Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 6: Đúng người đúng tội

Chương 6: Đúng người đúng tội

Đêm khuya vắng vẻ, tiếng hét của Hàn Đông Khải nghe thật đau lòng. Tất cả những con chó ở trong thôn đồng loạt sủa rất hung dữ. Tôi nuốt nước bọt và muốn xuống xem phía dưới đang xảy ra chuyển gì nhưng mà tôi lại không dám. Các nhà hàng xóm ở trong thôn núi này vốn dĩ cách nhau xa, bên ngoài nhà tôi bốn phía đều không có người, ai biết được tình hình bên ngoài ra sao ? Tôi biết rằng tò mò thì sẽ xảy ra chuyển nên luôn không ngừng nhắc nhở bản thân, cho dù có tò mò, có sợ hãi thì cũng không được chui ra khỏi gầm giường. Hơn nữa tôi còn thề độc với nha cô rồi.

Tôi tiếp tục trốn dưới gầm giường, chẳng bao lâu sau dưới tầng lại truyền đến tiếng bước chân. Lại có người đến ? Tiếng bước chân càng ngày càng gần, có vẻ như đang đi lên cầu thang. Cầu thang trong nhà làm bằng những tấm gỗ cũ, mỗi lần bước lên đều phát ra âm thanh cót két. Tim tôi đập nhanh dần, cẩn thận nhìn về hướng cửa thấy có một người đang bước vào phòng. Tôi không thể nhìn rõ được khuôn mặt của người đó nhưng có thể thấy một đôi giày thể thao cũ nát bẩn thỉu. Đó là giầy của Hàn Đông Khải. Trong lòng cảm thấy tức giận vô cùng, cái tên khốn nạn này vậy mà lại vào trong nhà của tôi, lẽ nào là muốn đến ăn trộm cái gì ? Lần này thì anh ta đã gây chuyện với tôi rồi, tôi muốn bò ra từ trong gầm giường đánh cho anh ta một trận ra trò. Nhưng vào giây phút đó khi tôi chuẩn bị bò ra thì anh ta mở miệng: “Triệu Tử Trần, cậu đừng nằm đó nữa, có người đang tìm cậu.”

Hắn ta nói cái gì ? Cái gì mà đừng nằm đó nữa ? Tôi nghe xong mà cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ nào cậu ta không nhận ra trêи giường là một con chó ? Không thể nào ! Hàn Đông Khải lúc này nói chuyện giọng điệu chẳng có chút cảm xúc nào, như một cái máy cứ lẩm bẩm: “Cậu không ra vậy tôi đưa cậu ra.”

Nói xong, hắn ta bước tới bên cạnh giường. Một lúc sau, hắn ta lại bước về hướng cửa, lúc này tôi mới thấy trêи tay anh ta xách con chó đen. Thật sự coi con chó đen là tôi rồi. Tình hình này thật kì lạ khiến tôi cảm thấy căng thẳng, ngay cả hít thở thôi cũng trở nên gấp gáp. Tôi chỉ có thể bịt chặt mũi miệng tránh cho Hàn Đông Khải nghe thấy tiếng thở của mình. Hàn Đông Khải đã xách con chó đe đi ra đến cầu thang, đột nhiên hắn ta dừng lại, miệng vẫn lẩm bẩm: “Cậu không phải Triệu Tử Trần.” Nói xong hắn ta lại quay trở lại phòng, lại lẩm bẩm: “Không đúng, cậu là Triệu Tử Trần.” Hắn ta cứ lặp đi lặp lại như thế, tôi đang không hiểu hắn ta đang làm gì nhưng chợt nhớ lại lời của nha cô, tôi biết rồi. Nha cô đã nói qua, tôi không thể cách xa con chó quá 3m mà cái cầu thang đó cách chỗ tôi khoảng chừng 3m rồi. Chỉ cần Hàn Đông Khải đi ra ngoài thì hắn ta sẽ cảm nhận được con chó đen đó không phải tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng kì lạ, chẳng lẽ mắt của Hàn Đông Khải không tự nhận biết được sao ? Tại sao hắn ta lại phải nhận biết bằng hơi thở giống như nha cô nói ? Việc đó cứ lặp lại vài lần, Hàn Đông Khải đột nhiên làm một chuyện khiến tôi không ngờ đến.Hắn ta trực tiếp ném con chó ra ngoài. Thôi xong rồi, như này thì con chó đen đã cách tôi hơn 3m rồi.

“Triệu Tử Trần, cậu đang trốn ở đâu ?” Anh ta hỏi tôi bằng cái giọng khàn khàn, tôi cẩn thận cho tay vào túi áo lấy cái hạt mà nha cô đưa cho tôi ra. Nha cô nói với tôi, khi mà gặp nguy hiểm thì đem hạt này ngậm trong miệng thì có thể cứu mạng của tôi. Lúc này Hàn Đông Khải lại chậm rãi đi về phía tôi, sau đó dừng lại bên cạnh giường. Hắn ta quỳ trêи mặt đất, chống hai tay trêи sàn. Hắn ta muốn kiểm tra dưới gầm giường. Trong lòng tôi sợ hãi, vội vã đem hạt đó bỏ vào trong miệng. Hạt đó vừa vào trong miệng, tôi cảm giác thật khó chịu. Hạt đó vừa tanh vừa hôi, cực kì khó ăn. Vào khoảnh khắc mà tôi bỏ hạt đó vô miệng, Hàn Đông Khải cũng cúi người xuống. Cuối cùng thì tôi cũng thấy được mặt anh ta, lúc ấy tôi sợ hãi toàn thân phát run, chút nữa thì hét ra tiếng.

