Chương 117:

Cậu bé kia tên là A Thanh, được ông già kia nhặt về nuôi. Trước đây A Thanh là thằng nhóc trộm cướp được đám xã hội đen nuôi dưỡng. Loại trộm cắp này mỗi ngày kiếm đủ tiền sẽ được chia "lợi nhuận", nếu không hoàn thành sẽ bị đánh đập dã man. Có một lần A Thanh bị đánh được ông già cứu về, từ đó theo ông già vào nam ra bắc ngược xuôi kiếm sống, có lúc hai bọn họ tự làm, có lúc hợp tác với người ta, tuy cũng không phải cuộc sống hào nhoáng, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với trước kia bị người khác đánh đập sai bảo. Hơn nữa ông già đối xử với A Thanh rất tốt, duyên phận thầy trò ba năm, tình cảm vô cùng sâu đậm. Nhóm Chu Sa từ trong miệng A Thanh biết được, nhóm người A Thanh vào mộ này hơn một tháng trước, ông già vốn không muốn nhận mối làm ăn này, nhưng không chống cự lại được món tiền lớn của đối phương, thế là đáp ứng thử xem. Kết quả lão vừa nhìn thấy lối vào liền hối hận, nói là tử trận, vào được ra không được, không muốn vào, mặt sẹo lật mặt, cầm súng ép bọn họ phải vào, ông già hết cách, chỉ đành vào trong. Kết quả đen đủi như lời ông già nói, đừng nói mộ chính, ngay đến cả phòng chứa đồ quý giá cũng không thấy đâu, lại gặp phải mấy cơ quan nguy hiểm, may là bọn chúng cũng coi như mệnh lớn, không ai chết.

A Thanh có chút đắc ý nói, "May mà có thầy em, nếu không có thầy, bọn họ sớm đã chết rồi, mặt sẹo còn không biết ơn, đánh thầy em, không cho bọn em đồ ăn." Giọng điệu A Thanh vô cùng tức giận.

Lòng vòng thêm nửa tiếng đồng hồ, bọn họ ngồi dựa vào tường trong căn phòng trống, Giang Viễn Lâu mới nghe được đầu đuôi sự việc từ miệng A Thanh. Giang Viễn Lâu nghi hoặc, "Tại sao chứ?"

A Thanh nhìn Giang Viễn Lâu một cái, cắn cắn môi, làm dáng vẻ không biết nói cái gì, Béo nhìn thấy, bảo cậu bé đói rồi, kéo ba-lô lấy chai nước còn nửa và hai cái bánh mì cho nó, "Ăn đi!"

A Thanh có chút lúng túng nhìn bọn họ, giống như những người khác phản đối không cho nó ăn uống, nhìn mọi người không nói gì mới chần chừ nhận lấy, khẽ nói cảm ơn, sau đó ăn ngấu ăn nghiến. Ăn xong uống xong, no rồi, mới trả lời vấn đề của Giang Viễn Lâu, "Thầy em nói ở đây có bày trận gì đó, rất nguy hiểm, nên nhanh chóng dẫn bọn họ xuống, nếu không ở bên trên sớm đã mất mạng rồi."

Tất cả mọi người nghe xong đều động đậy, "trận", tần suất xuất hiện của từ này cũng quá cao rồi. Giang Viễn Lâu lại hỏi, "Vậy thầy em có nói là trận gì không?"

A Thanh chần chừ một lúc, "Ông ấy không nói ạ, chỉ nói là trận rất hung hiểm, vào rồi như dê vào miệng hổ, chắc chắn thập tử nhất sinh, nhưng từ khi vào đây, rất nhiều lần ông ấy nhắc đến 'trận gương', còn nói mãi cái gì mà 'thì ra là thật, thật sự có trận gương'."

Mọi người vô thức nhìn sang Chu Sa, bạn học Tiểu Chu, giày quân đội thật lợi hại. Giang Viễn Lâu khen, "Người già kiến thức sâu rộng mà!"

A Thanh đắc ý ưỡn ngực, "Đương nhiên, thầy em lợi hại lắm đó. Nếu không mặt sẹo cũng sẽ không bỏ ra một số tiền lớn để mời thầy em dẫn đường."

"Kết quả không phải cũng không ra được sao." Chu Tú Mẫn dội nước lạnh.

