Nghiêm Trì cuối cùng cũng trải nghiệm được, việc mặc một bộ đồ đẹp trong ngày đầu đi làm quan trọng như thế nào.

Người cấp trên lúc đón tiếp hắn có vẻ là muốn phủ đầu ra oai.

Nhưng từ khi nhìn thấy dáng vẻ ưu tú đồ vest giày da của Nghiêm Trì bước vào cửa, thì thái độ đã lập tức thay đổi 180 độ.

Mấy tên cấp dưới chuẩn bị chào đón hắn hình như cũng định thách thức quyền hành của hắn.

Lúc hắn chưa vào đến xưởng, bọn họ đều làm việc cẩu thả, sống chẳng khác gì những tên cặn bã.

Nhưng khi hắn đến nơi, vừa nhìn thấy vẻ ngoài của hắn, thì cả đám đều lẳng lặng hạ cờ dẹp trống, tất cả đều làm ra vẻ thật thà chất phác và dễ bị bắt nạt.

Lúc đầu Nghiêm Trì còn tưởng bọn họ bị khí chất du côn trên người hắn thuyết phục.

Nhưng mãi đến giữa trưa khi hắn thấy khát nước, lúc lấy nước trà uống thay cho nước lọc, thì nghe mấy người đồng nghiệp phòng bên thủ thỉ với nhau.

Đồng nghiệp A: "Mấy người có thấy quản lý mới nhận chức trong xưởng chưa? Trời đẹp trai dã man."

Đồng nghiệp B: "Thấy chứ, không chỉ đẹp trai mà còn có tiền nha.

Mà mọi người có thấy bộ vest ảnh mặc không? Là hàng đặt may cao cấp của XX đó, bộ rẻ nhất cũng phải năm con số."

Đồng nghiệp C: "Trời, nông cạn, quần áo thì tính là gì.

Mấy người có thấy cái đồng hồ trên tay ảnh không.

Nếu có ai nói giá nó bằng một dãy phòng ở trung tâm thành phố Miên Thành, thì cũng đừng bất ngờ quá đó nha."

Đồng nghiệp A ngạc nhiên che miệng lại: "Điều kiện tốt vậy sao còn đến chỗ chúng ta làm việc chứ? Tiền lương một tháng ở đây còn không đủ để ảnh mua một bộ quần áo."

Đồng nghiệp C: "Ai biết được, chắc là công tử nhà quyền quý nào đó tới trải nghiệm công việc.

Bà không thấy giám đốc Trương tỏ ra thân thiết thế à, nếu không có gia thế thì sao thái độ tốt vậy được?"

"Chị nói cũng đúng...."

......

Mấy lời bà tám tiếp theo Nghiêm Trì không đứng lại nghe nữa, mà quay người về phòng tiếp tục làm việc.

Sau khi ngắm nhìn quần áo và đồng hồ trên người mình, hắn lắc lắc đầu, không quan tâm đến nữa mà cầm báo cáo trên bàn đọc tiếp.

Quần áo hay đồng hồ, dù đắt tiền đến đâu nhưng không thể đụng vào, mang lên người thì hắn cũng chả thấy có gì đáng để kích động.

Nhưng những món đồ hắn đang mặc lại tốt hơn thế rất nhiều.

Khi hắn vừa tan làm, một giám đốc nữ đã bước tới gõ cửa xe hắn.

Nghiêm Trì hạ cửa xe xuống, nhướng mày hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Giám đốc nữ tỏ ra ngại ngùng, dịu dàng nói: "Quản lý Nghiêm, xe của tôi hết xăng rồi, tôi có thể xin đi nhờ xe anh được không?"

Nghiêm Trì mỉm cười, cười đẹp đến mức trái tim của giám đốc nữ đập bình bịch.

Nhưng câu nói tiếp theo của Nghiêm Trì đã nhanh chóng tặng cho giám đốc nữ một gáo nước lạnh.

"Ngại quá, nhưng xe này là người yêu tôi mua cho tôi, nếu muốn chở người khác thì tôi phải hỏi ý người yêu cái đã."

Nghiêm Trì nói xong cũng tạm tha cho cô ta.

