Chương 139: Thất hồn trận

Chu Sa thò đầu nhìn vào bên trong, một cầu thang dài thẳng tắp, rộng chừng hai người đi vừa, độ cao chỉ đủ để một người trưởng thành cong lưng bước đi, hai bên tường được thiết kế rất nhiều kệ đèn dầu, rõ ràng ngày lễ tết hoặc lúc cúng bái sẽ đổ đầy dầu vào những chiếc đèn này rồi đốt sáng, một đám phù thủy mặc áo choàng đen cong lưng nối đuôi nhau mà ra, sau đó ở trên ở trên đài hình thang và quảng trường dưới đài tiến hành cúng tế và chúc tụng. Trước mắt Chu Sa đột nhiên hiện lên một cảnh tượng thế này: Pháp sư đi đầu tiên đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với cô, ánh mắt người đó sáng rực, cô không có cách nào nhìn thẳng, nhưng ánh mắt cũng không thể rời đi, giống như bị đối phương hút lại, cô có chút ngẩn người, chỉ cảm thấy đôi mắt đó càng ngày càng sâu, giọng nói của đối phương như từ trên trời rơi xuống, "Đi theo ta." Cô chỉ có thể mù quáng đuổi theo, cô bước đi, đột nhiên bị người ta ngăn lại, cô hoang mang ngẩng đầu, nhìn thấy mặt gầy lạnh lùng nhìn cô, "Cô muốn làm gì? J nói đợi một lúc nữa rồi đi."

Chu Sa ngây ra. Cô hoang mang nhìn mặt gầy, lại nhìn xuống dưới bậc thang, nơi đó ngoài tối tăm, không còn gì hết. Chu Sa hoảng hốt vì suy nghĩ kì quái của bản thân, ban nãy cô làm sao thế? Cô "nhìn thấy" pháp sư, sau đó phục tùng người đó sao? Hay là ảo giác? Cô trầm tư, tại sao cô lại sinh ra ảo giác?

Mặt gầy lạnh lùng nhìn cô rồi buông tay ra, lúc đó Tiểu Lộ lấy bánh mì và nước ân cần đưa cho lão, lão cũng không khách sáo nhận lấy ngồi xuống ăn. Tiểu Lộ không tốt bụng với nhóm Chu Sa, tùy tiện vứt nước khoáng bánh mì lương khô xuống chân bọn họ, tỏ thái độ "này, đồ ăn đến". Chu Tú Mẫn rất tức giận, nhưng người dưới cùng một mái hiên, cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng. Bốn người quây lại cùng ăn, nghỉ ngơi mười phút, Joker ra lệnh xuất phát.

Cầu thang rất dài, bị tách đôi, có lẽ là do bị những người đến trước khơi thông, đi đến giữa, không thấy ngột ngạt, ngược lại không khí rất thông thuận, có thể thấp thoáng ngửi thấy mùi hương giống như hương hoa cỏ. Đi mười phút đã đến phía cuối cầu thang, tận cùng là cửa đá đã được mở ra, sau cửa đá là hang đá lớn, có lẽ được hình thành một phần từ tự nhiên một phần do con người xây dựng, trên tường đá phủ rất nhiều thứ như thể rêu xanh, có màu xanh xám.

Giang Viễn Lâu có hội chứng sợ lỗ, nhìn thấy chúng có chút tê tái da đầu, nhìn sâu một cái, hắn cảm giác những mảng xanh đó như thể chuyển động, hắn run lên, không dám nhìn nữa, cuối cùng tìm được lối ra, hắn mới thở dài một cái, nhưng trong lòng cứ nghi ngờ mãi liệu đây có phải rêu xanh, hay là vô số con côn trùng tụ lại hình thành thứ giống rêu xanh. Chỉ là hắn không có cơ hội kiểm chứng mà thôi. Đương nhiên, hắn cũng không cần, không muốn kiểm chứng. Có lúc không biết mới hạnh phúc.

