Ludwig xoay đầu Andre lại đối diện với mình, Andre nằm ở trong lòng Ludwig, hai tay ôm cổ Ludwig, đôi mắt to màu xanh ướt sũng, trên gương mặt dính đầy nước mắt.

Ludwig nhìn chằm chằm vào Andre, khuôn mặt mang theo một tia tàn khốc:

“Bé ngoan, nói cho tôi biết, là ai nói em như vậy?”

Andre nhìn vẻ mặt dị thường âm trầm của Ludwig, lấy tay chùi nước mắt, nghĩ nếu mình nói cho Ludwig là cái nhỏ Yodia kia nói mình như vậy, Ludwig không biết sẽ làm ra loại chuyện gì……

Vì thế Andre lắc đầu, lau nước mắt, nhỏ giọng nói:

“Không, không có gì….. Chỉ là ở trong phòng hoài, trong lòng có chút khó chịu.”

Ludwig cười lạnh nắm cằm Andre, bắt Andre ngẩng đầu lên. Andre bị đau, cúi đầu kêu một tiếng.

“Bảo bối, muốn gạt tôi? Em còn quá non.”

Andre mím môi, lắc đầu nói:

“Không có gì, thật sự không có gì!”

Ludwig nhìn chằm chằm vào Andre, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên mắt, hai má và miệng của Andre. Lúc xuống đến cổ, thân mình Andre đã mềm nhũn, Ludwig liền áp lên trên.

………………

Ngày hôm sau, Yodia kia lại tới đây.

Lúc đầu Andre không biết, chỉ tựa vào bên giường tùy ý lật xem quyển sách [Stalingrad], đọc những văn tự quen thuộc, cảm thụ hơi thở của tổ quốc.

Ludwig vẫn như thường lệ cúi đầu chăm chú vẽ.

Có một lần Andre thừa dịp Ludwig không có trong phòng ngủ, vụng trộm lật xem bản vẽ của Ludwig, kinh ngạc phát hiện trên bản vẽ kia toàn là những mũi tên đỏ đỏ xanh xanh, còn dùng tiếng Đức đánh dấu rất nhiều địa danh Soviet, hình như là bản đồ quân sự.

Nếu là lúc trước Andre chắc chắn đọc không hiểu, nhưng do Ludwig vẫn luôn ép buộc Andre đọc sách tiếng Đức, sau một thời gian Andre cũng hiểu được đôi chút.

Andre thật sự không rõ mấy cái này là cái gì, tuy rằng cậu đã từng đánh giặc trên chiến trường, nhưng chỉ là một tiểu binh nho nhỏ, sĩ quan làm cái gì cậu thật sự không biết, vì thế liền bỏ qua không nghĩ nữa.

Sáng sớm sau khi rời giường Ludwig liền bắt đầu vẽ, giữa trưa cơm nước xong vẽ thêm chốc lát rồi buông bút, ngồi trên sô pha bắt đầu lật xem một quyển sách miêu tả chiến tranh Nazi của một tác giả người Đức, trong phòng im lặng chỉ có tiếng đồng hồ đong đưa trên tường.

Đột nhiên, có người gõ gõ cửa, sau đó truyền đến tiếng của Anna:

“Thiếu tá, tiểu thư Yodia đã đến đây.”

Ludwig cúi đầu ừ một tiếng, không ngẩng đầu lên:

“Anna, tôi sẽ xuống ngay, bảo tiểu thư Yodia ngồi trong đại sảnh chờ một chút.”

Andre nghe thấy tên của Yodia, nhíu nhíu lông mày, Yodia chính là cái người nói mình là nam kĩ, vì thế Andre ngữ khí không tốt lắm oán giận nói:

“Thật không biết cái nhỏ kia cứ tới đây làm gì!”

Ludwig nghe thấy tiếng Andre nói chuyện, đứng lên tiện tay cầm âu phục treo trên giá, chuẩn bị thay quần áo xuống lầu.

“Andre, là tôi mời tiểu thư Yodia tới.”

Ludwig mặt không biểu tình nhìn Andre trong gương.

Andre ngẩng đầu lên:

“Sao đây, chẳng lẽ anh muốn kết hôn với cô ta?”

Ludwig giật nhẹ miệng.

“Em ghen tị à, bảo bối?”

Andre hừ lạnh một tiếng, cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Tôi không thích cô ta.”

Ludwig xoay người đi qua, vươn tay sờ sờ đầu Andre.

