Chương 145:

Tất cả mọi người đều sửng sốt vì hành động đột ngột của Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn không chút do dự, cảm thấy hành động của bản thân không có gì sai, gọn gàng lưu loát rút dao găm ra, nhắm mắt làm ngơ với khuôn mặt đang biến hóa trăm kiểu từ không tưởng tượng nổi, thù hận, phẫn uất, tức giận, tuyệt vọng của Joker, ngay cả khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Joker khi rơi xuống cơ quan, bị những chiếc đinh sắc nhọn xuyên qua cơ thể vọng khắp căn phòng cũng không biến đổi. Ánh mắt của cô ấy kiên quyết lạnh lùng, giống như một sát thủ chuyên nghiệp đang thực hiện nhiệm vụ, không có một chút do dự và hối hận nào, thậm chí một tia biểu cảm cũng không lộ ra, sau khi Joker rơi xuống mất mạng, cũng không có sự thích thú vì báo được mối thù lớn, biểu cảm lạnh lùng ấy dường như cũng chẳng thèm phỉ nhổ nhớ lại những hành động mà người này đã làm với bản thân. Giang Viễn Lâu và Béo, đặc biệt là Béo tự nhận là người vô cùng lạnh lùng, nhưng giờ phút này quả thật không tính là gì so với Chu đại tiểu thư. Hai người cũng triệt để hiểu thấy tính cách tàn khốc của Chu Tú Mẫn. Giang Viễn Lâu nuốt nước bọt: Đây có tính là tội cố ý giết người không? A... không không... cùng lắm chỉ tính là tội cố ý gây thương tích... bên dưới có cơ quan là do ả đen đủi... nhưng vì hành động này mà khiến cho ả mất mạng... đầu óc hắn hỗn loạn, suy nghĩ càng kì quái, mãi đến khi Chu Tú Mẫn vô lực ngã xuống đống gạch đá ở một bên khiến chúng phát ra tiếng "leng keng" mới khiến hắn hoàn hồn lắc lắc đầu, hắn đem những suy nghĩ kì quái hỗn loạn trong đầu mình xóa sạch. Hắn cũng không có bao nhiêu nhân từ, chỉ là cảm thấy không nhất thiết phải làm bẩn tay mình, Joker cũng không thể chống đỡ được bao lâu, người bên dưới muốn kéo theo ả cùng chết, trừ phi ả có thể thoát khỏi người kia, nếu không ả căn bản không có cách nào bò lên. Đương nhiên, ả có khả năng đạp được người kia ra, hoặc có lẽ, có đồng bọn còn sống sẽ kéo ả lên, nghĩ tới đây, hắn giật mình, nếu đám trộm cướp này còn có người sống, vậy bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Hắn vội vàng nói ra suy nghĩ của mình, những người khác lại không nghĩ tới khả năng này, một là vì không kịp suy nghĩ cẩn thận, hai là "tình hình chiến đấu" quá ác liệt, bọn họ vô thức coi như đám Joker đã bị xử lí hoàn toàn. Béo giật mình nắm lấy chiếc súng bên hông, căng thẳng quét qua một lượt, ngoài bọn họ, đều là xác chết (có người, có rắn), à, còn có một con rắn to bị thương nghiêm trọng.

Con rắn kia phát hiện hắn nhìn nó, lập tức chớp thời cơ "xì xì" kêu lên. Đây quả là con rắn thông mình, Béo nghĩ. Nghe người già nói, những con vật sống tới trăm tuổi có thể hiểu được tính người, Béo nghĩ đến dáng vẻ uy phong lẫm liệt, tung hoành tám phương của nó, lại so sánh với dáng vẻ đáng thương như con chó rơi xuống nước lúc này... Béo cũng không nhẫn tâm.

"Xì xì." Con rắn truyền đạt bằng tiếng rắn, giống như muốn nói gì đó, đôi mắt xanh lục tràn đầy vẻ đau đớn, Béo vô thức khó chịu tránh đi tầm mắt.

"Xì xì!" Âm thanh của con rắn xông đến những người khác, thu hút sự chú ý của mọi người, dù ngôn ngữ không thông, tất cả mọi người đều cảm nhận được ý nghĩ cầu xin giúp đỡ trong mắt nó, vô thức cúi đầu hoặc quay đầu đi, không nỡ đối diện với nó. Đương nhiên, một trong những nguyên nhân còn có, nó rất dọa người.