Bên ngoài hang động là một khu rừng rậm, rừng rậm mọc trên một sườn dốc, dưới sườn dốc là một thôn làng ngàn năm tuổi đã ngủ sâu, dưới ánh sáng ít ỏi chiếu xuống, lại cảm nhận được nét đẹp mê li mông lung. Gió rừng thổi đến mang đến hương hoa không biết tên khiến người say sưa, bước chân đạp lên những chiếc lá rụng mềm mại trên đất, nghe thấy tiếng xào xạc từ lá cây, mọi người chỉ cảm thấy tâm trí mơ màng, dường như đây là âm thanh chuyển động hay nhất trên đời. Không ai lên tiếng. Tâm trí mọi người có chút phiêu du. Ngay đến Joker lạnh lùng hung ác, trên mặt cũng xuất hiện biểu cảm dịu dàng hiếm có, nhẹ nhàng sai đám đàn em nhặt củi trên đường chuẩn bị qua đêm ở thôn làng, mấy tên đàn em vui vẻ đáp lời, tiện dẫn theo Béo cao to đi cùng giúp sức.

Đỉnh núi và chân núi cách nhau một khoảng không xa, chỉ có một đoạn đường. Bọn họ đi vào trong thôn, trời đã gần tối. Trời mùa đông tối rất nhanh, vừa tối một cái, rất nhanh đã tối hẳn, cho nên bọn họ tìm một nhà có sân lớn gần đó để dừng chân, không ngờ vừa vào trong lại nhìn thấy mấy chiếc lều bị đổ, còn có trang bị, súng đạn, giày dép, quần áo và một số đồ linh tinh tán loạn, vương vãi trên mặt đất, hiển nhiên ở đây đã xảy ra chuyện nguy hiểm gì đó khiến mấy người đó nhanh chóng rời đi, ngay cả quần áo giày tất đều không kịp mặc.

Tâm tình tốt đẹp của Joker cũng kết thúc ở đây. Kiểm tra một phen, không phát hiện thi thể, ả ra lệnh lập tức rời đi, không muốn ở lại, ả đích thân dẫn đoàn, bước chân hướng về con đường đá xanh ở trong thôn, hoảng sợ và bất an dần dập tắp vui vẻ lúc trước. Ả trở nên lo lắng và thô bạo, ả ý thức được sự tình có lẽ bắt đầu phát sinh biến hóa từ chỗ này, ả không thể tiếp tục lãng phí thời gian, ả muốn lập tức vào trong mộ. Tâm trạng nhàn nhã như thể đi dạo trong vườn hoa đáng chết ban nãy là sao chứ? Ả thấp thoáng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không kịp nghĩ kĩ, lại đột nhiên bị một đôi mắt màu xanh trong bóng đêm nhìn chằm chằm.

Nhìn kĩ lại, lại không thấy. Ả hốt hoảng, những người đi phía sau cũng bồn chồn vì ả đột nhiên dừng bước, mặt gầy hỏi ả: "Sao thế?"

"Lão Phương... ban nãy lão có nhìn thấy cái gì không?" Joker có chút do dự hỏi.

Mặt gầy lắc đầu, "Không. Cô nhìn thấy gì à?"

Joker lẩm bẩm, cuối cùng lắc đầu, "Không có gì." Có lẽ hoa mắt, ả nghĩ. "Chúng ta nhanh đến chỗ kia thôi."

"Joker, đi đêm như thế sợ là không ổn." Mặt gầy rất phản đối đi đêm, cho dù nơi này không phải núi cao rừng rậm, nhưng cả đoàn người đã ròng rã suốt một ngày, cũng cần nghỉ ngơi.

"Đến chỗ đó rồi nghỉ!" Joker nói, mặt gầy lặng lẽ gật đầu, không nói tiếp.

Vì Joker đi trước dẫn đường, đương nhiên Chu Sa sẽ bị đẩy xuống phía sau, bốn người hiếm khi tụ cùng một chỗ, đều thầm vui mừng trong lòng, như thế thuận tiện chạy trốn hơn rất nhiều. Nhưng không ngờ mặt ngựa Tiểu Lộc vô cùng cảnh giác, có lẽ là được mặt gầy dặn dò, cả đường cầm súng quan sát bọn họ rất chặt chẽ. Có lẽ gã cho rằng Chu Tú Mẫn là thủ lĩnh của nhóm, cũng có thể bởi vì Chu Tú Mẫn xinh đẹp nhất, gã cầm cán súng chọc vào cô ấy, eo Chu Tú Mẫn bị chọc tê liên tục kêu đau, mấy lần đầu cô ấy nhịn, lúc này lại cảm thấy khó lòng nhịn nổi, tên đàn ông xấu xí, mặt ngựa, thần kinh, biến thái đáng chết này...

