Chương 107: Bậc thang dẫn vào địa ngục

"Chúng ta" của Chu Sa là chỉ bản thân, Giang Viễn Lâu, Béo và Chu Tú Mẫn, nhưng không bao gồm cô Trịnh, cho nên khi cô Trịnh muốn đích thân tham gia, biểu hiện đầu tiên của Chu Sa là kiên quyết phản đối, Béo cũng không đồng ý. Lí do phản đối của Chu Sa rất đơn giản, cô Chương ở đây không có người thân, giáo sư là người quen duy nhất của cô ấy, giáo sư phải ở lại trông nom.

Cô Trịnh lạnh lùng bác bỏ lí do của cô, "Em ấy không cần ai trông."

Chu Sa tức giận, loại tức giận này rất rõ ràng, con ngươi cũng tròn xoe, giống như khó mà tin được cô Trịnh có thể nói ra câu này.

Người khác khó mà hiểu được loại tức giận này, Chu Tú Mẫn lại hiểu, ngày trước hễ cứ nhắc đến chuyện về "Đàm Thi", dù chỉ là tùy tiện, cô cũng biểu hiện giống như muốn cãi nhau, huống hồ là một người còn sống sờ sờ. Nếu người kia không phải giáo sư của cô, nếu đổi lại là người khác, không chừng Chu Sa sẽ liều mạng với người ấy. Chu Tú Mẫn cho rằng Chu Sa mang theo một loại tâm lí anh hùng bảo vệ người yếu thế, có nhiều lúc, cô ấy cũng không quan tâm, thậm chí thấy nhàm chán, vô vị, nhưng Chu Sa là vậy, đây chính là Chu Sa, ai có cười nhạo kinh thường cũng cho qua, có nói với cô làm người nên nghĩ cho bản thân, xã hội này rất đen tối cũng vô dụng, cô cũng sẽ vĩnh viễn dựa theo "chính nghĩa" trong tim mà làm việc. Được rồi, Chu Tú Mẫn bây giờ cũng không ghét tính cách ấy của cô nữa, thậm chí có lúc còn sinh ra cảm giác kính phục, bội phục.

Đương nhiên, vào lúc này, với chuyện này, không có.

"Sao cô ấy lại không cần chứ ạ? Không phải cô ấy ra ngoài còn mang theo mấy người vệ sĩ sao? Những người đó cũng không phải bày ra chơi, cô ấy rất cần là đằng khác." Âm thanh của Chu Sa rất lớn, làm dáng vẻ "tôi phải cật lực tranh đấu", cô Trịnh trợn mắt: "Trước hết hãy làm rõ nghĩa của từ 'vệ sĩ' đã."

"Ý nghĩa của 'vệ sĩ' là người bảo vệ cô ấy, lúc cô ấy đau đớn ngất đi ai sẽ bảo vệ cô ấy? Ai ôm cô ấy về giường? Cô ấy không bò lên được thì phải làm sao ạ?"

"Em..." Cô Trịnh có chút nghẹn lời, bắt đắc dĩ, "Tôi sẽ gửi em ấy đến chỗ dì tôi, dì ấy làm bác sĩ, có thể chắm sóc em ấy."

Chu Sa đột nhiên nhỏ giọng, "Nhưng cô có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không ạ? Cô ấy chỉ quen mình cô thôi. Muốn bác sĩ, nhà họ Chương cũng đâu có thiếu."

Cô Trịnh nghẹn lời hoàn toàn. Được rồi, đây là do cô Trịnh sơ xuất, người là do cô Trịnh nhặt về, bản thân Oa Oa bất an, lại vứt cô ấy cho người lạ... tưởng tượng đến dáng vẻ sắp khóc kia... cô Trịnh lại chần chừ, nhưng không thể dẫn theo...

