Chủ nhà của tôi là mỹ nữ

Tác giả: Ngọa Nam Trai

Chương 45: Điểm huyệt cầm máu

Người dịch: co_duoi_ga

Sưu tầm:

- Bác sĩ, bạn tôi thế nào?

Lăng Phong vội vàng tiến lên hỏi.

Một bác sĩ khoác áo dài trắng, chậm rãi tháo khẩu trang xuống, thở hắt ra một hơi dài, còn chưa hết sợ, nói.

- Nguy hiểm thật. Vết thương phía sau lưng chỉ cách tim chưa đến một cm. Nếu thực sự tổn thương tới tim, trừ phi là đại la thần tiên, nếu không, bất kỳ ai cũng cứu không nổi!

- Tuy nhiên, trước khi người bệnh này tới bệnh viện, dường như đã được cầm máu rồi! Điều khiến tôi thấy lạ chính là không ngờ lại cầm máu bằng cách điểm huyệt vị! Bằng không, cho dù người bệnh này có được đưa vào phòng giải phẫu cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều! Đúng rồi, ai đưa anh ta tới vậy? Tôi thật muốn gặp được vị cao nhân có thể cầm máu bằng cách điểm huyệt vị đó. Có thể làm được điều này, tôi nghĩ nhất định là cao thủ ngành y. Ít nhất cũng là người nghiên cứu khá sâu đối với huyệt vị!

Bác sĩ có chút tán thưởng mà nói.

Lăng Phong không nói gì. Người trợ giúp Tống Thiên điểm huyệt vị cầm máu chính là Lăng Phong. Đây là bài học bắt buộc của bọn họ. Lúc ra ngoài làm nhiệm vụ khó tránh khỏi sẽ vì chiến đấu mà bị thương. Có thể đúng lúc cầm máu trị thương hữu hiệu cho bản thân, cũng chính là một bảo đảm không thể thiếu, để tăng cơ hội sống sót cho bọn họ. Mà cầm máu bằng huyệt vị của y học Trung quốc lại chính là một ngành học thần kỳ, được chọn làm tài liệu học tập của bọn họ. Không cần bất cứ loại thuốc nào, chỉ cần tìm được huyệt vị, ấn xuống, như vậy là được!

Lúc Lăng Phong cứu Tống Thiên, đã vội vàng ấn lên mấy huyệt vị của anh ta, giúp anh ta tiến hành cầm máu đơn giản hữu hiệu. Đương nhiên không phải khoa trương như trên TV, nhẹ nhàng nhấn một cái thì vết thương đang tuôn ra như suối lập tức được cầm máu. Thật ra, chỉ có thể giảm bớt lượng máu chảy ra thôi.

- Cái này, cái này, tôi cũng không biết!

Lăng Phong vội vàng ha ha cười.

Dương Hùng lại kín đáo liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái!

- Nhanh, đưa người bệnh vào phòng theo dõi đi! Hiện tại tuy rằng tính mạng của người bệnh đã được nhặt về, nhưng thân thể rất suếu. Phải theo dõi thêm vài ngày nữa, xác định vết thương không bị nhiễm trùng, lúc này mới có thể xem như thoát khỏi nguy hiểm!

Bác sĩ nói.

- A, đúng đúng đúng, nhanh đưa cậu ấy đến phòng theo dõi!

Lúc này Dương Hùng vỗ đầu một cái, vội vàng nói.

Lăng Phong đã đặt một phòng chăm sóc đặc biệt cho Tống Thiên. Với tình trạng vết thương bây giờ, Tống Thiên vẫn đang trong thời kỳ theo dõi, không thích hợp chen chúc trong phòng bệnh bình thường. Như vậy cũng không thích hợp để anh ta yên tĩnh dưỡng thương!

Cô y tá nhỏ nhìn tàn thuốc trong lòng bàn tay bị Lăng Phong cưỡng ép nhét vào, rất buồn bực, đang chuẩn bị làm người tốt đến cùng, giúp hắn mang tàn thuốc vào WC.

Ngay lúc cô xoay người rời đi, y tá trưởng đã đứng ở trước mặt cô. Nói thật, y tá trưởng này cũng có thể xem là một mỹ nữ, nếu thái độ của cô ta có thể bớt cao ngạo, khôn mặt cũng đừng có lúc nào cũng treo lên, chắc chắn sẽ khiến người ta yêu thích. Hơn ba mươi tuổi, chính là độ tuổi thú vị nhất của người phụ nữ.

Cô y tá nhỏ thấ tá trưởng, vội vàng cúi thấp đầu xuống. Cô y tá trưởng này thấy người khác sợ mình, lại càng có cảm giác thỏa mãn. Vì thế cô ta càng thêm cao ngạo mà hất đầu lên, dùng cằm nhìn cô y tá nhỏ.

- Hừ, Vi Hàm, bây giờ không phải đang giờ làm việc sao? Sao cô lại lười biếng đứng ở chỗ này vậy?

- Không, không, không phải! Y tá trưởng!

