Ludwig ngồi tại chỗ, cầm một phong thư đặt trên bàn cẩn thận đọc.

Andre xích qua.

“Ludwig, ngày mai anh muốn đi đâu?”

Ludwig quay đầu, nhìn nhìn Andre:

“Đi tham gia chiến tranh, tấn công Moscow.”

Andre nhếch miệng:

“Quân Đức đánh một đường từ Ba Lan tới đây, cho tới bây giờ cũng chưa từng để thua, các người thật sự là thần thoại bất bại.”

Ludwig lạnh lùng nhìn Andre.

“Vật nhỏ, em thì biết cái gì? Em cứ ngoan ngoãn ở đây, sẽ có người bảo đảm an toàn cho em, sau khi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ mang em về Đức.”

Andre đặt mạnh dĩa đồ ăn xuống:

“Không! Tôi không muốn ở đây một mình, tôi muốn đi với anh!”

Ludwig không biểu tình gì nhìn Andre, đưa tay nắm cằm Andre:

“Em định bỏ trốn như vậy sao? Đừng vọng tưởng.”

“Tôi không có trốn!” Andre lớn tiếng phản bác.

Ludwig cũng không trả lời, trực tiếp lôi Andre đi lên lầu.

Người hầu nữ vội vàng đi tới thu dọn bàn ăn, Andre đỏ mặt đẩy tay Ludwig ra:

“Bây giờ là ban ngày, mới sáng sớm…… Anh muốn làm gì?”

Ludwig nhìn Andre một cái, đột nhiên cúi người xuống đem Andre ôm vào trong ngực, bước nhanh chạy lên lầu.

Ngực Andre đập bang bang, hai tay ôm cổ Ludwig.

“Tôi đã lâu không chạm vào em.”

Ludwig trực tiếp ném Andre lên giường, ngữ khí nói chuyện có chút gấp gáp, sau khi đóng cửa lại liền áp thân hình thon gầy lên người Andre……

“Từ từ……!”

Eo Andre bị Ludwig nắm chặt, Ludwig từ đầu đến cuối đều im lặng không lên tiếng, chỉ là thân dưới càng không ngừng dùng sức, tần suất rất nhanh, giống như đang phát tiết.

Andre bị làm có chút đau, vừa định phát hỏa, Ludwig liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ Andre, hơi thở gấp gáp phả lên da Andre, sợi tóc lạnh lẽo cũng phân tán trên cổ Andre. Andre cắn răng nanh, hai tay bấu chặt chăn thở hổn hển.

……………………

Ngày hôm sau lúc Andre tỉnh lại, Ludwig đã đi rồi.

Ban đầu Andre không biết, cứ như bình thường ngủ tới khi nào tỉnh mới chịu dậy, lúc rời giường Andre cảm thấy cả người mình đều mềm nhũn, hai cái đùi như bị người ta chẻ ra, cả người nằm dài trên giường, tư thế ngủ rất xấu, nhưng chăn vẫn được đắp tốt trên người.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, tỏa sáng toàn bộ căn phòng.

Bên ngoài vang lên từng đợt tiếng hoan hô náo nhiệt, còn có tiếng hát quốc ca Đức vang tại quảng trường.

Andre ngáp một cái, nằm úp sấp trên giường, nghĩ sẽ ngủ thêm một lát nữa. Andre nhíu mày, mơ mơ màng màng nhớ tới cảnh tượng ngày Elvis rời đi, đột nhiên liền thanh tỉnh, ngồi bật dậy, chạy ra cửa sổ, thấy một đám người cầm cờ Nazi màu đỏ, còn có Ludwig một thân quân phục đứng giữa đám người.

Andre híp mắt nhìn về phía Ludwig ở quảng trường, vành nón của người nọ đè xuống rất thấp, do có bệnh khiết phích mà trên tay theo thói quen luôn đeo một đôi bao tay màu trắng, khuôn mặt không có biểu tình gì hướng về phía mọi người vẫy tay, môi mím chặt một chỗ, trông vô cùng nghiêm túc.

Bởi vì thân hình cao lớn tướng mạo xuất chúng, vô luận ở nơi nào, Ludwig cũng đều nổi bật như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra – mặc kệ nơi đó đông người đến cỡ nào.

