Chương 119: Nguyên nhân

Tình hình lúc đó vừa nguy hiểm lại vi diệu, khoảng cách hai bên không đến bảy tám mét, khoảng cách đủ để một đao trí mạng, nhưng mặt sẹo không muốn giết chết bọn họ, gã còn phải dựa vào bọn họ để tìm bảo vật, muốn giết cũng là chuyện sau khi ra ngoài, cho nên tay gã cầm súng nhưng không bóp cò. Mà những người khác càng không có, mấy ngày nay đói khát mệt mỏi sợ hãi đã bào mòn dã tâm của bọn chúng, bây giờ chúng chỉ nghĩ đến một điều duy nhất chính là ra ngoài, rời khỏi nơi quỷ quái đáng sợ dọa người này, còn những thứ khác, oai phong tức giận gì đó không quan trọng, thậm chí có thể nói, nếu không có mặt sẹo, bảo bọn chúng quỳ xuống cầu xin một con đường sống, bọn chúng cũng sẽ làm. Còn cái gì quan trọng hơn tính mạng? Mất mạng rồi, cái gì cũng hết. Cho nên tuy biểu cảm trên mặt bọn chúng hung hăng cùng tàn độc, nhưng thật sự bọn chúng cũng không muốn làm gì, mà nhóm Chu Sa cũng không kịp trốn, nếu không phải Chu Sa kiên trì muốn gỡ mảnh da rắn kia ra, bọn họ sớm đã trốn đến góc nào, nào còn cơ hội mặt đối mặt. Cho nên nhìn thấy đám mặt sẹo khí thế hùng hổ liền hoảng hốt. Cho nên, giây phút đối mặt, vi diệu mà im lặng, kẻ đuổi cũng không muốn tiến lên, mà kẻ bị đuổi cũng không nghĩ chạy trốn, thế giới này giống như im lặng mà ngừng lại. Sau đó tiếng hét của Chu Tú Mẫn đáp lại, những kẻ kia không thể để bọn họ chạy, mà bọn họ chạy rồi quyết không thể để bọn chúng bắt được. Mặt sẹo ý thức được đám thỏ đế khó chơi này lại muốn chạy, một hai người vội vàng động đậy nhào tới, nhưng bọn chúng bị tiếng hét của Chu Tú Mẫn làm hoảng sợ, phản ứng chậm hơn nhóm Chu Sa hai ba giây. Hai ba giây này cũng chỉ là thời gian của một cái chớp mắt, nhỏ nhoi tới không thể tính được, nhưng khi chạy trốn, hai ba giây này chính là điểm mấu chốt. Trong tiếng gầm uy nghiêm của Chu Tú Mẫn, Béo mạnh mẽ đẩy chiếc trống đá lớn xuống, chiếc trống hình tròn, đã khẽ dao động, cộng thêm Béo dồn toàn lực đẩy, nơi hắn đang đứng là đất bằng, "uỳnh uỳnh uỳnh" lăn tới chỗ đám mặt sẹo. Đám mặt sẹo muốn lên cầu thang, không lên được cầu thang cũng phải bò lên vùng đất bằng, cần một ít thời gian, cộng thêm việc tránh bị trống đá đè lên, nên càng chậm hơn nhiều, thế là, mặt sẹo rút súng ra bắn. Chu Tú Mẫn và Chu Sa ôm đầu chạy thục mạng, viên đạn đó sượt qua vai hai người, vốn có thể nhanh chân chạy vào sau cửa, nhưng giống số phận được sắp sẵn, đúng lúc đó A Thanh bị trượt chân ở bậc thềm trong lúc chạy, cả người nhào lên mặt đất. Giang Viễn Lâu phải dừng lại quay người kéo nó lên, mà cũng vì chuyện này, dừng lại, đã lãng phí mấy giây sinh tồn khó khăn lắm mới có được.

Lúc đó Lão Trương đã bò được lên chỗ đất bằng, Béo lấy chân quét qua hắn, sau đó đi đường quyền lên gáy hắn, nhưng Béo bị người ta đạp mạnh một cái từ sau lưng, hắn quay người, ném lão Trương về chân đối phương, đầu đinh lại nhào lên, cả người tên đầu đinh và Lão Trương nhào lên người Béo. Thân hình Béo to cao nhưng cũng không thể ngăn được, bị đè lên kêu hừ hừ, tên đầu đinh rất biết tận dụng thời cơ – dù sao cũng là dân đánh đấm hắn đánh nhau khôn kéo hơn Béo ba phần, Béo lại đang bị đè, hắn di chuyển Lão Trương, che mất tầm nhìn của Béo còn bản thân vẫn nhìn rõ – giơ nắm đấm định đánh lên đầu Béo, nhưng đột nhiên cảm nhận được luồng gió sau gáy, hắn cảm thấy không ổn nhưng cũng không kịp tránh đi, một chiếc gậy hung hăng đập lên gáy hắn, hắn kêu lên mấy tiếng hừ hừ rồi ngã xuống. May mà Chu Tú Mẫn quay đầu nhìn thấy Béo bị người ta kéo lại, cũng không nghĩ nhiều liền dùng chiếc xà beng sắt nâng trống đá của Béo ban nãy để cứu người, không ngờ ra tay quá mạnh, trực tiếp đánh cho đầu đinh ngất xỉu. Đại tiểu thư nhà họ Chu ngang ngược cùng xông xáo hiện lên rõ rành rành. Sau này Béo cũng bội phục, nói dáng vẻ hung dữ của Chu đại tiểu thư lúc đó thật sự rất hung dữ.