Hắn vô cùng hứng thú nhìn quá trình biến sắc của vị giám đốc nữ.

Quả nhiên, sau khi giám đốc nữ nghe Nghiêm Trì đã có người yêu, hơn nữa xe còn là của người yêu hắn mua cho, thì sắc mặt cô cực kỳ khó coi, cô gượng gạo nói: "À vậy tôi xin lỗi."

"Không sao." Nghiêm Trì vui vẻ gật đầu, sau đó nhẫn tâm kéo cửa xe rồi lái xe rời đi.

Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, cười nhếch môi khi thấy không ít nhân viên trong công ty đã xem được cảnh này.

Tin chắc rằng ngày mai, những người trong công ty đều sẽ biết hắn đã có người yêu.

Hơn nữa thông qua tin tức này, họ cũng có thể sẽ suy ra đồ xa xỉ hắn dùng đều đến từ người yêu của hắn.

Rồi sau đó sẽ tụm năm tụm ba nói hắn được bao nuôi.

Nhưng mấy lời dai thành kén này, hắn cũng chả thèm để tâm làm chi.

Vì hắn tới đây là để kiếm tiền, chứ không phải để ngoại tình.

Nên phải nhân lúc rắc rối còn chưa đến mà sớm loại bỏ nó đi.

Quả nhiên sau ngày hôm đó, không có ai đến gõ cửa xe hắn sau giờ tan làm nữa.

Mà vấn đề này, lúc về nhà hắn cũng đã nói cho Tô Ngộ biết: "Em để anh mặc đẹp thế này, không sợ anh ở ngoài hái hoa bắt bướm hả."

Tô Ngộ cười cười: "Không sợ nha, nếu anh là người như vậy thì đâu tới lượt em để ý."

Đúng thật, Nghiêm Trì không bao giờ có hứng thú với mấy chuyện như thế, ngay cả chuyện kết bạn với Phí Dương cũng vì chuyện rất tình cờ.

Hồi còn đi học, hắn là người ngang ngược không nghe lời ai, nên trong trường có rất nhiều người coi thường hắn.

Tuổi trẻ cao ngạo, ai không phục thì hẹn đánh nhau.

Dù có là đàn anh lớp trên hẹn đánh, hắn cũng không sợ.

Nhưng nói là một đánh một, cuối cùng lại thành đánh hội đồng.

Nếu như ngày đó Phí Dương không trùng hợp đi ngang qua cứu hắn, thì có khi giờ này hắn đã mất mạng hoặc tàn phế cả đời luôn rồi.

Cứ như vậy, hắn và Phí Dương làm quen với nhau.

Khi đó Phí Dương hay dẫn hắn tới mấy câu lạc bộ.

Mặc kệ có nam có nữ đủ loại người, nhưng không còn đơn độc một mình nữa nên hắn đã gia nhập với bọn họ.

Nghiêm Trì cười nhéo lỗ tai Tô Ngộ: "Em còn hiểu anh quá nhỉ."

Tô Ngộ hừ khẽ một tiếng, không nói gì.

Nghiêm Trì thấy anh càng ngày càng bị chiều hư, nhưng lại càng ngày sống có cảm xúc hơn.

Bây giờ và hồi mới quen cứ như là hai con người khác nhau vậy.

Vì vậy mà hắn cũng thấy rất hạnh phúc, nhưng ngoài miệng vẫn không muốn tha cho anh: "Hầy, em thích anh sớm vậy, mà sao hồi mới quen biết lại làm vẻ muốn cách xa anh trăm dặm luôn thế."

Tô Ngộ tròn mắt nhìn tới lui nhưng không nói lời nào.

Nghiêm Trì không quá mong đợi việc anh sẽ trả lời, đùa vui tiếp: "Muốn chơi lạc mềm buộc chặt với anh hả?"

Tô Ngộ trừng mắt nhìn hắn, còn chưa kịp nổi giận đã bị câu nói tiếp theo của Nghiêm Trì đánh gục.

"Vậy cũng tốt, thì ra anh không bị em quyến rũ trước."

Giọng Nghiêm Trì đều đều nhẹ nhàng, nhưng lại làm bụng dưới của Tô Ngộ nhộn nhạo, trái tim cảm giác như có dòng điện chạy ngang qua, làm tê giật cả người.

