Chương 87:

Bước vào tháng Mười, thời tiết nóng bức càng thêm nóng bức, giống như hồi quang phản chiếu. Chu Kính Nhân cũng thấp thỏm, trong lòng cứ cảm thấy không đúng, nhưng cũng không nói rõ được, chính là không biết đã uống bao nhiêu chén trà xanh. Chuyện ở Thượng Hải cũng không tốn bao nhiêu tâm tư của hắn, chỉ ba ngày hai đêm đã trở về, vừa về, ngay cả cửa tiệm cũng không đến, trực tiếp chạy đến nhà riêng trong trung tâm thành phố của Chu Kính Thanh. Chu Kính Thanh có nhà riêng bên ngoài, mỗi lần lăn lộn bên ngoài về, hắn sẽ không trực tiếp về nhà mà rẽ về nhà riêng, tắm rửa sạch sẽ gọn gàng mới vác dáng vẻ thong dong về nhà, vừa là để bản thân dễ nhìn một chút, cũng để người nhà an tâm. Ở nhà không có ai, cũng không có vết tích đã về. Chu Kính Nhân nhăn mày rất sâu, gọi điện thoại đến cửa hàng, "Cậu ba về chưa?" người trong tiệm nói chưa. Chu Kính Nhân chỉ đành nén lại suy nghĩ bất an, về nhà. Hắn ở nhà hai ngày, lại đi Bắc Kinh công tác. Lúc quay về, Chu Kính Thanh vẫn chưa về, Chu Kính Nhân càng nóng ruột, lẽ nào thật sự xảy ra chuyện rồi, đã bao nhiêu ngày rồi, sao còn chưa về? Lại miễn cưỡng an ủi bản thân bị mẹ ảnh hưởng, không sao đâu. Hắn cử người đi khắp nơi tìm kiếm tin tức của Chu Kính Thanh, không cái nào chính xác, chỉ có một người nói, "Cậu ba đi Quảng Tây rồi ạ." Có tác dụng gì chứ? Đương nhiên biết thằng ba đi Quảng Tây, nhưng Quảng Tây rộng như thế, đi đâu mà tìm? Khoảng thời gian này Chu Tú Mẫn cũng ở nhà, nhìn thấy anh trai buồn rầu, nội tâm cô ấy cũng buồn bực, thời gian Chu Kính Thanh xa nhà cũng không tính dài, nhiều nhất cũng chỉ hai tháng, trước đây đến mấy tháng không rõ tăm hơi cũng không thấy mọi người ủ rũ như thế này, bây giờ có chuyện gì chứ? Chỉ là loại cảm xúc này truyền nhiễm, Chu Tú Mẫn cũng vô thức không yên lòng, vội vàng trông ngóng Chu Kính Thanh nhanh chóng quay về để mọi người không phải phập phồng lo âu thế này nữa.

...

Chu Kính Nhân đón được Chu Kính Thanh, thật ra là nhận được điện thoại có tin tức của Chu Kính Thanh trong đêm, hắn đang ngủ, ngủ rất sâu, điện thoại như đòi mạng vang lên. Gần đây Chu Kính Nhân không ngủ được, khó khăn lắm vào giấc được nhưng lại bị đánh thức, trong lòng có chút tức giận, nhưng nhìn thấy số điện thoại lạ, nhăn mày lại, nếu đã bị đánh thức, hắn cũng nên nghe điện thoại, "Alo..."

"Cậu cả...?" Tiếng truyền đến trong điện thoại có chút chần chừ, giọng điệu mang theo chất vấn, Chu Kính Thanh nhận điện thoại liền hi vọng "có phải thằng ba?" Khi nghe được âm thanh của người lạ, cảm giác khó chịu càng nổi lên, "Tôi là Chu Kính Nhân, anh là...?" Hắn vẫn khống chế cảm xúc của mình, khách sáo hỏi lại. Đầu bên kia xác nhận thân phận của hắn, âm thanh như muốn khóc, "Cậu cả, Lão Đại xảy ra chuyện rồi."