Lúc cô đang muốn mở miệng mắng chửi, Béo đi bên cạnh giữ chặt lấy miệng lôi cô ấy đi. Béo chọc vào eo cô ấy một cái, eo Chu Tú Mẫn gần đây thật đen đủi, không phải bị cán súng thì bị người khác hung hăng chọc vào, thiếu chút nữa đau đến phát khóc, nhưng nghe Béo nói, "Chu Tú Mẫn, em tỉnh táo đi, đừng gây lộn với hắn."

Chu Tú Mẫn tỉnh táo thì tỉnh táo, đau đến tỉnh táo, cô ấy muốn khóc, muốn truy điệu chiếc eo vừa xanh vừa tím của cô ấy...

"Tú Mẫn!" Chu Sa nhìn biểu cảm của cô ấy, đau lòng không thôi. Cô chỉ nghĩ rằng mặt ngựa làm cô ấy muốn khóc, quay đầu mắng gã, "Anh đủ chưa hả? Thích bắt nạt cậu ấy có nghĩa lí gì chứ? Không biết xấu hổ!"

Tên mặt ngựa nghe xong tức giận, hung hăng lấy cán súng nện lên vai Chu Sa, "Im mồm, ti tiện! Tao muốn chọc nó, tao thích chọc nó, liên quan cái rắm gì đến mày?"

Chu Sa bị đập một cái hít sâu, sắp nổi điên, lại nhớ tới Joker, nếu cô "gây sự" ả sẽ bẻ gãy ngón tay của Tú Mẫn, nhẫn nhịn hít vào, bắt lấy Tú Mẫn đang muốn phát điên, đẩy cô ấy lên phía trước, "Tú Mẫn, cậu đi trước với đàn anh Giang đi." Cô lạnh lùng nhìn Tiểu Lộ, "Tôi đổi vị trí với cậu ấy được chứ? Có gì thì làm trên người tôi đây này."

Mặt ngựa cảm thấy đổi một em gái da dẻ mềm mại trắng mịn để chà đạp cũng không tệ, cười kì quái không nói, coi như ngầm thừa nhận. Thế là Chu Sa đi cùng Béo, Béo nhìn ánh mắt tỉnh táo của cô cũng yên tâm.

Chu Sa nhẹ nhàng nói: "Em có thể khống chế."

Lọt vào tai người khác chính là: Em có thể khống chế cảm xúc. Nhưng Béo biết cô đang nói: Em có thể khống chế bản thân không bị mê hoặc tâm trí.

Béo gật gật đầu. Hắn biết Giang Viễn Lâu tỉnh táo, vì Giang Viễn Lâu bịt mũi đi qua sườn dốc, lúc đó hắn không kịp hỏi vì sao, tóm lại hắn biết Giang Viễn Lâu tỉnh táo, nói vậy là... nói vậy là, bây giờ tất cả bọn họ đều tỉnh táo, chính là không biết đối phương thế nào, chí ít, tâm trí mặt ngựa có chút mơ màng. Ngày ngày hắn đều quan sát mấy người kia, ban nãy mặt ngựa lộ ra biểu cảm lộn xộn bừa bãi không phù hợp với tính cách của gã, có lẽ gã đang ảo tưởng chính mình là một tên lưu manh tính cách sỗ sàng, dường như hít phải mùi hương như chất kích thích trong không khí mới có biểu hiện như thế.

Mùi hương như chất kích thích là hắn đoán. Rất có khả năng bọn họ ngửi phải mùi hương nào đó ở sườn dốc, khiến người lâng lâng như hút thuốc phiện. Hắn tỉnh táo là vì bị kéo đi nhặt củi. Hắn ở giữa rừng vui vẻ nhặt cây khô, đột nhiên bị chiếc đinh đóng trên cây cứa vào ngón tay, đau đến lạnh toát, hắn nghĩ lại "tâm trạng vui vẻ" của bản thân mà cảm thấy... không đúng... Trong không khí có thứ gì đó muốn mê hoặc lòng người... mùi hương chăng? Hắn không xác định, chỉ biết có gì không đúng, sau đó quan sát biểu cảm của những người khác, mới dám khẳng định. Dọc đường hắn dùng đinh gỗ đâm vào lòng bàn tay để đi qua sườn dốc, sau đó nhân cơ hội "đâm tỉnh" Chu Tú Mẫn...