Đại khái sau khoảng chừng nửa phút vẫy tay tượng trưng xong, trung úy đứng bên cạnh Ludwig liền mở cửa xe, Ludwig gật gật đầu, xoay người ngồi vào trong xe, thậm chí không liếc nhìn đám người xung quanh một cái.

Andre đứng lặng bên cửa sổ, mày nhíu thật chặt, nước mắt lại rớt xuống dưới.

Im lặng nức nở trong chốc lát, Andre đưa tay lau sạch nước mắt, nhíu nhíu mày nhìn hai mắt đỏ bừng của mình trong gương, sau đó giận dữ ném hết sách và đồ vật trong phòng xuống đất.

Lúc Anna bước vào đã thấy trong phòng loạn thành một đoàn, còn có Andre ngồi ở bên giường ôm đầu, không nói lời nào.

“Cậu Andreyevich, có phải cậu cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”

Anna quan tâm đặt tay lên trán Andre.

Hai mắt Andre đỏ bừng, nhưng cậu vẫn lắc đầu, Andre không thích người khác nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình, vì thế chỉ thấp giọng nói:

“Không có, Anna, tôi rất khỏe, để tôi yên lặng một chút có được không?”

Anna quan tâm nhìn Andre một cái, cuối cùng vẫn đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

Andre cúi đầu thấy quyển sách [Stalingrad] của mình đặt trong góc giường, cậu đưa tay cầm lên nhìn, một giọt nước mắt rơi xuống trên sách.

Andre cầm quyển sách lên, xé thành hai nửa, ném lung tung xuống đất, sau đó cả người rúc vào trong chăn, không tiếng động nức nở, hai vai thon gầy càng không ngừng run rẩy.

“Khốn kiếp –! Khốn kiếp –”

“Ludwig — anh tên khốn kiếp này!”

………………………………………………

Sau khi Ludwig rời đi, ngoại trừ ăn ngủ ra hầu như mỗi ngày Andre đều ngồi ở một chỗ ngẩn người. Đột nhiên Andre cảm thấy cuộc sống của mình giống như mất đi trọng tâm, hoàn toàn mờ mịt và vô vọng.

Tình trạng hỗn loạn như vậy kéo dài suốt một tuần.

Một buổi sáng nọ, Andre một mình ngồi bên cạnh cửa sổ ngẩn người, nhìn tuyết lớn rơi bên ngoài cửa sổ, còn có từng hàng binh sĩ đảng vệ quân đi ngang qua biệt thự của Ludwig.

Anna đột nhiên đẩy cửa ra, cười nói:

“Cậu Andreyevich, thiếu tá gọi điện thoại kìa! Mau tiếp điện thoại nói chuyện với thiếu tá!”

Nói xong, Anna cười đóng cửa lại đi ra ngoài, biểu tình rất là vui sướng.

Andre ngơ ngác nhìn cửa phòng ngủ, trái tim điên cuồng nhảy lên!

Andre hít một hơi thật sâu, đi đến bên bàn làm việc của Ludwig, run rẩy cầm điện thoại trên bàn.

“Sao lâu như vậy mới tiếp điện thoại?” Thanh âm Ludwig có chút không kiên nhẫn.

Andre vừa nghe liền giận tím mặt, cũng không biết tại sao mình lại tức giận, hét vào trong điện thoại:

“Đồ khốn! Sao anh không chết ở ngoài đó luôn đi!”

“Andreyevich, em không muốn sống nữa có phải không?”

Tiếng của Ludwig nghe rất trầm, nghe rất dọa người.

Andre hấp hấp cái mũi, nước mắt rớt xuống dưới, im lặng khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống bàn làm việc. Andre mím môi, im lặng đưa tay chùi chùi mặt bàn.

“Khóc cái gì? Vật nhỏ ngu ngốc.”

Ludwig đột nhiên cúi đầu cười cười.

Andre cau mày, lập tức nói: “Tôi không có!”

“Có nhớ tôi không? Bảo bối?”

“Không có!”

“Có chăm chỉ luyện tập đàn dương cầm không?”

“Không luôn!”

Andre dùng khẩu khí ngang bướng nói chuyện với Ludwig, đột nhiên nghe thấy bên kia đầu điện thoại truyền đến tiếng đại bác và tiếng bom ầm ầm, tiếp theo đó là tiếng người hô to:

“Thiếu tá, công nhân trong nhà xưởng bên kia……!”

