Chương 41:

Tấm gương trở lại sự bình thường, tôi không ngừng thở gấp, qua mấy phút mới dần dần bình tĩnh lại. Nha cô cẩn thận nhìn tôi, cô vỗ vỗ vai tôi: “Không sao chứ ?”

Tôi nhớ lại tình cảnh khi nãy, nhất thời lửa giận bốc lên, đẩy mạnh nha cô một cái. Nha cô bị tôi đẩy ngã ra nền đất, cô kêu đau một tiếng, còn tôi một chút thương tiếc cũng không có, ngược lại còn tức giận nói: “Tôi chút nữa bị cô hại chết rồi.”

“Tôi hiểu, nhưng chúng ta làm nghề này đều là như thế. Cậu sợ hãi có tác dụng gì ? Vẫn là không phải là làm quen dần sao ?”

“Tôi giận không phải vì sợ mà là vì cô lừa tôi.”

“Nếu như tôi nói thật với cậu thì cậu sẽ đồng ý sao ?”

“Không cần biết thế nào, cô cũng không được lừa tôi.” – “Được, được, được.”

Nha cô thấy tôi thật sự tức giận, cô đứng dậy an ủi: “Chuyện ngày hôm nay là tôi không đúng. Cậu xem thế này có được không, cậu bị dọa sợ rồi, tôi đưa cậu đi ăn chút gì đó ngon ngon. Ngày hôm nay chỉ ăn mỳ ăn liền phải không ?”

“Bây giờ tôi làm sao ăn được tiếp.”

“Vừa hay ra ngoài thương lượng chút, cậu đừng giận nữa, tôi không đáng để cậu giận, cậu nói có phải không ?”

Tôi hằm hằm nhìn nha cô, nhưng thực sự bây giờ tôi không muốn tiếp tục ở trong căn phòng này, nhanh chóng thay bộ quần áo. Xuống tầng, ông chủ Lý nhìn thấy chúng tôi liền hỏi luôn tình hình thế nào. Nha cô không nói với ông ta về tình hình mà chỉ bảo vẫn đang điều tra, bụng đói nên ra ngoài ăn khuya. Cô đưa tôi ra tiệm bán đồ ăn bên ngoài rồi gọi cho tôi không ít món, còn gọi cả bia

“Nào, không vội, chúng ta vừa ăn vừa nói, đem mọi thứ cậu nhìn thấy nói cho tôi.”

Tôi uống một ngụm bia, nhớ lại chuyện khi nãy, cố gắng thuật lại nhìn những gì tôi nhìn thấy. Nha cô ghi lại từng chút trêи điện thoại, cô nhíu mày: “Vốn dĩ tưởng là ở trêи tường, không ngờ lại là ở trong gương. Đây là một phát hiện quan trọng, nếu như chúng ta chuyển cái gương đi thì liệu nó có ở đó không ?”

Tôi lắc đầu: “Thế thì làm sao tôi biết, cô tự mình thử đi.”

“Ừm, cậu ăn đi, ăn nhiều vào”, nha cô nhẹ giọng, “nếu đã như vậy, chúng ta cố hết sức không mạo hiểm, đợi ngày mai trời sáng rồi lấy gương ra thử.” – “Được”

Tôi gắp mấy miếng ăn, thực ra trong lòng có chút để ý bởi vì những món này đều rất đắt. Ví dụ như món ếch xào cũng phải mua mất 35 tệ. Tôi dự tính bữa cơm này ăn phải mất cả trăm tệ, tôi không dám ăn nhiều nhỡ mà bị nha cô bỏ rơi thì phải làm sao ? Tôi chỉ ăn vài miếng thịt còn đâu là ăn rau bởi vì trong lòng tôi khá là ngại.

Nha cô hình như nhìn ra sự không tự nhiên của tôi, cô vỗ mạnh lên vai tôi: “Lão gia ơi, sao lại là thế ? Cứ ăn thịt đi không phải ngại.”

Cô vừa nói vừa gắp thêm thịt vào bát tôi rồi còn rót đầy bia, sợ tôi ăn không vui. Tôi thấy cô thuộc loại người làm việc chắc chắn có mục đích nên tôi không vui nói luôn: “Cô nói thẳng đi, cô muốn tôi làm gì ?”

Tôi chỉ là nghĩ trong lòng thôi ai ngờ lại đoán trúng rồi. Nha cô cười nói với tôi: “Ngày mai cậu phụ trách tháo gương.”

———————-