Trong đầu Chu Kính Nhân "pằng" một cái, nhất thời không nghĩ ra người gọi điện thoại là ai, cũng không quan tâm, hắn chỉ khẳng định là thằng ba có chuyện rồi, "Các chú đang ở đâu?"

"Lão Đại miễn cưỡng chống đỡ quay về, nhưng lại gục rồi. Cậu cả, bọn em ở bến xe."

"Cậu biết nhà riêng của Kính Thanh ở trong trung tâm thành phố không?" Nghe được đáp án khẳng định, Chu Kính Nhân giữ bình tĩnh, "Cậu lập tức dẫn nó đến đấy, tôi đến ngay đây."

Chu Kính Nhân vội vội vàng vàng mặc quần áo ra ngoài, hắn đến sớm hơn Chu Kính Thanh và Hổ Tử hai ba phút, bất an đi đi đi lại trong nhà. Hổ Tử gắng sức dìu Chu Kính Thanh đến. Chu Kính Nhân gặp hắn mấy lần, cũng coi như quen biết, lúc này cũng không ra vẻ khách sáo, ngay cả chào hỏi cũng không kịp. Hắn đỡ một bên vai Chu Kính Thanh dìu đến sô pha, sau đó vỗ vỗ khuôn mặt trắng bệch của Chu Kính Thanh, "Chú ba, chú ba?"

Chu Kính Thanh không trả lời. Hổ Tử vội vàng đóng cửa, nhìn thấy Chu Kính Nhân xé áo Chu Kính Thanh, sắc mặt xám ngắt. Trên ngực Chu Kính Thanh xuất hiện những chấm đỏ tươi, cực kì nhỏ, nếu không nhìn kĩ, sẽ không thấy được, nhưng Chu Kính Nhân là người nào, việc gì mà hắn chưa từng thấy, một chút chấm nhỏ này, cũng đủ khiến toàn thân hắn run lên.

Lúc trước thằng hai bị bệnh, cũng là bộ dạng này. Không, thằng hai phát bệnh tương đối nhanh, lúc quay về, ngực đã nhiễm một mảng đỏ, đáng sợ vô cùng.

Đột nhiên, Chu Kính Nhân cảm thấy tuyệt vọng. Hổ Tử nhìn thấy dáng vẻ hắn, cũng biết không lành, run lên, "Cậu cả... cậu cả... cậu phải cứu lấy Lão Đại. Anh ấy... anh ấy... em... chúng ta mau đưa Lão Đại đến bệnh viện đi."

Chu Kính Nhân hung hăng xoa mặt, "Vô dụng thôi." Năm đó mời bác sĩ tốt nhất, cũng không cứu được mạng thằng hai về, ngay cả kéo dài thời gian cũng không được. Chu Kính Nhân vốn không tin tưởng được bác sĩ ở bệnh viện, hắn cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, ổn định lại, rút điện thoại ra gọi, một lúc sau mới đến tay người cần gọi, "Alo, chú Đức ạ, chú mau đến đây một chuyến... vâng ạ... cháu ở..." Hắn nói địa chỉ cho đối phương. Không lâu sau, Chu Đức Văn dẫn theo một người nữa đến, người kia mang theo hòm thuốc, ba người gặp mặt, cũng không nhiều lời, người kia thành thục kiểm tra cho Chu Kính Thanh, khi nhìn thấy ngực Chu Kính Thanh, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

"Chu Sa Nhiễm... còn thêm Tương Tư Dẫn?" Âm thanh của người kia còn mang theo vẻ không chắc chắn, Chu Đức Văn nghe xong run lên, âm thanh mang theo mấy phần hung dữ, "Cái gì? Đáng chết, rốt cuộc các người mò đến ngôi mộ nào?" Ông gầm lên, Hổ Tử cúi đầu, ấp úng không dám nói, Chu Kính Nhân cản ông lại, "Chú Đức... bây giờ phải nghĩ cách nên làm thế nào."