Cô y tá nhỏ Vi Hàm vội vàng giải thích.

- Trong tay cô là cái gì?

Y tá trưởng thấy cô nắm chặt tay, dấu ở phía sau, cô ta nâng cao âm lượng dùng giọng mũi hỏi.

- Không, không có gì!

Vi Hàm lại càng vội vàng dấu tay ra phía sau.

- Đưa tôi xem

Y tá trưởng lại quát lớn.

Vi Hàm không nói gì, nhưng cũng không có ý cho cô ta xem!

- Nha đầu chết tiệt nhà cô, bây giờ đã học được cách không nghe lời rồi đúng không? Đừng quên, giờ cô vẫn là một y tá thực tập. Chỉ cần một câu nói của tôi, cô có thể lập tức bị đuổi đi!

Y tá trưởng nhìn thấy quyền uy của mình bị xem thường, rất tức giận nắm lấy cánh tay Vi Hàm, dùng sức nhéo một cái thật mạnh.

- A!!!

Vi Hàm bị đau thả bàn tay ra, đầu thuốc lá trong tay rơi ra ngoài.

- Cô dám hút thuốc ở trong bệnh viện sao?

Y tá trưởng rất buồn bực nhìn tàn thuốc trên mặt đất. Hai mắt sắc như dao chất vấn Vi Hàm.

- Không có, không có, tôi không có!

Vi Hàm đau đến nước mắt đảo quanh, ủy khuất giải thích.

- Không có? Vậy tàn thuốc ở đâu ra vậy hả? Quy định của bệnh viện đã ghi thành văn bản rõ ràng, không cho phép hút thuốc! Giỏi lắm, cô cũng dám hút thuốc ở bệnh viện. Tôi đi sẽ báo cáo với Viện trưởng, để xem ông ấy tống cổ cô y tá nhỏ mà to gan này thế nào!

Y tá trưởng rất đắc ý nhặt "chứng cứ phạm tội" trên mặt đất lên.

- Tôi...

- Điếu thuốc đó là do tôi hút đấy!

Đúng lúc này, một giọng nói từ phía sau Vi Hàm truyền đến, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.

- Cậu...

Y tá trưởng kinh ngạc nhìn người đàn ông phía sau Vi Hàm.

Đó chính là Lăng Phong. Lúc này hắn mới vừa đi ra khỏi cửa, thấy được cảnh tượng này nên muốn bênh vực kẻ yếu, đi lên trợ giúp cô y tán nhỏ kia. Mà nói cho cùng, tàn thuốc kia vốn là của hắn. Cô y tá kia chỉ đáng thương gánh tội thay hắn thôi!

- Cậu là ai? Cậu không biết bệnh viện không cho phép hút thuốc sao?

Hai ta tá trưởng chống vào nạnh, chất vấn.

Lăng Phong cười lạnh một tiếng, đứng ở phía trước Vi Hàm, nheo mắt nhìn y tá trưởng kia.

- Thế cô là ai? Chẳng lẽ cô không biết là không thể gây tiếng ồn ào trong bệnh viện hả?

- Tôi, tôi là y tá trưởng!

- À!!! Nói như vậy, cô là y tá trưởng thì cô có thể làm ồn ở trong bệnh viện sao? Tôi thấy tôi phải khiếu nại với Viện trưởng các cô một chút, xem đây có phải là quy củ của bệnh viện các người không? Bệnh nhân và người nhà không thể lớn tiếng gây ồn ào. Còn y tá trưởng thì có thể vàng thật không sợ lửa, gây ồn ào sao?

Mới đó, cô ta đã bị Lăng Phong bắt được lỗ hổng, phát huy đầy đủ ba tấc lưỡi của hắn mà giảng đạo lý.

- Cậu...

Y tá trưởng tức giận nói không ra lời.

- Tôi cái gì? Đây là thái độ của bệnh viện các cô đối đãi với người nhà bệnh nhân hả? Một chút lễ phép với tố chất tối thiểu cũng không có. Người như cô, quả thực không có giáo dưỡng. Thế mà còn làm y tá trưởng. Thật sự làm mất hết thể diện của bệnh viện của các người!

Lời nói của Lăng Phong sắc bén như đao.

Y tá trưởng tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Cô ta biết, còn tiếp tục đôi co như vậy, kẻ có hại nhất định là cô. Người này không phải đàn ông mà. Cậu ta đã hoàn toàn bắt được cái chân đau của cô. Đến lúc đó tới chỗ Viện trưởng, cho dù mình có bị oan uổng đi nữa, Viện trưởng cũng sẽ vì danh tiếng của bệnh viện mà xử phạt mình, cho người nhà bệnh nhân một câu trả lời hài lòng!

- Hừ

Y tá trưởng đùng đùng nổi giận, xoay người rời đi. Trước khi đi, cô ta còn hung dữ, trừng mắt nhìn Vi Hàm một cái.

Thấy mình lại cãi thắng một người đàn bà chanh chua, Lăng Phong rất đắc ý. Hắn ngậm một điếu thuốc, thầm nghĩ.