A Thanh buồn bã không nói, Giang Viễn Lâu và Béo phỉ nhổ, Chu Sa miết miết lấy lòng bàn tay Chu Tú Mẫn tỏ ý bảo cô ấy đừng nói như thế, cậu bé vừa lạc mất thầy đã đả kích người ta.

"Vậy tại sao thầy em muốn cứu chúng tôi?" Béo không nhịn được hỏi, lẽ nào nhìn bọn họ có "tiềm lực chạy thoát?" Giang Viễn Lâu tương đối tỉnh táo chặt đứt phần ngây thơ của Béo, "Có lẽ ông già mượn chúng ta tạo hỗn loạn, nhân cơ hội đó chạy thoát thân. Mày đừng nghĩ nhiều."

Đương nhiên người ta bốn bể là nhà quỷ kế hơn nhiều so với bọn họ, đồng chí Béo nhận ra sự thật tàn khốc, anh hùng, quả nhiên chỉ thích hợp tồn tại trong tiểu thuyết.

A Thanh cũng không để ý đến bọn họ thảo luận, nó chỉ lo lắng đến ông già cô độc một mình, "Liệu thầy có bị bắt không, ông ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ạ?"

"Không đâu..." Giang Viễn Lâu tiện mồm muốn nói "kẻ xấu thọ muôn đời", lại cảm thấy dù sao người ta cũng là thầy của cậu bé, làm tổn thương tâm hồn của một đứa trẻ như thế không hay cho lắm, bèn đổi thành, "Lo lắng cũng vô ích, thầy của em dám bỏ mạng vì em, cho nên em phải bảo vệ mạng nhỏ của mình cho tốt. Tôi thấy ông già ấy đã thành tinh rồi, sẽ không có chuyện gì đâu." Giang Viễn Lâu muốn nói ông già xảo quyệt, nhưng thấy không hay, lại sửa lại, chỉ là thành tinh rồi, cũng không tốt không xấu, thế là ổn rồi.

Chu Sa vội vàng hỏi, "Có phải thầy em có chiếc mũi rất mẫn cảm không?"

"Lợi hại lắm ạ. Thầy em hay nói mình có cái mũi chó."

"Ồ!" Chu Sa lộ ra biểu cảm đã hiểu, Giang Viễn Lâu vội hỏi sao thế, Chu Sa nói, "Em nghĩ ông lão kia ngửi thấy mùi nước thuốc trên người các anh, cho nên mới giúp hai người giải vây. Người già kiến thức rộng, chắc chắn cũng biết trong mộ này có gì."

Khi Giang Viễn Lâu và Béo còn ở trong căn phòng kia, ông già cố ý muốn nước thuốc, bị mặt sẹo đổ lên người, còn đá học trò của mình lăn tới vũng nước thuốc, lập tức lộ ra biểu cảm "chẳng trách."

"Nếu mũi của ông già đó mẫn cảm, đàn anh, hai người bôi nhiều một chút, không chừng người ta có thể ngửi ra mùi thuốc để tìm đường."

Giang Viễn Lâu, Béo và Chu Tú Mẫn chỉ đành xoa thêm một lần, đương nhiên, đứa trẻ kia cũng có phần.

Bởi vì phía trước có kẻ đuổi bắt, phía sau có đàn rắn – thật ra không biết ai trước ai sau – bọn họ không dám ở một nơi quá lâu, nghỉ ngơi mười phút lại xuất phát, chưa chạy được mấy căn phòng, bây giờ cũng không biết là căn phòng nào đã từng qua căn phòng nào chưa, bởi vì không có bột phản quang làm vết tích, bọn họ cũng không dễ xác nhận, chỉ có thể dựa vào trực giác, bọn họ đang đi về phía trước, hướng về nơi sâu hơn. A Thanh nói buồn tiểu, vì bài học đau thương lần trước, hơn nữa một đứa trẻ, cũng không có gì cấm kị, Giang Viễn Lâu bảo nó vào một góc mà đi, A Thanh run run, Giang Viễn Lâu chỉ đành lấy đèn pin soi vào góc, "Đi đi, soi cho em, đừng sợ." Lời vừa nói xong, Giang Viễn Lâu đứng lên rồi tự mình chạy đến trước, ngồi xuống, tỉ mỉ quan sát rồi sửng sốt, "Ở đây có chữ."

