, như kiểu ếch ngồi trong trướng mà kêu vậy, chỉ to tiếng thôi, hình ảnh thực thì vô biên xấu xí cùng yếu đuối, căn bản biết ta cao cao tại thượng, không dám xuất hiện, chỉ muốn nhờ vào người khác ngăn cản hộ, chung quy hai chữ, rùa đen !!!” Lưu Phàm dấn mình hai ba bước nữa, nói một tràng kinh thiên động địa.

Hắn phô diễn khả năng võ mồm kì thực trong lòng cũng sợ, nhưng, so với suy tính hiện tại, hắn nguyện muốn liều.

“ Ngươi, ta hôm nay muốn giết người !!!!” Sơn Thần gào thét, đại địa rung chuyển, càng là để Thạch Đà chân run cập cậm, miêng tụng kinh cầu.

[ Đinh ! Phát hiện hành động 《Trào Phúng Thần》 , nhận lấy 《Thổ Tài Nguyên Gói》 !]

[ Đinh ! Hệ thống lên cấp hai, nhận lấy công năng 《Hào Quang Chi Thần》 , diệu dụng, áp chế năng lực tất cả thực thể Thần Cấp tu vi, gây ảnh hưởng tinh thần lên sinh linh khác, tương tác lên cấp 3: 5/25 !]

Lưu Phàm cười gằn, xác thực, hắn liều rất đáng.

“ Thi triển Hào Quang Chi Thần !!” Hắn nhìn cái kia ngọn đồi rung chuyển, vội vàng hét.

[ Đinh ! Sử dụng công năng 《Hào Quang Chi Thần》 !]

Ngay lập tức, Lưu Phàm cảm nhận bản thân khí chất toát lên vẻ bất phàm, tựa hồ như tiên nhân giáng thế vậy, cái kia Sơn Thần phẫn nộ cũng vài phần giảm bớt, đại địa như muốn yên tĩnh trở lại.

“ Sao vậy ??” Lưu Phàm nhướng mày, nhìn cái kia Sơn Thần, nói.

“ Tiểu tiên, chúng ta hôm nay cho qua, ngươi hướng phía trước mà đi, ta cũng sẽ không đuổi.” Sơn Thần đáp.

“ Tiểu tiên ? Vậy ta gọi ngươi là gì ??” Lưu Phàm không dừng lại.

“ Tiểu tiên, ngươi khí tức chính là mang một chút thiên đình áp chế mà thôi, muốn giết ngươi, không phải ta không có thể !!” Sơn Thần nổi cáu, khí tức bộc phát, ngay lập tức ép Lưu Phàm lùi lại mấy bước.

Lưu Phàm thấy sợ rồi.

“ Cùng nhau sống dưới một thiên đình, chung quy là bỏ qua cho nhau, ta không phạm ngươi, ngươi cũng không phạm ta, vậy là ổn thỏa. ” Hắn vẫn ra mặt, tà áo bay bay phiêu dật từng nhịp, phối với quan cảnh xung quanh nên thơ trữ tình, hoàn toàn như tiên tử thực sự, không có chút nào để Sơn Thần vào mắt.

Sơn Thần cắn răng chịu, hắn căn bản không xem thấu tu vi Lưu Phàm, tuy biết rõ đối phương không phải Thần Cấp, nhưng, Tinh Tiên Cấp không phải không có khả năng, nếu như vậy nói đến, chính xác là Sơn Thần phải nằm.

Lưu Phàm tuấn dật xoay lưng, khoé miệng lưu một nụ cười khả ái.

Chạy !

Kéo Thạch huynh lên, chạy !!

.............

“ Trưởng thôn, xin hãy cứu ta đại ca !!”

“ Xin hãy cứu bọn ta đại ca !!”

Trưởng thôn râu trắng rủ dài, đưa tay lên, nâng mấy vị mạo hiểm giả dậy, hỏi:

“ Có chuyện gì, Lương đại hiệp có biến ra sao ??”

“ Trưởng thôn, trên đường bọn ta có thu nhặt một quái nhân, đại ca thương tình dẫn hắn về đây, ai ngờ đến trước thần sơn trấn thủ Ngữ Trấn này hắn liền phát bệnh, liên tục hướng Thần Sơn mà chửi rủa, đại ca đang ở nơi đó kẹt cùng, e rằng cũng vạ lây một cơn thịnh nộ !!” Một tên mạo hiểm giả nước mắt hai hàng nói.

Trưởng thôn nhíu mày, trán nhăn nheo lên, bất giác đứng hình không biết phải làm gì.

Chửi nhau với Sơn Thần, lão phu năm nay 70 tuổi rồi chưa thấy một trường hợp nào thế này.

“ Sơn Thần thịnh nộ, ấy là không thể ngăn cản, tốt nhất các ngươi hãy chuẩn bị tinh thần.” Trưởng thôn nói.

“ Trưởng thôn, ngàn vạn lần chúng ta van xin ngài, xin hãy cứu lấy đại ca !!!” Đoàn mạo hiểm giả oà lên khóc, nói.

“ Sơn Thần là bậc cha anh tự hiến dâng thân mình cho thiên địa, nguyện gắn bó hết mực với quê hương, bây giờ ta bước ra ngăn cản, không phải là đang bất kính với tiền bối sao ??” Trưởng thôn thanh minh.

“ Chúng ta đi, dù phải liều mạng, mãi là anh em, không thể để đại ca như vậy được !!” Một mạo hiểm giả ngay lập tức đứng phắt dậy, nói.

“ Đúng, mãi là anh em, nhưng...ta sợ !!” Một tên khác vẫn quỳ, len lén đáp.

“ Khà khà, Thạch huynh, ngươi thấy không, mãi là anh em, người nào nói thật người nào nói điêu ta đều đã chứng thực cho ngươi rồi !!!” Một âm thanh cắt ngang nghị luận của đám mạo hiểm giả, vang vang trong đầu bọn hắn, tựa hồ như nghe quỷ khóc ma kêu vậy, sởn dựng tóc gáy.

Lưu Phàm tiêu sái xuất hiện, thân tản ra bất phàm khí tức, hoàn toàn để một số kẻ trong mắt lập loè ưa thích cùng hâm mộ, phía sau Thạch Đà tay che đũng quần, phảng phất như lúc kia hoảng sợ nước bên dưới đã không kiểm soát được.

Thạch Đà nghe Lưu Phàm hét, cũng chẳng có bụng dạ gì, chỉ một mực kiếm đâu ra một cái quần khác đem thay.

Trưởng thôn quan sát tên này, trong mắt bất giác cảm thấy khó chịu cùng ghét bỏ, hướng mấy tên mạo hiểm giả hỏi:

“ Đây là quái nhân ấy ??”

“ Vâng, thưa trưởng thôn.”

“ Đúng là gai mắt.”

Lưu Phàm nghe được, có chút không hiểu, tại sao tiên tử khí chất của ta có thể cho ai ai cũng thấy yêu mến cùng kính trọng, tại sao đối với người này lại không ?

“ Ngài hẳn là nơi này trưởng thôn.” Lưu Phàm ôm quyền, đưa ra phía trước, nhẹ giọng chào hỏi.

“ Lăn, ta Ngữ Trấn không lưu người như ngươi.” Trưởng thôn đánh gãy Lưu Phàm lời nói, thô bạo đuổi.

, thể loại hắc thủ sau màn