Tiếp tục im lặng lên đường. Trong tay Chu Sa vẫn còn một chiếc đèn pin được phân cho để "dẫn đường", cô bị đẩy ra phía sau, cũng không bị ai thu lại, cô lấy chiếc đèn pin rọi vào căn nhà, ngôi miếu trên đường. Những căn nhà kia có kiến trúc thời Tần Hán, gạch đen tường trắng, mái hiên khẽ cong, khiến người ta nhớ tới câu thơ nổi tiếng "tường đầu mã thượng thiếu niên lang" (thiếu niên cưỡi ngựa bên tường). Nơi này rất nhiều miếu thờ, có to có nhỏ, thứ khiến người ta bất ngờ nhất chính là ngôi âm miếu, miếu rất nhỏ, nhưng những con thú trên mái hiên lại rất nhiều... chói đến Tiểu Lộ đi đằng sau lóa mắt, nhận được cái gật đầu, hung hăng mắng cô một trận mới thôi.

(Âm miếu chỉ nơi thờ cúng sơn tinh thủy quái, phòng ngừa chúng làm chuyện ác. Trên mái hiên có càng nhiều thú, thể hiện quy cách càng cao)

Lúc đó, hàng người phía trước đã dừng lại.

Joker dừng ở trước một rừng cây thấp không rõ nơi nào trong thôn, nói là thấp, cũng chỉ là tương đối, vì vốn đã nhìn quen những cổ thụ ngàn năm ngước mắt lên cũng không hết tầm nhìn, còn mảng rừng phía trước mặt, hiển nhiên là không hợp khí hậu. Có con đường ngoằn ngoèo dẫn vào rừng cây. Trong rừng cây lại có một đài tế. Chỗ này nhỏ hơn chỗ ban nãy, nhưng hình thức cấu tạo tương tự. Trong đầu nhóm Chu Sa lập tức phản ứng nhớ tới "gương" trong lăng Tần Vương, đều có chút hoảng hốt, không phải phía dưới đài tế sẽ có một đường hầm chứ? Đường hầm này dẫn tới lăng mộ thật sự của Công chúa chăng?

Đột nhiên Chu Sa nhận ra bản thân mình phạm sai lầm: Cô nghĩ rằng từ cầu thang đi xuống, phía dưới chính là mộ của Công chúa, nhưng lại quên đi cách nói về "bên dưới thành phố chết". Bọn họ vẫn còn trong phạm vi "thành phố chết", vẫn chưa "xuống" được...

"Sinh viên, mày, bọn mày, bây giờ tìm cơ quan ở chỗ này đi." Đột nhiên Joker hung hăng nói, rút súng ra chĩa vào Chu Sa, "Tao cho chúng mày nửa ngày, nếu không tao tiễn chúng mày đi gặp Diêm La." Trên mặt Joker tràn ngập biểu cảm hung ác, ánh mắt còn hung ác hơn đám sói hoang bọn họ gặp đêm đó.

Chu Sa cắn môi. Căng thẳng và đè nén giống như luồng điện chạy dọc sống lưng. "Các người chắc chắn mộ Công chúa ở phía dưới?" Cô hỏi, thật ra trong lòng hiểu rõ đang tự hỏi chính mình, đám người của Joker bỏ ra năm năm cũng không phải để lãng phí thời gian ở đây, chỉ là, theo cách nói của bọn chúng, tại sao không trực tiếp đào rỗng hoặc cho nổ? Bây giờ kĩ thuật thủ đoạn nhiều như thế? Cô nghi ngờ nhìn mặt gầy, "Ông nói đã đi vào giữa mộ Công chúa..." Trong đầu cô nổ một cái, lẽ nào...

Nếu căn cứ theo ba tầng "trên, giữa, dưới" mà tính toán, vậy ở đây, chính xác là ở giữa. Tầng trên chính là nơi bọn họ vừa đi xuống.

Không, nên nói thế này, tất cả thành phố chết là một phần của mộ Công chúa, ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ đã tiến vào phạm vi của "mộ Công chúa" rồi, nếu không, ở đây sao có thể xứng với "top 10 thế giới", để cả thành phố bồi táng, mới có thể thể hiện sự hùng vĩ tráng lệ, vậy bên dưới liệu sẽ rộng đến cỡ nào? Cả một thế giới dưới dưới lòng đất?

