Lão Dương từng mở một quán mì gần làng đại học.

Khi đó, mỗi lần bọn Nghiêm Trì đi đánh lộn xong sẽ ghé qua quán của ông ăn mì.

Cứ đi đi lại lại như thế, riết rồi những người họ và ông cũng thân thiết với nhau.

Dù bây giờ lão Dương không còn mở quán mì nữa, nhưng đám người bọn họ vẫn thích chạy đến đây ăn khuya.

Theo lý mà nói, quán của ông đóng cửa được 3-4 năm nên mặt của thực khách đã chẳng còn nhớ nổi ai, nhưng hay cái là ông vẫn nhớ mặt Tô Ngộ.

Cũng bởi vì Tô Ngộ rất kì lạ.

Mỗi lần anh đến quán của ông, dù gọi một tô mì nhưng không hề động đũa, chỉ biết chờ mì nguội, mì nở ra hết, xong đi tính tiền và bỏ đi.

Mỗi lần anh rời đi, lão Dương nhìn thấy một tô một đôi đũa chưa được đụng tới mà đau lòng, ông vừa rầu rĩ vừa đưa tô đó cho mấy người ăn xin trước cửa, thế nên hình ảnh của Tô Ngộ được ông khắc sâu vào tâm trí.

Tô Ngộ siết chặt đôi đũa, căng thẳng nhìn Nghiêm Trì.

Nghiêm Trì nhìn thấy ánh mắt của anh, biết anh không nói nhiều với người chưa thân thuộc nên chủ động giải thích thay: "Lão Dương, chắc chú nhìn nhầm người rồi, Tô Ngộ em ấy mới tới đây vào năm ngoái, làm sao trước đó xuất hiện ở chỗ này được."

Lão Dương chắc chắn mình đúng nên lắc đầu: "Không có nhầm được, lúc đó thằng bé mới mười mấy tuổi cũng mặc đồ trắng như bây giờ, mỗi lần đến quán của chú là ngồi ngay chỗ cửa sổ, cũng là chỗ Nghiêm Trì hay ngồi.

Cứ hai ba tháng là đến một lần, cũng đã nhìn thấy nó tám chín năm qua thì làm sao chú nhận nhầm người được."

Lão Dương nói vô cùng chắc chắn, thế nên Nghiêm Trì mới quay sang Tô Ngộ, nhỏ giọng hỏi: "Lúc trước em từng đến quán mì của lão Dương ăn rồi à."

".....!Ừm." Đối mặt với Nghiêm Trì, Tô Ngộ không có cách nào nói dối, chỉ biết cúi mặt nắm chặt đôi đũa, bình tĩnh đáp lời.

"Vậy trùng hợp thật." Nghiêm Trì cười với Tô Ngộ.

Tô Ngộ ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng hơn bình thường của Nghiêm Trì, cũng cong môi theo: "Đúng vậy, thật trùng hợp."

"Chú đã nói là chú không nhận nhầm người mà." Lão Dương nhận được câu trả lời chắc chắn, hào hứng đứng bật dậy như một đứa trẻ, nhìn Tô Ngộ rồi hỏi: "Tiểu Tô này, cũng qua mấy năm rồi, giờ chú chỉ thắc mắc tại sao lúc đó con đến quán chú gọi mì mà lại không ăn?"

Tô Ngộ nhìn Lão Dương, rồi nhìn sang Nghiêm Trì, lông mi anh tựa như cánh bướm run run chuyển động một chút, anh mím môi nhàn nhạt đáp: "Hồi trước con mắc chứng chán ăn, vì ăn không nổi nên con không ăn được nhiều, ngồi nhìn thôi đã đủ rồi ạ."

Cũng giống như con người, nếu như không có được thì nhìn thấy cũng đã tốt lắm rồi.

Giọng của anh cứ đều đều, không cảm nhận được tâm trạng gì trong lời nói, trông cứ như anh đang nói về một điều gì đó rất đỗi bình thường.

Thế nhưng Nghiêm Trì lại thấy tim mình như thắt lại, hắn nhíu mày.

Ngay cả một đám người đang tranh giành đồ ăn cũng giảm bớt tốc độ cào, ngạc nhiên nhìn anh.