Lúc này Béo mở miệng. Nguyên nhân của Béo hoàn toàn khác với Chu Sa. Lí do phản đối của Béo xuất phát từ suy nghĩ sâu xa hơn: Giả thiết bọn họ bị bắt, tình huống sẽ biến thành thế nào? Bọn họ bốn người trẻ tuổi, có thể giả thành tình nhân đi du lịch, "gặp được mộ cổ, lại học khảo cổ, thế là hiếu kì mà tiến hành thám hiểm", lí do này cũng không có gì để đổ lỗi, cho dù không thoát thân, bên ngoài cũng có người nghĩ cách. Nếu nhiều thêm cô Trịnh, một người có thân phận giáo sư, xét về công hay tư, vô cùng khó bàn giao, nếu chuyện này còn mang theo ý định cá nhân, danh tiếng của cô Trịnh cũng sẽ bị ảnh hưởng. Đương nhiên, tất cả là giả thiết, hắn không tin bọn hắn lại đen đủi đến mức này, nhưng nghĩ đến tình huống xấu nhất cũng không thừa.

Nội tâm cô Trịnh cảm thán một câu: Không hổ là con cháu nhà quan, suy nghĩ thật là... quá nhiều.

Béo lắc đầu, "Giáo sư, cẩn tắc vô áy náy, cũng không thừa. Nếu chúng ta bị bắt, cho dù lấy được trống bỏi thì có ích gì ạ? Chúng ta cũng chỉ có thời gian là một tuần, giày vò qua giày vò lại, hết thời gian, nếu cô ở bên ngoài còn có thể nghĩ cách lấy đồ đi cứu người."

Tuy Giang Viễn Lâu cho rằng Béo quá bi quan và suy nghĩ nhiều, nhưng cũng không phải không có đạo lí, hơn nữa...

Lúc này Chu Tú Mẫn chen vào một câu: "Giáo sư, lối vào ngôi mộ hình như chỉ cần bốn người khởi động cơ quan thôi ạ, nếu sau khi cơ quan khởi động, lối vào sẽ đóng lại thì sao ạ? Một người ở ngoài chờ sao ạ?"

Được rồi, lời hắn muốn nói người khác cũng nói hết hồi, Giang Viễn Lâu nhận mệnh tổng kết lại rồi nói: "Giáo sư, cô ở lại đi ạ, chắc chắn có việc cho cô mà."

Cô Trịnh: ...

Cô Trịnh im lặng rất lâu, hỏi Chu Sa: "Da rắn kia...trống bỏi lấy ra phải dùng thế nào?"

"Cắt ra, dùng một lượng cho vào thuốc nấu lên ạ."

"Ngắn hay dài?"

Chu Sa buồn bã thở dài một tiếng, "Cái trống bỏi kia... có thể bao lâu..." Sau đó mặt lại biến sắc như nhớ ra cái gì đó, nghiêm túc nói: "Không nhiều cũng phải từ từ nấu."

Cô Trịnh: "..." Học kĩ năng nói dối của Chu Tú Mẫn đúng không? Bất lực. "Được rồi, tôi biết rồi. Tôi ở lại đây chăm sóc đứa nhỏ kia." Cô Trịnh vốn không phải người quanh co, tuy không tình nguyện để học sinh phải chịu nguy hiểm mà bản thân bàng quan một bên, nhưng bọn họ phản đối, khiến cô Trịnh không thể cật lực chứng minh bản thân là một người giáo viên. Thế là... sư tử vứt con, tóm lại vẫn là "vứt", cô Trịnh cứng rắn: Coi như đây là... bài kiểm tra nguy hiểm nhất đi.

"Được rồi, cứ vậy đi, tôi đợi các em quay về. Tự bảo vệ bản thân!"

"Giáo sư, chúng em nhất định sẽ quay về, cô phải chăm sóc cô Chương cho tốt nhé." Chu Sa thật thà dặn dò, cô Trịnh bất lực nhìn cô, muốn trợn mắt, lại biến thành nụ cười bất đắc dĩ, "Được!" được rồi, thành bảo mẫu rồi!