“Andre, em đây là muốn làm bà chủ của gia tộc Ludwig sao?”

Mặt Andre đỏ lên, đẩy tay Ludwig ra.

“Ludwig, anh làm ơn hiểu rõ, tôi không phải con gái!”

Ludwig cầm tay Andre, một bên hôn lên má Andre, một bên nói:

“Em có phải là con gái hay không tôi còn không rõ nhất sao?”

Andre hô hấp dồn dập, nằm ở trong ngực Ludwig, hai gò má đỏ bừng.

“Lam? Anh……?”

Yodia không biết từ đâu ra đẩy cửa phòng ngủ, kinh ngạc nhìn Andre ôm Ludwig, đồng thời cũng thấy tay phải của Ludwig đặt ở dưới chăn, động tác ái muội không rõ.

Andre vội vàng ngồi thẳng dậy, kéo chăn qua che thân thể của mình, nhất thời ngượng chín mặt, sau đó hạ mí mắt xuống, có vẻ như không muốn nhìn thấy Yodia.

Ludwig nhướng nhướng mi, cúi đầu hôn khóe miệng Andre, “Chờ tôi, bé ngoan.”

Andre mặc kệ Ludwig, nằm trên giường nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy Ludwig, cũng cực kì chán ghét thanh âm của cô gái kia….. So với lần trước còn thấy ghét hơn!

Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của Ludwig và Yodia:

“Yodia, hôm nay trông em rất xinh đẹp.”

“Cám ơn anh, Lam ~ cậu bé kia là?” Yodia hỏi.

Ludwig cúi đầu cười một tiếng, không nói gì, tiếng bước chân hai người càng lúc càng xa, thẳng đến khi Andre không còn nghe thấy gì nữa.

Andre tức giận nghe Ludwig khen tặng cô gái kia, cắn chặt miệng, nhớ tới hôm qua cô ta nhục mạ mình, còn có lời vừa nãy hai người bọn họ nói chuyện, đột nhiên nước mắt rớt xuống dưới, dính vào drap giường.

Andre không tiếng động khóc, đưa tay lấy chăn trùm lên đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào bóng tối, dùng sức cắn ngón tay.

Trong chăn toàn là mùi của Ludwig, Andre hít thật sâu một ngụm, đột nhiên chán ghét xé rách chăn, sau đó ôm gối đầu, trên gối đầu lại có mùi xì gà thản nhiên, Andre đưa tay lau nước mắt, hung hăng ném gối đầu xuống đất……

“Ba em thường hay nhắc tới anh, Lam, anh nên về nhà xem một chút……”

Dưới lầu truyền đến thanh âm cố làm ra vẻ của cô gái kia.

Không hiểu tại sao Andre nghe vào tai lại cảm thấy rất không thoải mái, sau đó lại truyền đến thanh âm của Ludwig.

Andre nhịn không được đứng lên, đi xuống giường, muốn nhìn một chút xem Ludwig và cô gái kia đang làm cái gì.

“Đinh đinh……”

Xích trên chân phát ra âm thanh trên thảm.

Andre vội vàng cúi người xuống cầm xích lên, sau đó kéo tới cửa phòng ngủ, rón rén đi ra hành lang.

“Lam, anh tính khi nào thì về Đức?”

“Sau khi chiến tranh chấm dứt, tôi nghĩ tôi sẽ lập tức trở lại Đức.”

“……”

…………………………

Andre đứng sau mấy cây cột lớn ở hành lang, thấy Ludwig đang ngồi trên sô pha trong phòng khách nói chuyện với Yodia, ngữ khí khiêm tốn, thân mình hơi ngả lên ghế, hai chân thon dài giao nhau. Tuy rằng trên mặt Ludwig không có biểu tình gì, nhưng hoàn hoàn đều là phong thái của con nhà quý tộc danh giá.

Tóc đen của Ludwig được chải ngay ngắn sau đầu, lộ ra cái trán xinh đẹp, trông tràn đầy năng lượng và anh tuấn bất phàm.

Andre duỗi đầu ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô gái kia, trên người đeo rất nhiều bảo thạch ngọc lục bảo, bàn tay phải chăm sóc rất tốt định vừa định đưa ra cầm li uống rượu, Ludwig liền lễ phép đứng dậy rót rượu thay, trên mặt Yodia lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh.