Mọi người vội vàng chạy đến, A Thanh vốn muốn đi tiểu, kết quả bỗng nhiên bị bỏ rơi, ngây người, cũng vội vàng chạy đến. Mọi người nương theo ánh sáng từ đèn pin của Giang Viễn Lâu nhìn thấy những nét chữ dày đặc trên tường, số lượng chữ rất nhiều, khắc đầy một bức tường. Chu Sa vội vàng lấy đèn pin siêu sáng ra soi, ánh sáng đầy đủ, mọi người vừa đi vừa xem, đại khái hiểu chắp vá đây là một câu chuyện.

Bắt đầu là một câu hỏi lặp đi lặp lại giống như người thần kinh, "Sao có thể? Sao có thể? Đây rõ ràng là sườn núi." Câu này được nhắc đi nhắc lại mười mấy lần, hiển nhiên người viết chữ lên bức tường đã phát điên. Sau đó người này bắt đầu chấp nhận, "Tôi phải chết, chết ở đây, không về được nữa." Cuối cùng có lẽ là chấp nhận rồi, người này bắt đầu kể về cuộc đời mình, đại ý câu chuyện là hắn và anh trai là công nhân ở trấn nhỏ, được triệu đến xây dựng lăng mộ cho Hoàng thượng. Bởi vì bọn hắn biết chữ, làm việc cũng rất tốt, rất nhanh được phân làm tổ trưởng của một tổ nào đó, những tổ trưởng này được chia phòng tương đối thoải mái, không cần chen chúc với đám công nhân bình thường, mà hai người là anh em nên cai thợ cho bọn họ ở chung. Hai anh em sớm chiều làm việc bên nhau, bọn hắn làm việc năng suất lại chăm chỉ, rất ít khi làm lỗi nên cai thợ cũng không tệ với bọn hắn, bình thường có yêu cầu gì đều đáp ứng. Nhưng bọn hắn biết, xây dựng lăng mộ cho Hoàng đế xong, chắc chắn bị giết chết, nên rất sầu muộn.

Cai thợ của đám công nhân và binh lính canh gác rất nghiêm khắc, cấm tất cả mọi người rời khỏi phạm vi làm việc, người vi phạm nhẹ thì quất roi nặng thì chém đầu. Công việc của bọn hắn rất nặng nhọc, có lúc có người mệt chết ốm chết hoặc chạy trốn bị bắt lại, trực tiếp ném xuống vách núi mà chẳng cần chôn cất. Trong tình hình đó, đương nhiên hai anh em càng thêm sợ hãi, nhưng có sợ cũng vô dụng, không chạy được, canh phòng nghiêm ngặt như lồng sắt. Có một buổi tối, hai anh em đang nằm trên giường than ngắn thở dài, đột nhiên, giường bị sập, bọn hắn đi xuống thắp đèn nhìn xem thế nào, chân giường lún xuống đất, bọn hắn nhấc chân giường lên rồi nhìn vào vết lõm bên dưới, bên dưới hình như là rỗng. Lúc đó hai anh em cũng không nghĩ nhiều, chuyển giường ra chỗ khác tiếp tục ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm.

Kết quả ngày hôm sau lại sụt, hai anh em rất hiếu kì, dứt khoát đào một chiếc lỗ to bằng chiếc bát, kết quả bên trong có một cái hang rỗng lớn, chẳng trách giường bị lún. Lúc đó hai anh em cũng không vui vẻ, mà bị dọa mất mật, nếu bị người ta phát hiện, không chừng lại bị đổ tội hai người đào, khi đó hậu quả không nghĩ cũng rõ. Nhưng có chiếc động lớn ở trong phòng mình như thế, cũng không thể không suy nghĩ, suy nghĩ này đương nhiên liên quan đến việc thoát thân, nhưng làm thế nào để thoát thân, còn chưa có suy nghĩ cụ thể. Nhưng dường như muốn chạy thoát thân đã trở thành bản năng, loại bản năng này mê hoặc hai người, mỗi tối khi vào đêm bọn hắn trộm đào động, bọn hắn giấu rất khéo, nhanh chóng thiết kế ra một chiếc nắp để che giấu. Sau đó rất nhanh, cơ hội đến rồi, cai thợ để người anh trai cùng mấy người công nhân khác vận chuyển tượng mới khắc xong đến một khu vực khác. Trên đường đi người anh trai không ngừng quan sát, bên ngoài nơi bọn hắn ở có một sườn núi lớn, hai anh em càng hăng hái, đào theo hướng đó, mỗi đêm đào trộm, đến sáng hôm sau trộm mang đất ra ngoài, chuyện này không khó, ở đây bốn phía đều có đất bồi lên. Sau đó bọn hắn cũng không có cơ hội rời khỏi khu vực làm việc nữa.