Chu Tú Mẫn chỉ nhìn một cái rồi nhìn đi chỗ khác, cô ấy thấy Chu Sa không động đậy nhìn nó, kéo cô một cái, "Đừng nhìn, chúng ta không cứu nổi." Cô ấy và Giang Viễn Lâu tìm được hai chiếc ba-lô và một chiếc đèn pin ở gần đó, trong ba-lô còn đồ có thể dùng, có đồ ăn đồ uống và cả thuốc men, còn có mấy bộ quần áo, cô ấy vứt lại mấy bộ quần áo, đưa ba-lô cho Giang Viễn Lâu, còn mình cầm đèn pin, làm xong, quay đầu phát hiện Chu Sa vẫn ngây ngốc nhìn con rắn kia, vô thức tức giận, kéo cô đi, "Đi thôi!"

Con rắn kia dường như nhìn thấy bọn họ không có ý định quan tâm đến nó, "xì xì" kêu càng thảm thiết, đau đớn ngo ngoe chiếc đầu của nó, nhìn rất hung dữ, vô cùng dọa người, nhưng lại khiến tất cả bọn họ vô thức nghĩ tới hành động khấu đầu cầu xin của con người. Chu Sa không nhịn được nhìn nó, con rắn dường như biết đây là cơ hội cuối cùng của nó, đôi mắt xanh lục lại tràn ngập vẻ đau đớn, rồi lộ ra một ý nghĩ đáng thương muốn sống sót, khiến người ta không nhẫn tâm. Chu Sa có chút không nỡ, "Tú Mẫn..."

Chu Tú Mẫn vô cùng hiểu cô, nghiêm giọng: "Đừng nghĩ nữa. Chúng ta nào có thời gian gian làm chuyện tốt? Đi!"

Con rắn kia dường như nghe hiểu lời cự tuyệt của cổ ấy, kêu lên càng thảm thiết, Chu Tú Mẫn kiên quyết kéo vai Chu Sa đưa cô rời đi, Chu Sa vô cùng khó xử, không nhịn được quay đầu nhìn con rắn kia, "Tú Mẫn... nó... nó cũng là một... sinh mạng..."

"Cậu cứu nó, không chừng chúng ta sẽ chết. Nó kêu thảm thiết như thế, chắc chắn lát nữa sẽ có động đất, chúng ta phải nhanh chóng rời đi thôi. Lúc này, đừng làm người tốt nữa."

Con rắn lại đau đớn, khó khăn kêu hai tiếng, "Hơn nữa, chúng ta làm sao kéo được cái cột lớn kia? Mau đi thôi!" Chu Tú Mẫn lại kiên quyết kéo tay cô đi, lúc này Chu Sa lại cứng rắn kéo tay cô ấy xuống, cô nhìn Giang Viễn Lâu và Béo, "Đàn anh, các anh nói đi."

Giang Viễn Lâu ấp a ấp úng, hắn cũng cảm thấy không nỡ, nhưng Chu Tú Mẫn nói cũng rất có lí. Hắn có thể không lựa chọn, xếp hàng đợi bọn họ thương lượng không? Giang Viễn Lâu không lên tiếng, Béo cũng trầm ngâm. Không khí lúc này như đang giằng co. Sau đó Béo bối rối mở lời, "Hay là giúp đi, nếu không có lẽ Tiểu Chu quay về sẽ ngủ không ngon giấc, nhìn nó thế kia chắc cũng trên trăm tuổi rồi, sống đến tuổi này cũng không dễ, chúng ta có thể giúp được thì giúp đi!" Béo rất bối rối, cảm giác như để đàn em làm người xấu, thật ra trong lòng hắn cũng muốn cứu, chỉ là không tiện mở miệng, kết quả Chu Sa lại đề nghị.

"Vấn đề là không thể." Chu Tú Mẫn rất nhanh phản bác, thái độ rất dữ dội, "Đàn anh, anh đừng làm người tốt được không? Nếu là một tảng đá nhỏ, chúng ta có thể tiện tay nâng lên là được, nhưng cột lớn thế kia, nó nặng như thế chúng ta cũng không nâng được, chúng ta ngay cả chút sức để thở dốc cũng không có, có thể nâng sao? Làm người tốt thì cũng phải có năng lực có điều kiện tối thiểu, bây giờ chúng ta không có khả năng cũng không có điều điện."