Lúc Chu Tú Mẫn mạnh mẽ cắn môi dùng lực đánh đầu đinh, mặt sẹo đã trèo bậc thang, khi Chu Tú Mẫn đánh ngất đầu đinh, nòng súng của mặt sẹo cũng ngắm chuẩn Chu Tú Mẫn, đầu đinh ngã xuống, tiếng súng cũng vang lên, hai bên lại cách nhau không xa, nếu Chu Sa không nhào lên kịp, mặt sẹo tuyệt đối có khả năng đã bắn chết Chu Tú Mẫn. Viên đạn lại rơi vào một ai đó bên cạnh, nguy hiểm cực kì mà cũng may mắn cực kì. Mặt sẹo biết ngộ thương người bên mình, cũng không để ý, đương nhiên gã sẽ không đau lòng mà càng hêm tức giận, "cách" một tiếng kéo cò lại muốn bắn người, đột nhiên một cây gậy sắt bay đến trước mặt, gã không thể không tránh. Giang Viễn Lâu cũng không quan tâm xem vừa vứt thứ gì, quan trọng hay không, vứt xà beng vứt dao, ngay cả điện thoại mò được cũng vứt qua, mặt sẹo né trái né phải, không có thời gian đối phó với Chu Sa. Sau đó gã phát hiện Giang Viễn Lâu ở sau lưng ném đồ, vô thức giận dữ, cảm giác bị sỉ nhục, bước lên phía trước muốn kết liễu nhóm Chu Sa, lại đột nhiên có một nắm bụi bay đến, Chu Sa nhân cơ hội lấy bột thuốc ném đến trước mặt hắn, lúc này đôi mắt gã mơ màng, bắn lung tung, không biết viên đạn trúng vào ai. Chu Tú Mẫn nhân cơ hội, mạnh mẽ đá một cái vào phần thân dưới của mặt sẹo, cũng không quan tâm tiếng kêu như quỷ oán của gã, đàn em của gã từ bốn phía nhào tới, Chu Tú Mẫn kéo Chu Sa chạy thục mạng, Chu Sa va chân vào chỗ cứng không không kêu đau, chỉ cắm đầu chạy cùng nhóm Giang Viễn Lâu. Béo cũng không để lỡ cơ hội, mắt mặt sẹo mờ rồi, lại bị Chu Tú Mẫn đá một cước đau đớn, vừa đúng lúc, hắn nhào tới hung hăng cướp súng trên tay mặt sẹo, sau đó đánh lên đầu gã, gào lên, "Đến đây!"

Những người khác đương nhiên không dám động đậy cũng không dám đuổi. Béo siết lấy mặt sẹo, lùi từng bước từng bước về trước cửa, sau đó dùng sức đẩy mặt sẹo về phía trước, chạy theo Giang Viễn Lâu. Không biết bọn họ chạy bao lâu, chạy bao xa, càng không biết nhóm mặt sẹo có đuổi theo hay không, chỉ biết nếu bản thân chạy tiếp chắc chắn sẽ chết mới dừng lại. Giang Viễn Lâu bảo Béo nên cho mặt sẹo một nhát súng, bắn vào chỗ nào cũng được, ít ra có thể phòng bọn chúng đuổi kịp, Béo tức giận, "Mày tưởng tao không muốn à? Hết đạn rồi!" Béo vứt cho Giang Viễn Lâu xem, hắn cướp súng vì muốn ngăn cản mặt sẹo và những người khác, lấy đến tay mới phát hiện hết đạn, thiếu chút nữa khóc thành tiếng, may mà mặt sẹo cũng không biết, những người khác càng không cần nói, nếu không sẽ là bi kịch.

Mọi người: ...

Đây chính là may mắn!

Chu Sa xoa chân, Chu Tú Mẫn căng thẳng hỏi: "Sao thế?"

"Không sao, vừa nãy bị va vật cứng."

"Để mình xem." Chu Tú Mẫn không nói hai lời liền cởi giày và tất của cô ra, hoảng hốt, "Còn nói không sao? Chân sưng lên rồi."

"Không sao thật mà!"

Ông già ngồi bên cạnh thở dốc, vô tình nhìn một cái, sau đó đột nhiên đẩy Chu Tú Mẫn ra, bắt lấy bàn chân Chu Sa quan sát.

Lòng bàn chân trắng truyết, có một vết sẹo rõ ràng.

Chu Tú Mẫn tức giận đẩy lão ra, "Ông làm gì thế? Biến thái!"

Ông già bối rối, "Hi, không... không có gì. Tôi... tôi chỉ quan tâm... quan tâm cô gái này thôi."

"Mẹ kiếp! Cút ra. Đứt dây thầy kinh nào rồi hả? Tôi cần ông xem chắc." Chu Tú Mẫn không chú ý đến sắc mặt biến hóa của ông già, lấy chân đá lão ra, hung dữ nói.

Ông già gật gật đầu, "Không, không, tôi có lòng tốt...nên nóng lòng... hi hi." Lão cười, trên mặt lại như thể mất hồn, thật là... thật là cô ấy!

Đây là định mệnh!