Có ba người chạy trốn bị bắt lại, chém đầu toàn bộ.

Cứ như thế hơn nửa năm trôi đi, không biết do buổi tối đào hầm tạo thành khủng hoảng tinh thần hay áp lực tâm lí lớn, trong một lần vận chuyển đồ hắn (người em) bị choáng đầu, đứng không vững, làm vỡ hạc tiên vừa chế tác xong. Lính canh thấy thế đột nhiên nổi giận, đá hắn một cái, trực giác bảo hắn tránh đi, nhưng vừa tránh đầu lại đụng phải mảnh vỡ của hạc tiên, bị đụng đến hôn mê. Lính canh sờ mũi hắn, không thấy thở, cho là chết rồi, muốn vứt xuống vách núi, người anh trai nhét ít tiền, cầu xin để bản thân tự xử lí, anh trai hắn cũng không ngờ hắn chưa chết, chỉ là muốn đưa về phòng lau mặt mũi, kết quả lúc anh trai đang lau mặt, hắn chầm chậm tỉnh lại. Anh trai hắn bèn tương kế tựu kế, dùng chiếc chăn rách quấn đầy bông cũ giả làm hắn vứt xuống vách núi, vì lúc đó là thời gian làm việc, cũng không ai chú ý đến điều bất thường bên này, những binh lính kia càng không chú ý. Hắn trốn trong hầm, mỗi ngày dựa vào chút lương thực ít ỏi anh trai giấu được mang về hầm, đào xuyên ngày xuyên đêm. Có một hôm, anh trai hắn nói bị điều đi làm nhiệm vụ, hai ngày nữa mới về, kết quả không trở về nữa. Hắn trốn trong hầm mấy ngày không nhịn được nữa liền chui ra ngoài, lại phát hiện ở đây đã biến thành thành phố chết. Tất cả mọi người đều rời đi, chỗ này cũng đã bị bịt. Hắn biết anh trai lành ít dữ nhiều, chỉ đành nhịn đau tiếp tục đào nốt đường hầm, kết quả nơi trở ra không phải sườn núi mà anh trai hắn miêu tả, hắn đi vào bên trong cung điện ngầm, vĩnh viễn không ra được nữa.

Mà câu chuyện này cũng chưa kết thúc ở đây, theo những lời kể giống như tuyệt vọng này, cách một đoạn, đột nhiên lại dùng lực điên cuồng viết, tôi biết rồi, tôi biết rồi, gương, gương, đây là gương, tôi có thể ra ngoài rồi.

Còn về có ra ngoài hay chưa, không nói cũng biết.

"Giả thiết chúng ta là người công nhân này, mỗi ngày bị hạn chế ở một nơi làm đủ các loại đồ thủ công, thậm chí những đồ thủ công này đặt ở đâu, chắc chắn trong lòng bọn hắn có tính toán, có phải hắn căn cứ vào cái này tính ra cái gì không?" Mọi người đọc xong, bốn mắt nhìn nhau, Béo đưa ra nghi vấn.

"Tại sao hắn không lưu lại nhiều thông tin chút?" Chu Tú Mẫn tức giận, "Hắn biết rồi, nói ra sẽ chết sao."

Mọi người... hắn đã chết rồi.

"Chúng ta giả thiết chúng ta là công nhân, vậy rốt cuộc hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì?" Giang Viễn Lâu xoa cằm, bày ra một tư thế trầm tư, "Hắn vốn đang chìm trong cái chết, đột nhiên lại tràn đầy sự sống, trước tiên, hắn giải quyết được vấn đề ăn uống, hắn đã trốn trong đường hầm kia đào bới rất nhiều ngày, cho nên không thể có đồ ăn thừa, nói vậy là hắn tìm được kho lương thực?"