Andre nhìn chằm chằm một màn này, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu, rất không được tự nhiên, vừa lui về sau một bước thì xích trên tay đột nhiên rớt xuống đất. Ludwig đối diện ngẩng đầu lên, mặt không biểu tình liếc Andre một cái.

Andre cũng lạnh lùng liếc Ludwig một cái, xoay người trở về trong phòng, dùng sức đóng sầm cửa, sau đó trèo lên giường, bả vai run run bắt đầu không tiếng động nức nở, nước mắt không kiêng nể gì rớt xuống dưới.

Andre không tiếng động nức nở trong chốc lát, tiếp theo xoay người bước xuống nhặt cái gối vừa nãy mình ném ném lại lên giường, sau đó kéo chăn dưới chân trùm kín mình.

Nước mắt vẫn tuôn xuống, Andre vươn tay sờ soạng lung tung bên cạnh gối, đột nhiên sờ đến một cái khăn tay.

Andre liền cầm khăn tay lau hai má của mình, lau khô nước mắt xong mới phát hiện đó là khăn tay của Ludwig.

Andre thất thần nhìn chằm chằm khăn tay, sau đó đưa khăn tay lên mũi hít một hơi, trên khăn tay mang theo mùi cơ thể thản nhiên của Ludwig.

Andre mạnh mẽ đặt khăn tay lên miệng, dùng sức cắn rách cho đến khi khăn tay bị xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó ném xuống thảm.

Thẳng đến khi kiệt sức, Andre mới cuộn mình rúc ở trên giường.

Một lát sau liền có người đi lên.

Andre xốc chăn lên, thấy Yodia mỉm cười đứng trước cửa phòng ngủ.

Andre lạnh lùng hỏi: “Cô lên đây làm gì?”

Trên gương mặt xinh đẹp hiện rõ ba chữ [không hoan nghênh].

Yodia cười lạnh một tiếng, một bên bước từng bước ưu nhã, một bên dùng tay phải vuốt ve ngón tay trái của mình:

“Sĩ quan chỉ huy trại tập trung Adams tới đây bàn bạc chút việc với Lam, cho nên tôi mới lên đây một chút.”

“Vậy tùy cô.”

Andre hờ hững nhắm hai mắt lại.

“Mày thật đúng là đồ vô giáo dục, vừa rồi tiếng sập cửa lớn như vậy chúng ta đều nghe được.”

Ngữ khí Yodia mang theo mỉa mai và khinh thường.

Andre vẫn không nói một tiếng, hờ hững.

Yodia ngồi ở bên giường, kéo chăn trên đầu Andre xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Andre.

“Mày rõ ràng chỉ là một thằng nhóc bình thường, sao lại may mắn đến như vậy? Vừa rồi Lam nói muốn mang mày về Đức, về nhà gặp bác Ludwig……”

“Đừng nói bừa!”

Andre nghiêng người sang chỗ khác, tim đập kịch liệt, hai má nóng rực. Andre đành phải đưa tay ôm ngực, giống như sợ trái tim sẽ thật sự nhảy ra ngoài.

“Tao không có nói bừa, là vừa rồi chính miệng Lam nói……”

Yodia vươn tay vén mái tóc hơi dài của Andre lên, muốn nhìn thật kĩ gương mặt của Andre, Andre lại ngồi bật dậy, tức giận nói:

“Cô muốn làm gì? Làm ơn tôn trọng một chút!”

Yodia hừ lạnh một tiếng, biểu tình kiêu căng:

“Đồ kĩ nam không có giáo dục, mày có tư cách gì nói những lời này?”

Andre vừa định phản bác.

Ludwig liền bước vào, vừa đi vừa nói:

“Kĩ nam? Tiểu thư Yodia, tôi hi vọng cô tốt nhất cho tôi một lí do hợp lí.”

Yodia hoảng sợ đứng lên, lắc đầu nói:

“Lam, là nó không có lễ phép trước! Sao anh có thể ở cùng với một đứa không có giáo dục như vậy?”

Andre chớp mắt, cúi đầu, không nói lời nào.

Ludwig ngồi xuống giường, vươn tay đem Andre ôm vào trong ngực, thần sắc tối sầm:

“Tiểu thư Yodia, Andre của tôi chỉ cần ở bên cạnh tôi là tốt rồi, không cần cái gọi là giáo dục xã hội thượng lưu. Nếu cô không thích, bây giờ cô có thể rời khỏi đây.”

Ludwig mặt không biểu tình nhìn Yodia:

“Tôi cũng hi vọng cô thuận tiện nói một tiếng với cha cô — ông Smith, rằng về sau chúng tôi không dùng lương thực nhà các người nữa.”