Nhóm Chu Sa quyết định xuất phát vào buổi chiều hôm sau, mọi người chuẩn bị hành trang đơn giản, ngoài quần áo tắm rửa đơn giản, dụng cụ cầm tay, mỗi người – đương nhiên, đồ của Chu Tú Mẫn được để cùng hành lí của Chu Sa – còn có một bộ đồ bơi da cá mập toàn thân, là đồ vận động tốt nhất trong thành phố. Bộ đồ bơi này được chế tạo từ vật liệu chống nước mới nhất, thoáng khí mềm mại, chống nước vô cùng hiệu quả, co dãn càng "có cảm giác mặc trên người thoải mái thuận thiện như không mặc" (Lời giới thiệu của người bán hàng). Bởi vì vô cùng đắt đỏ, còn gấp đôi giá vé máy bay của bọn họ, nhưng đây là thẻ tín dụng của cô Trịnh, đồng chí Giang Viễn Lâu quẹt thẻ vô cùng sảng khoái, dường như không có chút chần chừ nào, cho nên ánh mắt nhân viên trong của hàng nhìn hắn viết rất rõ: Mẹ của con ơi, đây mới là cao phú soái*! Giang Viễn Lâu và Béo rỉ tai nhau: "Đây chính là khoái cảm được báo thù!"

(*Cao phú soái: Cao, giàu, đẹp trai)

Bọn họ đi máy bay từ Chu Thành đến Quế Lâm, lại bắt xe đêm tiến thẳng đến thị trấn tên Lai Phượng, sau đó không nghỉ ngơi tiếp tục ngồi xe sáng đến Lâm An, trên đường còn phải đổi hai chặng xe. Lúc đến được Hoài An, ráng chiều đã ngập trời, bọn họ tròng trành suốt một đường, cộng thêm mệt mỏi, cộng thêm buổi đêm vào núi không an toàn, nên vội tìm một khách sạn nhỏ, tùy tiện ăn cho no bụng rồi đi nghỉ sớm. Mọi người dự định sáng sớm mai bốn giờ sẽ xuất phát, dựa theo Hổ Tử nói, đến được gần ngọn núi kia, cũng đã sáng sớm, vừa hay có thể lên núi. Bốn giờ xuất phát, hai giờ hơn mọi người đã dậy, mọi người vội vàng đánh răng rửa mặt, chủ khách sạn đến gõ cửa, là vì tối qua bọn họ có dặn. Chủ khách sạn thấy bọn họ đã dậy rồi, liền gọi người đến bàn giao công việc mà họ dặn. Nhóm Chu Sa cho bọn họ hơn năm trăm tệ, nhờ chủ khách sạn mua giúp họ một chiếc nồi lớn để nấu thuốc, chủ khách sạn là một người phụ nữ chừng bốn năm mươi tuổi, sợ không tốt lành, lúc đầu không đồng ý, sau đó thấy tiền, lại nghĩ chỉ là nấu thuốc, hôm sau bọn họ cũng lập tức rời đi, mới sảng khoái đồng ý. Người làm đưa đến hai chậu thuốc đen đặc cùng hai chiếc bếp lửa. Nước thuốc đun bảy tám tiếng đồng hồ, từ một thùng nước lớn cũng cô lại còn một nửa chậu rửa mặt, đen đặc, nhìn rất đáng sợ, nhưng không quá khó ngửi, cũng không phải không ngửi nổi. Giang Viễn Lâu và Béo nghe theo lời Chu Sa, cẩn thận đổ nước thuốc vào bình rồi đậy kín, sau đó đặt lại chậu nước thuốc lên bếp lửa duy trì nhiệt độ, rồi lấy chiếc bàn chải sạch của mình, cởi hết quần áo trừ mỗi quần lót, quệt nước thuốc trong chậu lên bàn chải cọ khắp người. Còn lưng, hỗ trợ nhau. Hai người đàn ông, cởi sạch đồ, cầm bàn chải cọ lưng cho đối phương, tình cảnh này vô cùng buồn cười, nhưng hai người cũng không cười nhạo đối phương, chỉ vội vàng kì một lượt lại một lượt, kì hơn một tiếng, nhìn thấy nửa chậu nước thuốc sắp hết, vội vàng cọ lần cuối cùng, sau đó lấy bộ quần áo da cá mặc lên, rồi lại mặc bên ngoài bộ quần áo trùm người. Lúc này, Chu Tú Mẫn và Chu Sa đến gõ cửa phòng bọn hắn, bốn người mang theo dụng cụ, xuất phát. Những chuyện còn lại, Hổ Tử đến xử lí. Hổ Tử thuê một chiếc xe điện ba bánh "xì xì" đưa bọn họ đến một vùng hoang vắng, bốn người không biết đó là nơi nào, bốn phía tối tăm, cũng không nhìn rõ. Hổ Tử nói phía trước không thể đi xe, chỉ có thể đi bộ, thế là bắt đầu đi bộ, quả nhiên trước khi trời sáng đã đến dưới chân núi. Ngọn núi đó được bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc khiến mắt thường không nhìn rõ hình dạng, chỉ cho người ta cảm giác sâu thẳm không biết dài mấy nghìn dặm, Hổ Tử nói "chính là chỗ này" rồi dẫn mọi người lên núi. Hổ Tử không xuống dưới, dẫn người đến cửa vào coi như là hoàn thành nhiệm vụ. Lúc hắn nhìn thấy Chu Tú Mẫn còn hoảng hốt: Tại sao mới cứu được cái mạng của cậu ba, cô tư nhà họ lại... hắn còn lặng lẽ gọi điện thoại cho Chu Kính Thanh, hỏi Chu Kính Thanh có biết chuyện Chu Tú Mẫn xuống mộ không, hỏi muốn khuyên cô ấy quay về không? Nhưng Chu Kính Thanh bảo hắn đừng quan tâm, hắn cũng không nói nữa. Trong lòng hắn không coi trọng bốn người nhìn như "chân gà mềm" này, đặc biệt là em gái của Chu Kính Thanh và người mặt trắng, trắng muốn đòi mạng kia, chỗ đường bằng còn dễ, nhưng lên núi rất mệt, không chừng đi được mấy chục mét đã kêu mệt, cố ý đi chậm để bọn họ đi theo. Kết quả bản thân đi đến mềm chân, người ta còn chưa thèm thở dốc, mới không thể không phục: "Chuyên nghiệp" quả nhiên cũng khác bọt. Hơn bốn giờ chiều, bọn họ đến được một nơi nghỉ ngơi thích hợp, Hổ Tử hi vọng dựng lều ở đây, nhóm Chu Sa lại kiên trì muốn tiếp tục đi, Hổ Tử kiên quyết không chịu, hai bên xảy ra cãi vã.