Béo: ... Không phải người tốt, thật ra, anh cũng có ý như thế.

Giang Viễn Lâu không biết làm sao nhìn bên này lại nhìn bên kia, con rắn cũng yên lặng giống như đợi bọn họ quyết định. Tuy Chu Sa không quả quyết như Chu Tú Mẫn, nhưng cô cũng là người vô cùng bướng bỉnh, một khi đã quyết định, chắc chắn sẽ kiên trì đến cuối cùng. Cô nhìn con rắn, quyết định rồi.

"Tú Mẫn, mình muốn cứu nó." Cô nhìn Chu Tú Mẫn khẽ nói, âm thanh tuy rất nhẹ, nhưng thái độ rất kiên định, Chu Tú Mẫn tức đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng nhảy lên rất tốn sức, cô ấy lại không có sức, thế là đành nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc như dao. Lúc này, Chu Tú Mẫn thật có cảm giác muốn nuốt sống Chu Sa. Chu Sa đáng thương nhìn cô ấy, âm thanh mềm nhũn van nài: "Tú Mẫn, cậu ngồi xuống đi, nghỉ ngơi mười phút, coi như cho mình mười phút được không, được không?"

"Cậu..." Chu Tú Mẫn tức giận không thôi, đặt mông xuống đất, "Mình mặc kệ cậu."

Đây là ngầm thừa nhận, tuy là tức giận. Chu Sa cũng không quan tâm nhiều như thế, giống như đàn anh Chu nói, nếu không giúp chút sức, có lẽ sau khi ra ngoài lòng cô sẽ cảm thấy xấu hổ, từ một ý nghĩa nào đó, con rắn này cũng coi như đã cứu bọn họ, hai lần, một lần là bọn họ đi vào trận pháp kì quái, một lần là dẫn đường. "Đàn anh, nhờ các anh giúp đỡ em được không?" Cô van nài nhìn Giang Viễn Lâu và Béo, có chút bối rối và hổ thẹn vì sự tùy hứng của bản thân.

Đương nhiên Giang Viễn Lâu và Béo gật đầu.

Chu Sa quét mắt nhìn bốn phía, nhìn "sảnh lớn" đã vỡ vụn không thành hình, miễn cưỡng được chống đỡ bởi cột lớn, nhưng cũng đã tán loạn không thấy hình dạng. Những kết cấu trang trí vốn đẹp đẽ bị người rắn giao tranh cùng động đất làm tán loạn, chỉ có một chiếc bàn đá tròn ở một bên là đứng vững không đổ, bình hoa trang trí và đèn dầu trên bàn vẫn cố định hoàn hảo không khuyết thiếu, cô đang nghĩ phải làm thế nào thì Giang Viễn Lâu đã nhanh tay nhanh chân đem tất cả đống dây thừng leo núi trong ba-lô ra, vứt cho cô rồi nghĩ cách giải quyết: Buộc lên cột, vòng qua bàn mượn lực, đoạn cuối của cột đè lên thân rắn có lẽ có thể động, ai đó nhanh chóng chạy đến kéo thân rắn sang một bên rời khỏi đoạn cuối là được."

Chu Sa vội vàng quấn dây thừng lại, dù cho cô nhìn thấy đầu rắn khổng lồ kia cũng run chân, Chu Tú Mẫn thấy cô có lòng tốt nhưng cũng sợ hãi, vừa tức vừa giận, đứng trước mặt con rắn – đứng trước nửa mét, cô ấy cũng rất sợ nó – chỉ vào nó rồi mắng, "Bọn tao có lòng tốt cứu mày, mày đừng thoát được mà cắn bọn tao, biết chưa? Đợi lát nữa bọn tao kéo được gỗ ra, mày nhanh chóng bò qua, biết chưa?"

Giang Viễn Lâu thấy cô ấy rõ ràng phản đối, nhưng lại giúp Chu Sa, còn hung hăng giáo huấn con vật kia, vô thức vừa bực vừa buồn cười, kết quả hít một hơi, lục phủ tạng đều đau. Kết quả con rắn kia giống như nghe hiểu lời Chu Tú Mẫn nói, "xì xì" kêu lên hai tiếng như đáp ứng, khiến những người khác vô cùng sửng sốt. Người ta nói con vật sống trên trăm tuổi có thể nghe hiểu tiếng người, xem ra, là thật!