“Lam! Anh!”

Yodia mở to cặp mắt đen, tức giận đỏ mặt nhìn chằm chằm vào Andre.

Ludwig lấy một điếu xì gà từ trong ngực, châm lửa, hút một ngụm thật sâu, sau đó quay đầu hôn khóe miệng Andre:

“Bảo bối, muốn cô ta xin lỗi em không?”

“Ai muốn xin lỗi nó?!”

Yodia bỏ luôn cái gọi là lễ phép và giáo dục gì đó, tức đến dậm chân.

Ludwig nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói:

“Yodia, cô nên biết, bây giờ là thế giới của quân nhân, thương nhân là cái gì? Bây giờ cô lập tức xin lỗi Andreyevich, cô có hai lựa chọn, một là xin lỗi, hai là để mạng lại đây.”

Ludwig mặt không biểu tình gì dựa vào trên giường, trong tay cầm xì gà, Andre bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực.

“Yodia, cô biết rõ tôi không thích giết phụ nữ, đó không phải hành vi của đàn ông.”

Ngữ khí Ludwig tàn nhẫn, hoàn toàn tương phản với thái độ ôn hòa vừa rồi, như một trời một vực.

Yodia sửng sốt, rốt cuộc ý thức được lẽ ra mình không nên đắc tội với thằng nhóc Soviet tên Andreyevich này.

Chỉ cần Lam Finn Ludwig muốn, đảng vệ quân có thể dùng bất kì lý do gì xóa sổ gia đình mình.

Yodia dù sao cũng là con gái gia đình phú thương, có một số việc vẫn hiểu nhiều hơn người bình thường.

Vì thế, Yodia thức thời nói với Andre:

“Thật xin lỗi cậu Andreyevich, vừa rồi là tôi mạo phạm, xin cậu tha thứ.”

Ludwig vừa lòng gật gật đầu, quay đầu nhìn Andre, nhỏ giọng kề sát tai Andre nói:

“Bảo bối, em nói xem, chúng ta có tha thứ cho cô ta hay không?”

Andre bị thanh âm gần gũi này làm cho tim đập như sấm, ngẩng đầu nhìn Yodia đang khẽ run rẩy, gật đầu nói:

“Bỏ qua đi, Ludwig, bỏ qua đi.”

“Cám ơn ngài lượng giải.”

Nói xong, Yodia vội vàng xoay người đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, đại khái bởi vì quá mức khẩn trương mà bị trượt chân, đám người Anna vội vàng tiến lên đỡ Yodia xuống lầu.

Ludwig quay đầu, cầm xì gà đặt vào gạt tàn, nhìn cặp mắt đỏ hoe của Andre.

“Bây giờ hết giận chưa? Không khóc nữa chứ?”

“Tôi không có khóc!”

Andre mạnh miệng nói.

Ludwig chỉ chỉ chăn trên giường và khăn tay bị Andre xé rách quăng dưới đất.

“Mấy cái này là cái gì? Chẳng lẽ không phải một mình nổi điên ở trong phòng?”

Andre đỏ hồng mắt, hung hăng đánh vào ngực Ludwig. Ludwig mạnh mẽ bắt được tay Andre, cường thế hôn môi Andre.

Andre cảm thấy hô hấp của mình nhanh chóng bị cướp đi, bị Ludwig đoạt hết không chừa cái gì, vì thế cậu dùng sức đánh sau lưng Ludwig.

Ludwig nghiêng mặt qua, dùng sức cắn xuống cổ Andre.

“A — !”

Andre ngẩng đầu lên, khó chịu kêu đau một tiếng.

Ludwig bắt được hai tay Andre đặt lên đỉnh đầu, lạnh lùng nhìn gương mặt đỏ bừng và hai mắt ướt sũng của Andre, biểu tình tàn nhẫn:

“Nhìn mình đi, Andre, em thật sự vẫn còn là con nít.”

Andre cắn môi, nước mắt rốt cục rớt xuống dưới, nhưng miệng vẫn cố chấp nói:

“Ludwig, đừng đùa giỡn tôi nữa!”

Ludwig dùng một chân tách hai chân Andre ra, từ trên cao nhìn xuống, mặt không chút thay đổi đối diện với Andre:

“Nhưng mà, em chính là đồ chơi của chủ nhân, người hầu nhỏ của tôi.”