Chu Đức Văn bỗng trầm ngâm không nói. Chu Kính Thanh là cháu ruột hắn, cũng coi như một nửa là học trò ông dẫn dắt, chuyện này có cách, ông cũng không tiếc, nhưng Chu Sa Nhiễm là loại độc nhất trong các loại độc, huống hồ còn thêm loại độc khác, ông có thể có cách gì? "Đưa đến bệnh viện xem xem. Mấy năm nay khoa học tiến bộ, có lẽ... có lẽ sẽ có cách." Ông có chút miễn cưỡng lừa mình dối người, thật ra Chu Kính Nhân cũng đã có suy nghĩ như thế, nhưng trong lòng vô cùng rối bời. Bác sĩ Chu Đức Văn dẫn đến – cũng họ Chu, là trưởng bối hàng Chu Đức Văn, tên Chu Đức Huy, là một thầy thuốc đông y, bệnh tật lớn nhỏ gì nhà họ Chu, chỉ cần không động dao đều do hắn phụ trách, Bích Huyết Xích Luyện cũng là hắn và mấy bác sĩ trong dòng họ nghiên cứu điều chế – trầm ngâm mở miệng, "Tôi nghe nói... cô gái nhà họ Chương kia... cũng đến Chu Thành."

"Cái gì?" Chu Kính Nhân và Chu Đức Văn đồng thời nhìn sang Chu Đức Huy, Chu Đức Huy nói, "Tôi cũng nghe người ta nói, hình như là ở khách sạn gì đó...." Hắn nghĩ kĩ, "Hình như là khách sạn Giả Nhật gì đó."

"Khách sạn La Mã Giả Nhật." Chu Kính Thanh tiếp lời, đó là khách sạn năm sao nổi tiếng nhất ở thành phố của bọn hắn.

"Đúng đúng, chính là nơi đó."

"Nhà họ Chương và nhà họ Chu chúng ta dù sao cũng coi như có giao tình, cháu đi tìm cô chủ Chương xem thế nào. Phiền chú chăm sóc Kính Thanh giúp cháu."

Chu Đức Văn nhăn mày, muốn nói gì đó lại thôi, "Chú đi cùng cháu."

"Vâng."

"Vậy... em..." Hổ Tử ở một bên lắp bắp, Chu Kính Nhân gật gật đầu với hắn, "Cậu vất vả rồi, lưu lại số điện thoại liên lạc là được. Quay về nghỉ ngơi đi." Liền cùng Chu Đức Văn vội vàng ra cửa.

Cô chủ Chương quả nhiên là ở khách sạn La Mã Giả Nhật, Chu Kính Nhân và Chu Đức Văn vội vàng đến phòng họ. Có tiền có thể nắm được tin tức, cho dù là khách sạn cao cấp bảo mật thông tin nghiêm ngặt cỡ nào. Nhưng ngoài cửa phòng cô chủ Chương có vệ sĩ, cho dù Chu Kính Nhân và Chu Đức Văn có nói rõ thân phận, nói đến rát họng, cuối cùng hạ giọng van nài, người ta vẫn nghiêm chỉnh nói cô chủ đang nghỉ ngơi, không muốn gặp người, muốn gặp xin đợi đến ngày mai. Chu Kính Nhân hết cách, chỉ đành cùng Chu Đức Văn ra về. Hổ Tử cũng không đi, bác sĩ đông y đun cho hắn một bát thuốc, miễn cưỡng uống vào miệng, đem dìu Chu Kính Thanh lên giường, để hắn nằm ngoài sô-pha. Hổ Tử mệt mỏi nằm trên sô-pha ngủ mất. Chu Kính Nhân nhìn thấy tình cảnh như thế, muốn hỏi nhưng cũng không mở miệng được. Chu Đức Văn và Chu Đức Huy cũng không đi, một đám người sắc mặt nghiêm trọng ngồi ở phòng khách đợi thời gian trôi.