Giang Viễn Lâu lẩm bẩm một câu: Xà tinh!

Chu Sa đem dây thừng quấn vào chiếc cột, con rắn đó vô cùng phối hợp không động đậy, chỉ thè chiếc lưỡi đỏ tươi khiến người ta nổi da gà, quấn xong dây thừng, bọn họ lại đem dây thừng quấn vào chiếc bàn tròn rồi kéo. Chu Tú Mẫn ngăn bọn họ lại, cô ấy vứt chiếc dây thừng cho Chu Sa, tức giận nói, "Để con rắn ngu ngốc này lê một vòng, chắc chắn bị ép chết không còn sức, đến lúc đó chúng ta kéo, nó lại không động đậy được, vô cùng phí sức, đợi lát nữa mọi người kéo cột... đàn anh Giang chịu trách nhiệm kéo nó ra."

"Hả? Sao lại là anh?" Giang Viễn Lâu hoảng hốt, Chu Tú Mẫn sợ rắn, hắn... cũng không thích chút nào.

"Bởi vì em sợ." Chu Tú Mẫn rất thẳng thắn.

Giang Viễn Lâu: ...

Chỗ con rắn bị đè tương tự như cổ của người, nếu con người bị chiếc cột đập lên, chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ, may mà da thịt con rắn này dày, vảy cứng chắc mới không chết, nhưng cũng đủ khiến nó sống dở chết dở. Suy đoán Chu Tú Mẫn thật không sai, bọn họ tập hợp toàn bộ sức lực mượn lực của chiếc bàn, khó khăn lắm mới kéo chiếc cột nhúc nhích được một chút, con rắn căn bản không thể di chuyển cơ thể, Giang Viễn Lâu phải dùng dây thừng kéo cổ nó mới giúp nó thoát ra, lúc đó nó đau tới ngao ngao, có lẽ cũng biết để bảo toàn mạng sống nhất định phải làm vậy, cũng ngoan ngoãn chịu buộc cổ không giãy giụa.

Đợi khi con rắn thoát thân khỏi "phạm vi thế lực" của chiếc cột, mọi người cũng không chống đỡ được nữa, vô lực buông tay, chiếc cột "rầm" rơi xuống đất. Bọn họ thở phì phò như trâu, vốn đã là tàn binh bại tướng, còn khổ sở bán sức, thật là khổ. Chu Sa nhìn con rắn không tức giận nằm trên đất, vết máu ướt đẫm cơ thể nó, cô móc một ít bột cầm máu trong ba-lô ra tản lên vết thương chảy máu của nó, cũng không thể băng bó cho nó, một là không có vật liệu, hai là không có thời gian. Giang Viên Lâu mở nắp bình nước đặt trước mặt con rắn, còn có một ít thịt khô, nghĩ nghĩ, lại móc ra ít vitamin bỏ vào trong nước, người có thể ăn, rắn chắc không vấn đề gì, hắn nói chuyện với con rắn như Chu Tú Mẫn lúc nãy: "Ăn đi. Ăn rồi mới có sức." Kết quả con rắn kia không thèm để ý hắn, dùng thức ăn và đồ uống làm chuyện sai lầm, thiếu chút nữa khiến Giang Viễn Lâu phát điên, tại sao Chu Tú Mẫn mắng nó, nó liền "xì xì", hắn cho nó đồ ăn mà cái rắm nó không thèm thả?

"Chu Tú Mẫn, em nói chuyện với nó đi." Giang Viễn Lâu không chết tâm nói.

Chu Tú Mẫn thở dốc trợn mắt với hắn, không quan tâm hắn. Mọi người nghỉ một lát, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Chu Tú Mẫn không nhịn được quát con rắn một câu: Ăn ít đồ nghỉ ngơi một lát, có sức rồi thì nhanh rời đi, biết chưa? Mày ngu như thế, lần sau không ai cứu mày đâu!

Con rắn: "Xì xì."

Giang Viễn Lâu: ...

Giang Viễn Lâu thiếu chút nữa thổ huyết, con rắn này là rắn đực, đúng không? Nếu không tại sao "lợi hại" như thế?