Giang Viễn Lâu kiên nhẫn giảng giải cho hắn: "Trong mộ có ánh sáng không?"

Hổ Tử lắc đầu, ở đó mới đầu vào thì còn có chút ánh sáng đục, vào sâu bên trong cơ bản không thấy được bàn tay.

"Vậy thì đúng rồi, ban ngày ban đêm đâu có nghĩa lí gì với chúng ta. Chúng ta nên tranh thủ thời gian."

Hổ Tử hét lên, "Có nghĩa lí với tôi. Các người xuống rồi, chỉ còn mình tôi trong núi qua đêm đó." Hắn thẳng thắn: "Tôi sợ ở một mình."

Chu Tú Mẫn nghĩ một lát, "Vậy chúng ta tiếp tục đi, sáng mai mới xuống mộ, như thế anh cũng không phải ở một mình, chúng tôi cũng có thể tranh thủ thời gian."

"Không được, trong rừng có rất nhiều côn trùng độc, ngủ đêm ở đó quá nguy hiểm."

"Chúng tôi mang theo thuốc chống côn trùng, sẽ không có chuyện gì đâu."

Tốt xấu đều đã nói mới có thể thuyết phục Hổ Tử tiếp tục dẫn đường. Cả một ngày, bọn họ tối tăm vượt qua rừng cây, vội vội vàng vàng dựng lều bên một sườn dốc ngược gió, năm người thay nhau gác đêm, sáng sớm hôm sau trời vừa sáng tiếp tục lên đường.

Hi vọng xuất hiện khi ánh bình minh đầu tiên trong ngày ló rạng, Hổ Tử nói: "Đến rồi!"