"Có khả năng!" Béo gật đầu.

"Đàn anh, hai người đợi chúng em, tại sao đột nhiên lại chạy đến một cánh cửa khác? Là các anh tự chạy vào trong đó sao?" Chu Sa đột nhiên hỏi, "Mỗi căn phòng đều giống nhau, có gì mà không đợi được sao?"

Giang Viễn Lâu vỗ đầu, suýt thì quên, "Cánh cửa đó, bên trên vẽ rồng, anh rất hiếu kì, vì cả đường chỉ có cửa đỏ không có vẽ rồng, cho nên mới không nhịn được qua đó xem, kết quả vừa vào, bị người ta hãm hại."

"Rồng?"

"Ừm. Hai cửa đều có. Mỗi bên một con rồng vàng, tuy không đặc biệt bắt mắt, màu sắc cánh cửa cũng không khác, nếu không quan sát tỉ mỉ sẽ không phát hiện."

Chu Sa khẽ thở dài, "Em biết rồi. Đó là "gương" thật sự, tất cả đều do nó phản chiếu, chúng ta quay lại thôi, lối vào ở phòng đó."

Vòng về, là một hành trình khó khăn, may mà bạn học Chu Sa ăn ở không tệ, khả năng ghi nhớ vượt trội, cảm giác phương hướng mạnh mẽ, vòng qua bốn mươi phút, thật sự có thể dẫn bọn họ quay lại, lí do là, trên mặt đất có hai vệt nước đen đặc, một vệt là mặt sẹo đổ lên đầu Giang Viễn Lâu, một vệt là đổ lên người ông già. Còn có một vết tích khiến người ta không dám nhìn thẳng, đó là con rắn bị Tú Tài giẫm mất đầu, con rắn kia sớm đã không thấy tung tích, chắc chắn là bị đồng loại ăn thịt. Mọi người nghĩ mà lạnh lẽo.

Vì nơi này là chỗ bọn mặt sẹo ở ban nãy, hơn nữa cũng không biết mặt sẹo đã chạy đi đâu, có ở xung quanh hay không, nên mọi người vô cùng cẩn thận, sợ bọn chúng vẫn còn ở quanh đây, sẽ khiến chúng chú ý, vậy thì tệ rồi. Béo nhớ lại túi hành lí lớn đựng công cụ vứt ở căn phòng cách hai phòng phía trước, có lẽ không bị bọn mặt sẹo phát hiện cướp đi chứ? Nói với Chu Sa đi xem thử, có "vũ khí" trong tay, sẽ an tâm hơn, thế là mọi người vượt qua hai cánh cửa, quay về căn phòng vốn là nơi Giang Viễn Lâu và Béo đợi Chu Sa và Chu Tú Mẫn. Mọi người cẩn thận như bước trên băng mỏng, không đám chiếu đèn pin, chỉ mò mẫm trong bóng tối, Béo đi phía trước đột nhiên đụng phải thứ gì đó, Béo hoảng hốt, nhanh chóng khống chế người, một cước hung hăng đạp tới, nghe tiếng "ôi chao", giống âm thanh của ông già, Béo bật đèn pin, không phải lão thì là ai?

A Thanh vui mừng chạy tới, "Thầy, thầy không sao chứ ạ?"

Ông già xoa bụng, "Bụng rách rồi."

Béo có chút áy náy, nhưng bực mình, "Ai biết là ông chứ!" Hắn vội vàng lên phía trước tìm hành lí, mừng rỡ, may mà vẫn còn. Vội vàng nhấc lên, Giang Viễn Lâu lên trước đỡ ông già dậy, "Ông già, xin lỗi nhé, ai bảo ông lén la lén lút."

Ông già oan uổng quá, ai lén la lén lút, không phải tôi đang tìm các cậu sao? Sợ gặp phải mặt sẹo thì biết làm sao?

Một nhóm người lại quay về gian phòng vẽ rồng. Thì ra sau khi ông già tách khỏi bọn họ, thấy không ai đuổi theo mình, lại lén lút quay lại, nghĩ Giang Viễn Lâu và Béo sẽ quay lại tìm, nhưng đợi mãi đợi mãi không thấy người, vô thức gấp gáp, tự mình mò mẫm đi qua mấy căn phòng tối, cũng không dám đi xa, thế là mò mẫm quay lại. Sau đó lão lại đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy người, lại không nhẫn nại, lại mò ra, kết quả may mắn gặp được, rồi đen đủi bị đá một cái.