Trêи mặt của anh ta không có mắt, đó là một hốc mắt trống rỗng vẫn chảy máu không ngừng đang nhìn thẳng vào tôi. Tôi kiềm chế sự run rẩy nhìn vào khuôn mặt của Hàn Đông Khải, hắn ta thì chậm rãi đứng dậy, lại tiếp tục lẩm bẩm: “Triệu Tử Trần, cậu đang ở đâu ?” Hắn ta đi mở cửa tủ nhưng không tìm thấy tôi, rồi lại kiếm đằng sau tấm rèm. Sau khi tìm khắp nơi không thấy tôi, hắn ta trực tiếp nằm lên trêи giường sau đó thì chẳng có động tĩnh gì nữa. Tôi nấp dưới gầm giường, một câu cũng không dám nói, cũng chẳng dám thở mạnh, yên lặng đợi chờ. Tình trạng hiện tại đối với tôi mà nói chính là một ngày mà dài như một năm vậy. Tôi cứ nghĩ mình phải thức đến sáng nhưng chẳng bao lâu sau, dưới tầng truyền đến tiếng gọi của nha cô: “Triệu Tử Trần, cậu có ổn không ?” Tôi không dám nói chuyện, cũng chẳng dám đi ra, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nha cô thấy tôi không trả lời nên đã đi thẳng lên tầng.

Tôi cứ nghĩ rằng nha cô lên trêи tầng sẽ cảm thấy sợ hãi nhưng sau khi cô lên thì một chút âm thanh cũng chẳng có, trực tiếp đến bên cạnh giường, sau đó nằm sấp xuống nói với tôi: “Qua giờ đó rồi, cậu có thể đi ra được rồi.” Tôi chỉ tay lên trêи giường, run rẩy nói: “Trêи giường… Hàn Đông Khải ở trêи giường…”

“Hàn Đông Khải nào ?” Tôi nghe xong có chút khó hiểu, chẳng lẽ Hàn Đông Khải không ở trêи giường ? Tôi cảm thấy tò mò nên đã chui ra và nhìn lên trêи giường, Hàn Đông Khải quả thật không thấy nữa. Thật kỳ lạ, rõ ràng vừa nãy hắn ta nằm ở đây. Nha cô cau mày nói: “Hàn Đông Khải lên đây rồi ?”

“Không phải, vừa nãy hắn ta …” Tôi đem mọi chuyện kể hết với nha cô một lượt, nha cô nghe xong thở một hơi nhẹ nhõm: “Thế thì tốt, chứng tỏ Hàn Đông Khải đã thay cậu hứng chịu một kiếp nạn, đêm nay chắc cô ta sẽ không quay lại nữa đâu.”

Tôi cảm thấy nghi hoặc: “Không phải lúc trước cô nói lệ quỷ hại người thì sẽ hại người thân trước mà Tiểu Nhã không còn ai là người thân, tôi lại từng là người yêu thì sẽ đến tìm tôi trước.”

“Đúng vậy.”

“Nếu đã như vậy thì tại sao cô ấy lại phải làm hại Hàn Đông Khải ?”

“Bởi vì trêи người cậu ta có mùi tử khí rất nặng.”

“Tử khí nặng ? Tại sao trêи người cậu ta có mùi tử khí nặng ?”

“Điều này chứng tỏ bình thường cậu ta không tích đức, bị người ta nguyền rủa… cho nên mới biến thành thế này.”

Không tích đức, bị người ta nguyền rủa, tôi nghĩ thấy cũng phải. Cái tên Hàn Đông Khải này bình thường làm biết bao nhiêu chuyện thất đức, cũng không thể đếm hết được số người mỗi ngày chửi mắng nguyền rủa hắn ta. Bảo sao trêи người hắn ta lại có mùi tử khí nặng. Tôi vội vàng hỏi tiếp: “Vậy Hàn Đông Khải đi đâu rồi ? Vừa nãy tôi còn thấy hắn ta ở đây sao đột nhiên biến mất rồi ?”

“Thứ cậu thấy không phải là Hàn Đông Khải thật mà chỉ là linh hồn cậu ta.”

“Linh hồn ?”

“Đúng, xác của cậu ta vẫn ở bên ngoài nhưng nói như thế này cho cậu dễ hiểu. Thứ cậu nhìn thấy không phải là một linh hồn hoàn chỉnh mà chỉ khoảng ba hồn sáu phách bị ăn mất một ít.”

“Ba hồn sáu phách không hoàn chỉnh … thế thì sẽ ra sao ? Sẽ chết sao ?”

Nha cô nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Chỉ sợ là cậu ta sẽ biến thành một cỗ thi thể biết đi.”

Nghe xong tôi cảm thấy khá độc ác. Nha cô nói Hàn Đông Khải giúp tôi tránh một kiếp nạn cho nên lúc đầu nha cô mới bảo tôi không cho Hàn Đông Khải đi là để hắn ta thế mạng chịu trận thay tôi sao ? Quả nhiên nha cô giống như trong suy nghĩ của tôi, cô chẳng phải là một người tốt gì. Tôi thở dài: “Không cần biết thế nào nhưng cậu ta đã giúp tôi qua được kiếp nạn này.”

Nha cô kinh ngạc nhìn tôi lắc đầu: “Cậu vẫn chưa thoát khỏi đâu.”

———————-