Ngày hôm sau, buổi sáng chầm chậm đến, mới bốn năm giờ sáng, Chu Kính Nhân không nhịn được nữa, gọi người mời bác sĩ nổi tiếng nhất đến khám cho Chu Kính Thanh, kết quả vị bác sĩ đó cũng không phát hiện dị thường, nhìn nhiệt độ cơ thể Chu Kính Thanh quá cao – lúc đó cơ thể Chu Kính Thanh bắt đầu xuất hiện hiện tượng sốt cao – muốn giúp hắn tiêm giảm sốt, bị bác sĩ đông y ngăn lại. Chu Kính Nhân thất vọng tiễn bác sĩ về, lại ngồi một lúc, mặt trời mới ló ra tia sáng đầu tiên. Chu Kính Nhân không kiềm chế được, muốn đi tm cô chủ Chương, Chu Đức Văn nhìn thời gian, ngăn hắn lại, bảo hắn đi rửa mặt thay quần áo rồi đi. Chu Kính Nhân nhìn bản thân tối qua vội vàng chạy đến không kịp mặc đồ tử tế, miễn cưỡng gật đầu, quay về nhà đi tắm rửa thay quần áo rồi mới đi tìm cô chủ Chương.

Chu Tú Mẫn dậy rất sớm, đang ở sân nhà duỗi eo vặn lưng, nhìn thấy anh cả mới sáng sớm quay về lại vội vội vàng vàng ra ngoài, hỏi hắn làm gì, Chu Kính Nhân quanh co tìm lí do qua quýt mấy câu rồi vội vàng đi mất, khiến cho Chu Tú Mẫn rất kì quái.

Cô chủ Chương còn chưa dậy. Chu Kính Nhân lúc này một ngày dài như một năm, đợi đến hơn 8 giờ hơn mới gặp được. Cô chủ Chương cười khách sáo, "Tôi vừa mới biết anh Chu đây tối qua đến tìm tôi, kéo dài đến hôm nay, thật ngại quá. Không biết anh Chu đây có chuyện gì?"

Chu Kính Nhân cũng không quan tâm lời nói người phụ nữ này là thật hay giả, "Em trai tôi gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn, dù thế nào cũng hi vọng cô Chương đây có thể giúp đỡ."

Cô chủ Chương cũng không nói nhiều, quay đầu nói với cô gái xinh đẹp như búp bê bên cạnh, "Oa Oa, em cùng đi với ông Chu đây đi."

Cô gái tên Oa Oa kia không nói tiếng nào đứng lên, Chu Kính Nhân vội vàng cảm ơn, cô chủ Chương khẽ gật đầu, "Hai người đi đi."

Chu Kính Nhân vội vàng làm tư thế mời với Oa Oa. Oa Oa chậm rãi đi ra ngoài, lập tức có bốn vệ sĩ đi theo. Bọn họ đến nhà riêng của Chu Kính Thanh. Những người khác nhìn thấy Chu Kính Nhân dẫn theo một cô gái xinh đẹp quay về, sắc mặt đều phấn khởi, "Cô Chương?" Chu Kính Nhân gật gật đầu, bọn họ khách sáo chào hỏi, "Cô Chương, Kính Thanh làm phiền cô."

Người tên Oa Oa kia dường như không thích nói chuyện, cũng không có phản ứng với những lời chào hỏi khách sáo của bọn hắn. Một vệ sĩ giống như người đại diện của cô ấy mở miệng, "Người ở đâu, để cô Chương xem xem."