Nhóm Chu Sa nhìn thấy một con đường nhỏ hoang phế, trên đường mọc đầy cỏ dại, cỏ dại không quá đầu gối, quấn chặt với nhau, bên trên có vết tích đốn cây, còn có vết chân mà lần trước nhóm Chu Kính Thanh đến. Vốn đường này còn có thể gọi là "đường" mà còn "hoang phế rồi", hoàn toàn là vì, dưới đám cỏ dại kia, thỉnh thoảng lộ ra một số viên gạch đã không thấy rõ màu, từng viên nối với nhau, sau đó biệt tăm biệt tích chìm trong lớp bùn đất dày đặc. Hiển nhiên, đây là "đường" đã từng được người ta xây lên, trước đây trăm nghìn năm con đường này từng được những viên gạch vuông vắn xa hoa kia phủ lên. Hai bên đường còn có một số cây tùng già cong queo, không biết đã được trồng bao nhiêu năm, bên cạnh cây tùng già lại có rất nhiều cây tùng non, dày đặc thành một mảng rừng. Có một số chỗ khó đi, Hổ Tử dẫn bọn họ sang trái rồi rẽ phải, cảnh giác đi qua mảng rừng rậm này. Sau khoảng nửa tiếng, lại quay về "đường nhân tạo" đã biến mất trong những nhánh cây um tùm của rừng tùng. Ở đây, vết tích con người rõ ràng hơn, thậm chí có cả một đoạn đường dài, không khó để bắt gặp những viên gạch lót xám màu. Cuối con đường, có một cây tùng già đứng sừng sững như núi thái sơn đón chào khách đến, một nửa cây tùng bị sét đánh, khô lại mang theo màu than đen, một nửa còn lại vẫn xanh tươi. Dưới bóng cây thê lương này, có một bia mộ, phần lớn chữ trên văn bia đã bị thời gian và nước mưa bào mòn, những chữ còn lại cũng mơ hồ khó đoán, căn bản không nhìn ra trên đó viết cái gì. Đi qua bia đá hai ba chục mét, lại có bức tường đá cao hơn hai mét, trường đá đã bị vỡ hơn nửa, chỉ còn lại phần đá phía dưới cao nửa mét nhưng vẫn đứng sừng sững, khiến người ta có thể hình dung ra quá khứ vinh quang huy hoàng. Phần tường đá bị vỡ, đa phần đều bị cỏ dại quấn quanh, dường như khó nhận ra đâu là vết tích ban đầu. Vòng qua tường đá, là một lối vào đen đặc, đi gần lại, lại phát hiện, lại có một bậc thềm đá hoa cương cực lớn do con người chế tạo, thiết kế theo hình xoắn ốc kéo dài xuống phía dưới. Hổ Tử nói Chu Kính Thanh mất gần một tháng mới xử lí xong con đường này.

Bọn họ đi một mạch xuống dưới, đi qua một trăm mười một bậc thềm, Giang Viễn Lâu và Chu Sa đều âm thầm đếm, có chút nghi ngờ, tại sao lại là một trăm mười một bậc? Không nhiều không ít? Không phải là một trăm mười hai hay một trăm mười ba hay bất gì con số nào khác? Cuối cùng đến được "phòng khách" thấp giống như mái hiên tránh mưa, "phòng khách" rất thấp này được lát gạch nền, trên mặt viên gạch dập những hình thù tuyệt đẹp. Những bức tranh này có bức mơ hồ không rõ, có bức thấp thoáng vẫn nhìn rõ, còn có những bức mờ ảo sâu bên trong góc, vẫn mới mẻ như lúc ban đầu. Trong lúc quan sát bức vẽ mơ hồ hoặc còn thấy rõ ở đây, điều đầu tiên bọn họ phát hiện dị thường: Hai góc đông bắc, lần lượt có hai họa tiết nhánh hoa hình tròn, mà nhánh hoa đầu cuối giao nhau, ở giữa trống rỗng, vị trí rỗng này vừa vặn cho một người đứng vào trong. Hình nhánh hòa này, đan xen trong các loại hình vẽ khác nhau, vốn màu sắc cũng không quá đặc biệt tươi mới, nên cũng không quá lọt mắt. Nhưng nhóm Chu Sa đã được nhắc nhở, bốn người bọn họ cùng khởi động cơ quan mới có thể tiến vào mộ, mà hai nhánh hoa này lại xuất hiện ở góc đông bắc – đương nhiên nhánh hoa của hai góc tây nam đã bị năm tháng mài mòn – cho nên vừa chú ý đến, bốn người nhìn một vòng, phát hiện bốn phía và phần đỉnh mộ không có tranh tường, chỉ có những viên gạch trên đất có hình. Kiến trúc mộ này còn lưu lại lối vào, không phải vì chủ mộ tự tin cơ quan bên trong có thể làm khó tất cả mọi người, hiển nhiên không phải, Hổ Tử và Chu Kính Thanh không phải đã thoát ra sao, cho dù có người đã trúng độc. Đây là cạm bẫy cho người sống, dẫn dụ người ta tiến vào, trong lòng bọn họ đều có chút nghi hoặc bất an, nhưng cũng không nghĩ nhiều như thế, Béo hỏi: "Các đồng chí, bắt đầu từ đây chứ?"