Anh nhích lại ôm cổ Nghiêm Trì, cắn lên vành tai của hắn, nhẹ giọng nói: "Thật ra là anh quyến rũ em trước."

"Anh quyến rũ em hả?" Nghiêm Trì đè xuống Tô Ngộ nằm xuống đất, buồn cười nhìn anh, "Rõ ràng em thèm cơ thể của anh.

Vì muốn có được anh mà tiền thuê nhà cũng không thèm lấy, còn không tiếc sắc dụ dỗ anh."

Mấy lời đầu Tô Ngộ đều nhận, nhưng câu cuối Tô Ngộ lại nghe không hiểu, anh đã dụ dỗ Nghiêm Trì lúc nào cơ.

Nhưng anh vẫn không phản bác lại, vì anh đúng là người thường chủ động trước.

"Nhưng thật ra em đâu cần làm nhiều chuyện tới vậy.

Chỉ cần em ép buộc anh chút, ném vài triệu nói muốn bao nuôi anh, thì đảm bảo anh sẽ thuận theo em liền.

Loại chuyện dễ kiếm tiền như thế này, anh cầu còn không được mà." Nghiêm Trì nói rồi sờ gương mặt Tô Ngộ, "Huống chi em lớn lên đã đẹp như thế."

Tô Ngộ biết Nghiêm Trì đang nói đùa, nhưng vẫn hợp tác tươi cười với hắn.

Những ngày tháng bình dị cứ vậy trôi qua, rất mau đã đến Tết.

Dạo gần đây, Nghiêm Trì cứ thấy vành tai Tô Ngộ lạnh cóng mỗi khi anh về nhà.

Tiền lương của hắn thì đều đưa cho Tô Ngộ, nên hắn không có tiền mua khăn quàng cổ.

Vậy là hắn đành lấy tiền tiêu vặt, rồi chạy ra siêu thị mua hai cân sợi bông để về nhà tự mình đan.

Lúc Tô Ngộ về nhà, nhìn thấy Nghiêm Trì đang dựa lưng vào ghế sô pha, vừa xem TV vừa ngồi đan khăn, làm anh thấy vô cùng kinh ngạc.

Thực sự không ngờ một người đàn ông lưu manh như Nghiêm Trì mà cũng biết đan khăn đấy.

Đối mặt với vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Ngộ, Nghiêm Trì hừ hừ nói: "Có chuyện gì lạ đâu, em không biết trẻ con được bà nuôi lớn đều là bảo bối à?"

Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Nghiêm Trì, Tô Ngộ liếm liếm môi: "Ừm là bảo bối thật."

Nghiêm Trì không thèm để ý Tô Ngộ đang nghĩ gì trong lòng, tay cầm cái túi màu đen và hai cây kim móc đưa cho Tô Ngộ: "Bạn trai nè, có qua có lại đi."

Tô Ngộ nhăn mặt áy náy: "Nhưng em không biết làm."

Nghiêm Trì nở nụ cười xấu xa: "Không sao, để anh chỉ cho em."

Cuối cùng, Tô Ngộ vẫn phải cầm hai cây kim móc.

Vẻ mặt anh đầy dấu chấm hỏi, nhìn hai tay đang run rẩy vụng về chọc vào sợi len.

Thật sự không hiểu bằng cách nào mà anh lại bị đưa lên con thuyền tặc của Nghiêm Trì.

Một người thông minh như Tô Ngộ, không ngờ sẽ có ngày bại trận dưới trò đan len này.

Phải mất tận một tuần anh mới đan xong cái khăn quàng đấy.

Cái khăn anh đan trông rất sơ sài, vì không sai mũi đan thì cũng thiếu mũi móc, không cách nào sánh ngang với cái khăn được đan tỉ mỉ, khéo léo như hàng mua trung tâm của Nghiêm Trì được.

Vậy mà Nghiêm Trì cũng không chê, vừa cầm trên tay đã quấn ngay lên cổ, còn tiện tay quàng khăn giúp cho Tô Ngộ.

Hôm nay là đêm 30, vừa đúng lúc có thể mặc những món quà năm mới họ tặng cho nhau để đi dạo phố.