Andre còn chưa kịp nói lời nào, Ludwig đã nói một câu: “Nhớ nghe lời đấy, bé ngoan.”

Nói xong, Ludwig liền cúp điện thoại.

Bên kia đầu điện thoại truyền đến âm thanh “tút tút tút.”

Andre tức giận ném điện thoại xuống đất.

Sau đó ngồi xổm xuống, đầu chôn trong cánh tay, khóc ra tiếng.

Khóc trong chốc lát, Andre lau nước mắt, cầm điện thoại lên đặt lại chỗ cũ, sau đó cúi người xuống nhặt hết mấy đồ vật mình ném ban nãy thả lại chỗ cũ.

Sau đó sắp xếp lại mớ quần áo lộn xộn trên giường, bỏ vào trong tủ.

Lúc mở tủ ra, Andre thấy bên trong treo đầy quần áo của Ludwig.

Andre nhắm mắt lại, đưa tay ôm mớ quần áo đó vào trong ngực, hít một hơi thật sâu, thân thể lại đột nhiên bắt đầu có cảm giác.

Andre cảm thấy cực kì xấu hổ, hung hăng nhét mớ quần áo lại vào trong tủ, nhưng thân thể vẫn không kiềm chế được, Andre đành phải dựa vào giường bắt đầu *** loạn thân thể của chính mình……

Andre cố gắng không nghĩ đến khuôn mặt của Ludwig, động tác dùng sức, trán toát cả mồ hôi nhưng cái gì cũng ra không được……

Andre gấp đến độ chảy nước mắt, cuối cùng đành phải mở tủ ra, nhắm mắt lại tùy tiện cầm đại một cái áo sơmi của Ludwig, đặt lên mũi ngửi, vừa mới ngửi được mùi xì gà lưu lại trên áo sơmi của Ludwig, cả người Andre liền không ngừng nóng lên……

“Chủ nhân……”

Andre cúi đầu kêu một tiếng, thân thể run rẩy , dưới thân một mảnh thấm ướt.

Anna nghe thấy thanh âm liền gõ gõ cửa, đứng ở bên ngoài hỏi:

“Cậu Andreyevich, có chuyện gì vậy? Có phải thân thể không thoải mái ở đâu không? Có muốn ăn chút gì không?”

Andre vội vàng đưa tay chùi nước mắt, hướng về phía cửa hô một tiếng:

“Không, không có! Anna, cứ mặc kệ tôi……”

Anna cũng không trả lời, chỉ yên lặng rời đi.

Thẳng đến bữa tối, Andre mới mặc áo lông rộng của Ludwig mở cửa đi ra ngoài. Sau khi ăn xong bữa tối, Andre liền định trở lại trên lầu.

“Cậu Andreyevich, sao không đàn cho chúng tôi nghe một chút? Thiếu tá không có ở đây lẽ ra cậu phải vui vẻ mới đúng chứ?”

Anna hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Andre nở nụ cười.

Andre quay đầu lại nhìn chiếc đàn dương cầm màu trắng kia, do dự một chút, cuối cùng vẫn bước qua.

“Muốn nghe bài gì?” Andre quay đầu nhìn mấy quản gia và hầu nữ vây quanh mình.

Một người hầu nữ trong số đó cười nói:

“Không phải thiếu tá có viết cho cậu một bài sao? Chúng tôi biết hết nha, cậu có thể đàn cho chúng tôi nghe một chút không?”

Andre khẽ hạ thấp mí mắt, hai gò má đỏ bừng, “Thôi đi.”

“Thử xem đi mà ~”

“Đúng vậy, chúng tôi đều muốn nghe thử một chút ~”

Vài cô gái trẻ thúc giục Andre đánh đàn.

Andre cười cười, sau đó dựa vào trí nhớ đặt hai tay lên phím đàn.

Rất nhanh, bản nhạc [Cậu bé có đôi mắt sáng] vang lên dưới ngón tay thon dài tinh tế của Andre.

Mọi người nhắm mắt lại im lặng nghe, lòng đam mê nghệ thuật của người Đức có chút vượt qua khỏi tưởng tượng của Andre, chẳng hạn như Ludwig đã học đàn dương cầm từ nhỏ, khó trách nước Đức lại sản sinh ra nhiều nghệ thuật gia như vậy.