"Vậy giờ còn thấy chán ăn không?" Lão Dương nghe anh nói xong thì cau mày.

"Giờ ổn rồi ạ." Tô Ngộ nói.

Lão Dương thở dài, không nhíu mày nữa: "Ổn thì tốt rồi, chứ sống trên đời mà không nếm được cao lương mỹ vị thì còn có ý nghĩa gì nữa."

"Dạ chú nói đúng." Tô Ngộ gật đầu đồng ý.

Có lẽ vì trước kia anh hay đến quán mì của lão Dương, nên hôm nay Tô Ngộ nói chuyện với ông rất vui vẻ, trong một bữa ăn mà họ đã nói được với nhau rất nhiều thứ.

Nghiêm Trì yên lặng ngồi nghe, thỉnh thoảng sẽ gắp mấy miếng thức ăn cách xa Tô Ngộ rồi bỏ vào chén cho anh.

Nếu Nghiêm Trì không gắp cho anh, thì anh cũng chỉ biết ăn mấy món nằm trước mặt, thế nên chỉ khi anh ăn bớt đồ ăn trên đĩa trước mặt mình thì mới chịu ăn tiếp đĩa đồ ăn khác.

Nghiêm Trì vừa gắp đồ ăn cho anh vừa nhìn mấy hành động nhỏ này, cảm thấy như nào cũng đáng yêu chết đi được.

Khi bữa ăn kết thúc, Tô Ngộ đã ăn no căng bụng, còn mấy người khác đều ăn no bể bụng rồi.

Cũng vì tay nghề của lão Dương quá tốt, nên đồ ăn trên bàn đều rất ngon miệng.

Những người họ đã không còn sống trong xã hội ngày ấy, nên không còn thu tiền bảo kê, chỉ có thể tìm một công việc bình thường để lo cơm áo gạo tiền, vậy nên cuộc sống cũng nhàm chán hẳn, đồ họ ăn cũng xuống cấp theo, mỗi bữa đều không ăn được nhiều, nói chung là không có tí cảm giác muốn ăn nào cả.

Sau bữa tối, mọi người ngồi lại trò chuyện với nhau, nhìn ngoài trời đã đen như mực, Nghiêm Trì nhìn sang thấy Tô Ngộ cũng thấm mệt đang dựa vào vai hắn mơ màng buồn ngủ, thì đứng dậy nói với mọi người: "Cũng trễ rồi, nên tụi con về trước nha."

Mọi người liếc nhìn ngoài cửa, định nói mới có nhiêu giờ đâu mà về sớm vậy.

Nhưng quay sang bỗng thấy mí mắt sắp sụp của Tô Ngộ, đành nuốt hết lời muốn nói vào trong bụng.

Chỉ có lão Dương là chậm chạp chưa tinh ý: "Sao không ngồi lâu chút nữa, khó lắm mới tụ họp một lần."

Khâu Thần nhanh miệng cười với lão Dương: "Lão Dương, Tiểu Tô là giáo sư đại học lận, ngày mai còn phải lên trường nữa."

"Ôi, vậy không nán lại lâu được rồi." Lão Dương hiểu rồi cũng không ngăn cản nữa.

Nghiêm Trì vẫy tay chào bọn họ, rồi kéo Tô Ngộ đang buồn ngủ đi ra khỏi con hẻm cũ này.

Ngã tư này không có đèn đường, Nghiêm Trì đành lấy điện thoại mở đèn lên, sẵn tiện nhìn thời gian, thấy đã hơn 9 giờ tối thì quay sang nói với người bên cạnh: "Em buồn ngủ sao không nói sớm với anh."

Tô Ngộ ngáp một cái rồi nói: "Nghe mọi người kể chuyện rất thú vị, về sớm thì tiếc lắm."

"Chỉ là chuyện hôm qua đến nhà người này ngủ nhờ, hôm nay kéo người đi ôn chuyện cũ với bang khác thôi mà.

Nếu em muốn nghe, về nhà anh sẽ kể cho em nghe y như vậy." Nghiêm Trì chiếu đèn điện thoại rọi đường dưới chân anh, nói.

"Được." Tô Ngộ gật đầu.