Giang Viễn Lâu hỏi lão biết bọn mặt sẹo ở đâu không, lão lắc đầu, "Tôi nào có dám bò ra xem, bọn mặt sẹo hình như bị rắn đuổi chạy rồi, tôi nghe Tú Tài hét thảm lắm."

Giang Viễn Lâu không hỏi nữa, "Chúng ta nhanh chóng tìm cơ quan thôi."

Ông già hỏi, "Cơ quan gì?"

"Lối vào cung điện ngầm."

Bởi vì cơ quan của "Giả Giám" ở trên vuốt rồng, bọn họ tự nhiên cũng tập trung trên vuốt rồng, nhưng ấn mấy lần cũng không có động tĩnh, bèn chuyển sang bức tường bốn phía. Ông già nhìn thấy bọn họ mò đông mò tây, chỉ điểm, nói, "Đây là trận thăng long, ấn vuốt rồng phải ấn đằng trước chứ. Để học trò của tôi trèo lên sờ xem." Nói xong bèn bảo A Thanh đi lên, không biết may mắn hay thật như ông già chỉ điểm – A Thanh như con khỉ thoăn thoắt trèo lên trụ rồng, ấn đến vuốt rồng thứ hai – quả thật nghe thấy tiếng cơ quan khởi động "cạch cạch" vang đến.

Mọi người vui mừng khôn xiết.

Giang Viễn Lâu để đảm bảo an toàn, "Chúng ta có nên lui ra bên ngoài tránh một lúc đề phòng ngộ nhỡ?"

Tuy Chu Sa không cho là như thế, nhưng để an toàn, vẫn đồng ý.

Âm thanh "cạch cạch" vang lên liên tục, cùng lúc đó, còn có tiếng gầm của mặt sẹo, "Đám sinh viên này, chúng mày chết chắc rồi!"

Âm thanh cũng không quá xa, bọn mặt sẹo cũng có thể tìm đến qua những tiếng "cạch cạch" kia, Giang Viễn Lâu hung hăng chửi một câu, "Mẹ nó! Thằng khốn này xuất hiện thật không đúng lúc."

Trong lòng ông già thầm nghĩ, dựa theo một ý nghĩa nào đó, đến rất đúng lúc.

Lúc này, bọn họ có hai lựa chọn, một là đóng cơ quan rồi chạy, nhưng mặt sẹo có lẽ đã phát hiện rồi, cũng có thể cơ quan chỉ có thể khởi động một lần, bọn họ vĩnh viễn mất đi cơ hội vào trong, hai là mặc kệ bảy ba hai mốt, xông vào, vào bên trong đấu trí đấu dũng.

"Chúng ta vào trong!" Chu Sa cắn răng đưa ra quyết định.

Cả đám người xông vào, lối vào bên trong mới chỉ mở hai phần ba.

"Chúng ta xuống thôi." Chu Sa nói, nắm lấy tay Chu Tú Mẫn xuống bậc thang trước.

"Không có cách nào đóng lối vào sao?" Béo tức giận.

"Không được. Đóng rồi chúng ta cũng không thể ra được. Cơ quan này không thể khởi động từ bên trong."

"Vậy nếu mặt sẹo bịt kín lối vào thì sao?" Chu Tú Mẫn nóng vội.

"Không đâu, hắn còn phải dựa vào chúng ta để rời khỏi đây, hơn nữa lối vào cung điện ngầm ở trước mắt, hắn sẽ không bỏ qua."

"Nếu hắn muốn chặn chết chúng ta thì sao?"

"Hắn không có bản lĩnh ấy. Nếu không hắn cũng sẽ chết cùng chúng ta."

Cầu thang. Vùng đất bằng. Cầu thang. Hành lang. Quảng trường rộng lớn. Bậc thang chồng lên nhau mà lên. Cột rồng vàng cao lớn hùng vĩ, cửa lớn sơn đỏ, trước cửa, bên trái, có một chiếc trống đá lớn, phủ bởi lớp da đen bóng.

Chu Sa nhìn thấy mắt sáng lên, "Trống bỏi!"

Kẻ đuổi giết đã đến!