“Hừ, với chiến tích như vậy, cho dù gặp được một nữ vương chanh chua chửi đổng thì mình cũng có lòng tin trị được cô ta! Cãi nhau, chính là thế mạnh của mình mà!”

- Anh còn hút nữa hả!

Vi Hàm bặm miệng, liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, nói.

- Ách? Ngại quá!

Lăng Phong vội vàng lấy điếu thuốc xuống.

- Ngại quá, đã gây cho phiền phức cho cô rồi! Rất xin lỗi!

- Được rồi, sau này muốn hút thuốc, anh có thể đến WC mà hút!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vi Hàm đỏ lên, vội vàng cúi đầu chạy ra.

Làm hại Lăng Phong sững sờ đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm theo bóng dáng y tá nhỏ, tự kỷ.

"Vì sao cô ấy lại đỏ mặt nhỉ? Mình biết mình rất đẹp trai, nhưng lực sát thương cũng không cần khá như vậy chứ? Mới gặp chưa bao lâu, chẳng lẽ cô y tá nhỏ này đã bị khuôn mặt anh tuấn của mình “giết chết” trong nháy mắt rồi?"

- Sao hả? Để mắt đến cô bé y tá kia sao?

Ngay khi Lăng Phong xuất thần nhìn theo bóng dáng cô y tá nhỏ, Dương Hùng không biết đã đứng ở bên cạnh hắn từ lúc nào, mở miệng trêu ghẹo.

- Cái gì mà để mắt chứ? Vì sao phải để mắt đến cô ấy chứ? Xin lỗi, trong vấn đề này thứ lỗi cho tôi không biết trả lời thế nào cả! Ở trước mặt soái ca như tôi đây, chỉ có tôi bị đám mỹ nữ không ngừng để mắt đến thôi. Chưa từng có mỹ nữ nào đáng để cho bản soái ca nhất kiến chung tình đâu!

Lăng Phong bày ra một bộ dáng rất tàn ác, nói mà không biết xấu hổ.

- Ha hả, cậu nghĩ thật buồn nôn! Nếu quả thật để mắt thì cứ theo đuổi đi. Bây giờ không phải mấy người trẻ tuổi các cậu đều rất chủ động đấy thôi! Cô bé này có bộ dạng thật sự là tươi ngon mọng nước. Khuôn mặt vừa trắng vừa mềm. Bộ ngực vừa lớn vừa cao! Mông vừa cao vừa vểnh! Ngay cả tôi thấy cũng khó tránh khỏi động tâm. Nếu có thể đặt ở trên giường, cảm giác nhất định thích ngất trời!

Dương Hùng háo sắc nói.

- Này, tôi nói được rồi đầy. Dương đại thúc! Người ta thì trâu già muốn gặm cỏ non, bây giờ anh định dê già (lão Dương) ăn cỏ non hả? Đi sang một bên đi, cây rau cải trắng tươi ngon mọng nước như vậy, không thể để cho heo vây quanh được!

Lăng Phong rất bất mãn nói.

- Xem bộ dáng của cậu kìa. Tôi chỉ mới tưởng tượng, cậu đã gấp thành như vậy, còn nói không để mắt người ta!

Dương Hùng tức giận nói.

- Anh như thế mà gọi là tưởng tượng hả? Đó đã là ý dâm với con gái nhà người ta rồi!

Lăng Phong đúng lý hợp tình mà nói.

- Ý dâm?

Dương Hùng mịt mờ không hiểu ra sao cả.

- Thật sự là không có văn hóa, ngay cả ý dâm cũng không biết! Cái gọi là ý dâm, đơn giản mà nói chính là anh muốn OOXX đối phương trên phương diện tinh thần. Đây là việc cực kỳ không tôn trọng đối phương!

- Có đó cũng tính sao? Nếu lúc tôi nằm mơ, ở trong mộng OOXX cô nào đó. Như vậy cũng có thể tính là trách nhiệm của tôi sao?

Dương Hùng mở to hai mắt nhìn, thể hiện mình hoàn toàn không hiểu gì.

- Nằm mơ cũng không phải là thứ mình có thể khống chế sao?

- Đương nhiên là có trách nhiệm. Anh đã lớn từng ấy tuổi rồi, chẳng lẽ không biết câu, ngày nghĩ gì đêm mơ đó hả?

Lăng Phong là một bụng đạo lý.

- Ha hả, thì ra là thế! Tôi đồng ý, tôi nói không lại cậu! Hơn nữa, dẫu tôi có muốn vây quanh đào cây cải trắng lung linh này thì chị dâu cậu cũng không cho đâu!! Nếu như bị cô ấy biết được, không chừng thiến tôi luôn ấy chứ!

Dương Hùng nhún vai nói.

- Tốt, thế lại càng tốt ấy chứ! Chỉ cần anh còn dám có suy nghĩ bay nhảy gì trong đầu, tôi lập tức báo cáo với chị dâu!

Rốt cục Lăng Phong đã cảm thấên tâm, nói.