"Còn em thì sao," Nghiêm Trì chợt hỏi, "Chứng chán ăn đó là như thế nào?"

Tô Ngộ dừng lại, như thể không ngờ Nghiêm Trì sẽ hỏi anh chuyện này, anh im lặng đi tiếp hai bước rồi mới nói: "Hồi còn nhỏ, anh hai em không thích em, nên thường cho em ăn đồ ăn nguội lạnh, mà dạ dày của em không tốt, nên mỗi lần ăn đồ nguội là bị tiêu chảy.

Thành ra trong thời gian dài em không muốn ăn gì nữa."

Nghiêm Trì gật gật đầu, nhanh chóng bắt được trọng điểm: "Bụng dạ không tốt mà còn đi ăn bánh mì ngọt."

"...." Tô Ngộ cúi đầu, lần này im lặng lâu hơn.

"Nếu em không muốn nhắc đến nữa thì quên đi, dù gì cũng đã qua rồi." Đi qua đoạn đường tối, giờ đường họ đang đi đã có đèn đường, nên Nghiêm Trì cũng cất điện thoại vào.

"....!Vì bị ngộ độc thức ăn."

Giọng của Tô Ngộ rất nhỏ, nhưng giữa đêm khuya yên tĩnh vẫn nghe rõ ràng từng chữ.

Nghiêm Trì thoáng sửng sốt, bỗng chợt hiểu ra: "Anh em bỏ thuốc độc cho em?"

"Ừm." Giọng Tô Ngộ nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.

Rõ là sắp bước vào giữa mùa hè, bầu không khí cũng dần ấm lên, thế nhưng Nghiêm Trì lại thấy ớn lạnh khắp cả người.

"Cho anh hỏi, anh hai em có phải anh ruột không vậy?" Đi được một đoạn nữa, Nghiêm Trì mới bình tĩnh hỏi anh.

"Phải." Tô Ngộ gật đầu, ngừng chút rồi nói tiếp, "Là cùng chung ba mẹ ruột."

Nghiêm Trì hít sâu một hơi, cả người vừa mới ổn định bỗng thấy lạnh hơn.

Rốt cuộc thù hận ấy lớn đến cỡ nào mà có thể khiến một người anh hận em mình đến nỗi muốn nó chết đi cơ chứ.

Hình như Tô Ngộ đã nhìn ra được sự nghi hoặc trong lòng Nghiêm Trì, nên anh bình tĩnh nói: "Có lẽ là vì sự xuất hiện của em đã cướp đi những thứ đang thuộc về anh ta, nên anh ta mới cho rằng, chỉ cần em biến mất, mọi thứ mới quay lại như lúc ban đầu."

Nghiêm Trì ôm đôi vai gầy của Tô Ngộ: "Nên em mới ăn mấy ổ bánh mì ngọt có đóng gói, vì em nghĩ anh trai sẽ không thể bỏ độc được à?"

Tô Ngộ rũ mắt xuống, không nói gì.

Nghiêm Trì xoa đầu anh: "Ngốc quá, sao lại không nói với ba mẹ."

"Có lẽ ba mẹ em cũng thấy việc em xuất hiện đã ảnh hưởng đến anh ta, nên..."

Tô Ngộ hơi nghẹn ngào, nhưng Nghiêm Trì lại không nhìn thấy nước mắt anh rơi, vẻ mặt anh cũng đang rất bình tĩnh.

Vậy nên, nếu không nghe thấy cái giọng có chút nghẹn kia, chắc hắn cũng không biết được tâm trạng anh đang thấy thế nào.

Nghiêm Trì ôm chặt bả vai Tô Ngộ, nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa.

Về đến khu nhà, Nghiêm Trì đưa Tô Ngộ đến cửa nhà anh, cúi đầu hôn lên môi anh rồi nói: "Chúc bạn trai ngủ ngon."

Tô Ngộ vẫn nắm chặt tay Nghiêm Trì không buông.

Nghiêm Trì mỉm cười, ngón trỏ ấn lên trán anh: "Ngoan, sáng mai em còn phải lên trường."