"Em đan xấu quá." Vừa ra cửa, lỗ tai Tô Ngộ đã đỏ lên.

Nếu anh biết Nghiêm Trì sẽ mang cái này ra đường, thì anh đã đan cẩn thận hơn rồi.

"Không sao, quàng lên cổ rồi ai đâu mà để ý." Nghiêm Trì không thấy ngại gì hết, chỉ cần có thể giữ ấm là ổn rồi.

Hai người không có mục đích gì lang thang dạo trên đường lớn.

Hôm nay đường phố rất náo nhiệt, mặc dù sinh viên đã nghỉ hết nhưng trong làng đại học vẫn sôi nổi như cũ.

Cả hai chen qua đám đông, đi qua từng cửa hàng này đến cửa hàng khác.

Nhìn những chiếc lồng đèn đỏ và mấy câu đối treo trước mỗi cửa hàng, cảm giác như cả thành phố đều đắm chìm trong niềm vui và hạnh phúc của ngày Tết.

Lúc đi ngang qua một quán trà sữa, Tô Ngộ bỗng thấy hơi khát nên nghiêng đầu hỏi Nghiêm Trì: "Anh có muốn trà sữa không?"

Nhìn trai gái trẻ tuổi đứng đầy trong quán, Nghiêm Trì nhịn lại hai từ "Trẻ con" nói: "Cũng được, vậy em xếp hàng mua đi, anh đi mua cái này một chút."

"Được." Tô Ngộ cũng không để ý nhiều, gật đầu đi lại xếp hàng.

Nghiêm Trì lách khỏi dòng người đông đúc và rẽ vào một con hẻm nhỏ, hắn bước vào một cửa hàng mà hắn vừa mới đi lướt qua.

Lúc hắn quay về, Tô Ngộ đã mua xong trà sữa.

Anh đang đứng trong một góc khuất gió, im lặng hút trà sữa đợi hắn.

"Anh mua cái gì vậy?" Hôm nay Nghiêm Trì mặc áo khoác màu nâu nhạt, ra vẻ bí ẩn giấu món đồ vừa mua ở trong áo, làm khơi dậy lòng tò mò của Tô Ngộ.

"Tặng em quà năm mới." Nghiêm Trì đi tới góc Tô Ngộ đang đứng, né tránh đám đông, từ từ mở áo khoác trước mặt Tô Ngộ.

Một bó hoa hồng đỏ im lặng nằm trong áo khoác của Nghiêm Trì.

Tay Tô Ngộ run run nắm chặt ly trà sữa, hô hấp như ngừng lại mấy giây, không biết ma quỷ nào xui khiến mà anh lại muốn hôn Nghiêm Trì.

Và giờ đang nghĩ sao, thì anh hỏi ra vậy: "Ngay bây giờ anh có thể hôn em được không?"

Hỏi xong anh mới thấy hối hận.

Giờ đang đứng trên đường lớn, tấp nập người đi như thế này sao mà hôn được.

Nhưng còn chưa để đôi mắt Tô Ngộ thoáng lên vẻ thất vọng, Nghiêm Trì đã lấy bó hoa hồng ra che ngang mặt, kéo Tô Ngộ lại gần mình, rồi cúi đầu dịu dàng hôn lên môi Tô Ngộ.

Mùi hương hoa hồng thơm thoang thoảng làm cả hai đều quên mất rằng mình còn ở trên đường lớn.

Lúc này họ chỉ có thể nghĩ tới tình yêu sâu đậm mà họ dành cho nhau thôi.

Giữa bầu trời đêm không mây, pháo hoa mừng năm mới nở rộ trên trời.

Tất cả mọi người đều hướng mắt tận hưởng pháo hoa, chỉ riêng Nghiêm Trì đang hôn môi Tô Ngộ âm thầm cầu hai điều ước.

Điều ước thứ nhất, ước Nghiêm Trì mãi mãi yêu Tô Ngộ.

Điều ước thứ hai, mong cho tất cả tình cảm trên đời này đều sẽ được đáp lại.

HOÀN CHÍNH VĂN.

_____

Tác giả: còn phiên ngoại

Editor: còn cảm nghĩ của tuii.