Chu Kính Nhân vội vàng mời cô ấy vào phòng Chu Kính Thanh. Oa Oa thành thục mở mi mắt Chu Kính Thanh, lại gọi người cắt quần áo của Chu Kính Thanh ra, chỉ giữ lại quần lót, cô ấy không chút kiêng kị, biểu cảm bình thản như người nằm đó chỉ là một miếng thịt lợn. Trước ngực Chu Kính Thanh có những chấm màu đỏ, so với lần trước nhìn thấy, đã rõ hơn, hơn nữa diện tích cũng lớn hơn. Sắc mặt Chu Kính Nhân càng khó coi. Sắc Mặc Oa Oa cũng có biến hóa, đầu tiên là ngưng tụ, sau đó là ngạc nhiên, rồi có chút không hiểu, "Chuyện này đã mấy ngày rồi?" Cuối cùng cô ấy cũng mở miệng, âm thanh không ăn khớp với dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của cô ấy, âm thanh khàn khàn giống như bị nghẹn bởi cát sỏi. Chu Kính Nhân khựng người, nhanh chóng gọi Hổ Tử, Hổ Tử ấp a ấp úng nói: "Ba... ba bốn ngày rồi ạ. Lúc chúng em ra ngoài, lúc đó Lão Đại vẫn còn tỉnh táo, muốn nhanh chóng quay về. Chúng em khó khăn lắm mới về được, anh ấy đột nhiên ngã xuống, hò hét thế nào cũng không tỉnh... em..." Oa Oa đã quay đầu không muốn nghe, Chu Kính Nhân cũng giơ tay ngăn hắn lại. Oa Oa đột nhiên ra hiệu lệnh bằng tay, mấy người vệ sĩ dường như hiểu ra, còn những người khác không hiểu cô ấy cũng không quan tâm. Bọn họ hiểu là được. Lập tức hai người một trên một dưới há miệng Chu Kính Thanh ra, Oa Oa rút ra một con dao nhỏ, cắt đầu ngón tay mình, sau đó nhanh chóng đưa máu trên đầu ngón tay vào miệng Chu Kính Thanh.

Ở đây chỉ có Hổ Tử không hiểu sự tình, nhưng sắc mặt những người khác đều biến đổi, lại nhớ tới những lời đồn về cô Chương, sắc mặt biến hóa càng dị thường. Oa Oa đưa tay vào miệng Chu Kính thanh bốn năm giây rồi rút ra, lập tức có vệ sĩ đem giấy sạch đưa cô ấy lau tay, sau đó bịt lại vết thương. Oa Oa thản nhiên tiếp nhận người khác phục vụ, sau đó lại làm kí hiệu tay, có một vệ sĩ cong lưng bế cô lên, bế cô ấy ra ngoài, những người khác cũng lập tức đi theo. Chu Kính Nhẫn cản lại, "Cô Chương, thế này..."

Có một vệ sĩ đáp lại: "Ông Chu, độc của người này nhất thời không giải được. Cô chủ chúng tôi mệt rồi. Có gì sau này nói tiếp." Oa Oa nằm trong lòng vệ sĩ, trên mặt không có biểu cảm. Chu Kính Nhân vừa sửng sốt vừa tức giận, "Cô Chương..." Oa Oa khẽ ngẩng đầu, dùng đôi mắt to nhưng vô hồn của mình nhìn hắn không cảm xúc. Đột nhiên cô ấy run lên, giống như gió lạnh xâm nhập xương cốt, không rét mà run, vệ sĩ càng ôm chặt cô ấy hơn, không đợi Chu Kính Nhân nói tiếp, có chút thô bạo xô vào hắn ôm người đi mất. Những người khác không chần chừ đi theo, chỉ còn lại người nhà họ Chương nhìn nhau không biết làm sao.

Đợi đến khi ra khỏi nhà Chu Kính Thanh, ánh nắng bên ngoài đã chói chang, Oa Oa co người trong lòng vệ sĩ, hé mắt nhìn ánh mặt trời, "A Sâm..." Cô ấy khẽ gọi tên người vệ sĩ kia, "Em sắp chết rồi đúng không?"

"Không đâu. Cô chủ nói sẽ trị khỏi cho em."

Oa Oa cười cười kì quái, không tỏ thái độ, "A Sâm, em chết rồi, có thể chôn em ở nơi thấy được ánh mặt trời được không? Em thích ánh nắng, rất thích."

Âm thanh của A Sâm đã run lên nhưng hắn vẫn tận lực giấu đi, "Không đâu. Cô chủ nói nhất định sẽ trị khỏi cho em."

Oa Oa lại cười cười, "A Sâm, ánh nắng đẹp quá, đưa em đi xem nhé."