Lúc này Tô Ngộ mới từ từ buông tay Nghiêm Trì, rồi anh lấy tiền từ trong túi ra đưa cho hắn: "Tiền đánh thắng bài."

Nghiêm Trì: "Anh thua rồi, này là của em thắng hết mà."

Tô Ngộ không rút tay lại, cứ cầm như vậy, nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy.

Nghiêm Trì cũng chịu thua, lấy 200 tệ trong xấp tiền: "Anh chỉ lấy tiền vốn thôi, còn lại không lấy nữa."

Hên là Tô Ngộ không cố nài nỉ, đem xấp tiền còn lại bỏ vào túi quần của mình.

"Nghỉ sớm nha, đừng có nghĩ nhiều." Nghiêm Trì lại hôn lên trán anh, sau đó mới chịu đi lên lầu.

Tối đó, Nghiêm Trì đắp chăn chuẩn bị rơi vào mộng đẹp, thì bỗng cảm thấy cửa phòng bị người nào đẩy vào, mà lòng hắn cũng bỗng thấy nhộn nhạo.

Đúng thật ngay sau đó, một góc chăn đã bị người nào đó vén lên, mép giường cũng lún xuống, một dáng người gầy gò cẩn thận nằm kế bên, rồi lại cẩn thận đắp chăn lên người, sau đó thở phào một tiếng.

Nghiêm Trì không nhịn nổi bật cười, lật người sang ôm anh vào lòng, vuốt dọc áo ngủ bằng lụa trên người anh, cắn nhẹ lên vành tai anh: "Thì ra giáo viên tụi em cũng biết trèo lên giường người khác hả thầy Tô?"

Giọng Nghiêm Trì trầm thấp chất chứa ý cười, Tô Ngộ nghe mà tim đập như sấm, vành tai cũng đỏ lựng.

"Đồ yêu tinh thù dai bám người." Nghiêm Trì hôn lên má anh rồi nằm xuống gối.

Hắn duỗi tay làm gối đầu cho anh, còn tay kia vươn ra ôm eo mềm của đối phương.

Sau đó hắn nhắm mắt lại, ngửi mùi hương sữa tắm dễ chịu trên người anh và chuẩn bị chìm vào giấc.

Không chỉ lỗ tai của Tô Ngộ đang đỏ, mà hình như cả khuôn mặt anh cũng đang đỏ bừng.

Anh biết chuyện Nghiêm Trì vừa nói chính là chuyện anh ăn tiền của Đàm Văn.

Tô Ngộ quay người nhìn đường nét sắc sảo trên gương mặt của Nghiêm Trì, những đường nét khó giấu nổi dưới ánh sáng của mặt trăng.

Cũng không biết có ăn gan hùm hay không, mà anh hôn chụt thật kêu lên môi Nghiêm Trì.

Anh cứ thích thù dai đấy.

Nếu không vì mấy cái đĩa đó, họ đã có thể ở bên nhau sớm hơn rồi.

Nhưng mà, hiện giờ cũng không tính là quá muộn.

"Ngủ đi." Nghiêm Trì đè gáy Tô Ngộ lại, dịu dàng vỗ vỗ lên lưng anh.

Đến lúc này Tô Ngộ mới an phận dụi mặt vào hõm vai hắn nhắm mắt lại, thở đều đều.

Ngày hôm sau, lúc Nghiêm Trì thong thả bước xuống giường, vừa đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách bỗng phát hiện ra một chuyện, rằng tối hôm qua Tô Ngộ không chỉ đóng gói bản thân mình cho hắn, mà anh còn mang theo đủ các vật dụng hằng ngày đóng gói theo luôn.

Nghiêm Trì xoa xoa lông mày, không nhịn được bật cười thành tiếng.

_____

Editor có lời muốn lói: Èo ơi, mấy hành động của Nghiêm Trì soft qué, mấy hành động chăm sóc người iu của ảnh thuần thục vờ lờ, tới chương này là biết bao skinship rồiii.

Tác giả trong đây bả hay viết né tên thật của trường và chỗ hai người ở, nên ai đọc mà biết đó là chỗ nào thì chỉ tui để tui sửa (nhất là cái đại học Thành á, tui tra thì thấy có đại học Thành Đô là gần giống nè:v).