Chỉ là, bọn chúng dựa vào cái gì mà khẳng định ở đây có cơ quan? Nếu bọn chúng tiêu tốn năm năm còn không tìm được, dựa vào cái gì mà bọn chúng cho rằng bọn họ sẽ tìm được?

Không bằng trực tiếp bắn chết bọn họ đi!

Joker nguy hiểm nhìn cô, cười lạnh với câu hỏi của cô, "Tao không đến đây để giải thích đâu, sinh viên! Mày muốn chết bây giờ, hay sống thêm nửa ngày?"

"Ít nhất thì chị cũng phải cho tôi một ngọn nguồn tin tức chứ, nếu ngọn nguồn tin tức của chị sai thì sao? Vậy không phải chúng tôi ở đây cũng không có tác dụng gì sao? Đây là thành ý hợp tác cơ bản. Cho dù chị nói tôi không có tư cách 'hợp tác' cũng thế thôi." Chu Sa lập luận, Joker nguy hiểm híp mắt lại, có một luồng kích động muốn nổ súng bắn nát đầu cô, ả phát giác bản thân quá thô lỗ, liền mạnh mẽ ép xuống, vì mạnh mẽ ép lại tức giận mà ngôn ngữ không thuận, "Bởi vì có một người đàn ông từng đến đây, chính mồm hắn nói cơ quan khởi động mộ Công chúa được giấu ở 'một mảnh rừng nhỏ', chỗ này chỉ có rừng rậm, chỉ có ở đây mới có rừng "nhỏ" đáng chết kia." Joker đang gầm lên, giống như ả bị giày vò vì chưa đạt được mục đích, ả không có cách nào kiên nhẫn.

"Ai? Ai là người đã nói như thế? Người truyền đạt lại lời của người đó lại là ai? Sao chị biết người đó không lừa chị?"

Đột nhiên Joker cười lạnh, "Xem ra mày cũng biết không ít. Làm sao mày biết là 'truyền đạt'?"

"Tôi đoán. Tôi nghĩ chắc chắn chị cũng từng điều tra người đề cử mộ Công chúa vào danh sách 'top 10' là ai. Người đó đã nói cho ai. Ai lại nói cho chị."

"Tao không cần thiết phải nói cho mày." Joker cắn răng.

"Có phải họ Âu? Năm đó giao tình của Âu Lan Chi và nhà họ Lâm rất tốt, có phải là cậu ba Lâm nói cho hắn nghe về việc đã vào mộ Công chúa?"

Sắc mặt Joker trở nên quái dị, lại nghĩ tới bọn họ cũng không thể thoát ra ngoài lại yên tâm, thậm chí ả cũng không giấu giếm nói với Chu Sa: "Xem ra mày thật sự biết cũng không ít, cho nên tao mới nói, mày quả là người vô cùng thông minh. Lão Phương đưa cho mày bản đồ địa hình lối vào rồi đúng không? Đó là một phần sót lại được sao chép từ nhà họ Lâm, tiếc là không ghi làm thế nào để khởi động. Nếu mày biết nhiều như thế, vậy, sinh viên, tìm ra cho tao đi."

Chu Sa lại gật gật đầu, "Được! Chúng tôi tìm."

Joker khẽ cười, "Tao đã nói tao thích người thông minh mà. Dẫn chặt ngón tay qua đây. 12 tiếng sau chúng mày không tìm ra, tao sẽ cho nó nổ tung."

Chu Sa lại gật đầu, "Được! Nhưng chúng tôi rất mệt, có thể cho chúng tôi nghỉ ngơi mấy phút, ăn chút đồ không?"

Joker gật gật đầu, "Tự nhiên. Tóm lại cũng không mất bao nhiêu thời gian."

"Tú Mẫn, cậu đừng sợ, nghỉ ngơi cho tốt. Mình nhất định sẽ tìm ra."

Chu Tú Mẫn cắn môi gật gật đầu, đôi mắt ướt đi, cô ấy cố gắng kìm lại, cô ấy không thể để ả tiện nhân Joker kia đạt được mục đích. Cô ấy phải kiên cường, cô ấy phải dũng cảm, cô ấy phải tin tưởng Chu Sa. Giày quân đội nhỏ của cô ấy là vô địch.

Bọn họ nhất định sẽ sống để trở về, oa oa!