Chu Sa gật gật đầu, liền lấy ra chiếc hộp trong suốt, xé lớp niêm phong ở dưới đáy, bỏ vào túi hông của ba-lô. Hổ Tử thấy kì quái, đang hỏi tại sao, lại thấy nơi đặt chiếc hộp của Chu Tú Mẫn rơi xuống một lớp bột màu xanh, đột nhiên hiểu ra, trong lòng nghĩ đám người này suy nghĩ rất tỉ mỉ, dùng làm kí hiệu, đến lúc đó, có những kí hiệu này, sẽ tìm thấy đường ra. Hoặc cũng có thể, không ra được, dùng để dự phòng, trong lòng cũng đã nghĩ kĩ rồi.

"Ở đây sao?" Chu Tú Mẫn chỉ vào một nhánh hoa hỏi Hổ Tử, Hổ Tử gật gật đầu, "Đứng vào bên trong, mọi người sẽ rơi xuống một cái hốc bên dưới, bên dưới hốc có một con đường, mọi người đi về phía trước, nhìn thấy một bức tường tuyệt đối phải cẩn thận, bọn tôi chạm vào một bức tường tương tự, có lẽ ở đó có cơ quan, tóm lại vào bên trong, cái gì cũng phải cẩn thận."

Tất cả mọi người vô thức gật đầu, đứng vào nhành cây đông tây nam bắc, vừa bắt đầu không có động tĩnh, sau đó Chu Sa và Chú Tú Mẫn đứng phía tây nam động đậy mấy lần, đứng thẳng vị trí, vẫn không có động tĩnh gì. Hổ Tử đứng ở một bên làm tư thế, "Mọi người dùng sức... nhảy!"

Bốn người dùng sức nhảy lên, giày vò một lúc, "phòng khách" cũng có động tĩnh, năm sáu viên gạch ở giữa bắt đầu chìm xuống dưới, cửa động chứa vừa một người lộ ra, Mọi người nghĩ trong lòng, thiết kế này rất có tính toán, nếu có người vô tình đến đây, không đủ bốn người, cũng không đứng đúng chỗ, sẽ không có ai phát hiện ra chỗ này. Cửa động chìm xuống, độ cao không đến một mét hai, lúc này có chút ánh sáng lọt vào, có thể mơ hồ nhìn được đường, cũng không khác gì "phòng khách" phía trên, nhưng tầm nhìn có hạn, cũng không thấy quá rõ. Bọn họ biết bên dưới không có cơ quan, hơn nữa, cửa động bị "trọng lượng" rời khỏi nhánh cây không đến mười năm phút liền tự động trồi lên, cho nên cũng không ai tranh luận vấn đề ai xuống trước, Giang Viễn Lâu đứng gần nhất, bèn hăng hái xuống đầu tiên.

Hổ Tử nói, "Mọi người cẩn thận đấy."

Mọi nói người vâng, Giang Viễn Lâu nhảy xuống đầu tiên.