*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Tứ Vị

Edit: Ly_xciv

Lục Lạc Cẩm không thích Hoắc Chính Nam.

Mặc dù cậu đã từng cảm kích Hoắc Chính Nam cứu mình, nhưng hiện tại cậu đối với Hoắc Chính Nam hỉ nộ vô thường, cảm thấy rất sợ hãi, thậm chí còn sinh ra một tia chán ghét.

Cậu biết Hoắc Chính Nam là đối với mình tồn tại suy nghĩ như thế nào, bởi vậy cậu mê mang, không biết chuyện này có bình thường hay không.

Trong lòng càng sợ hãi, nếu cự tuyệt gã, Hoắc Chính Nam sẽ làm chuyện gì đối với mình.

Bình tĩnh mà xem xét, Lục Lạc Cẩm cảm thấy Hoắc Chính Nam đối với cậu vẫn còn tốt.

Cho cậu ăn cho cậu ở, lúc tùy hứng còn sẽ dẫn cậu đi ra ngoài chơi.

Trước kia Hoắc Chính Nam còn cho Lục Lạc Cẩm đi học lại, nhưng Lục Lạc Cẩm lại thoát ly sinh hoạt tập thể nhiều năm, bản thân không thể dung nhập được, luôn cảm thấy khẩn trương bất an, đi không được mấy ngày cậu không chịu đi nữa.

Khi đó Hoắc Chính Nam cũng không tức giận, nói cậu muốn đi thì đi, không muốn đi thì ở nhà là được, không sao cả.

Lục Lạc Cẩm thật ra rất có thiên phú làm bánh ngọt, lúc đầu người làm trong bếp dạy cậu, sau đó cậu lại tự mình nghiên cứu, thời gian sau đã có thể làm rất giống những thứ học được.

Lục Lạc Cẩm từng ngây ngô nghĩ sau này có thể trở thành thợ làm bánh tây.

Chính là sau khi Hoắc Chính Nam biết chuyện, cười cậu không có tiền đồ, sau đó Lục Lạc Cẩm không bao giờ nhắc chuyện đó lần nào nữa.

Cậu có thể cảm kích Hoắc Chính Nam, có thể phiền chán Hoắc Chính Nam, nhưng cậu vĩnh viễn không thể sinh ra bất luận thứ gì gọi là tình yêu với Hoắc Chính Nam được.

Cậu còn quá nhỏ, căn bản không biết ái tình là gì, cũng không biết thế nào là yêu.

Cậu đã từng sống trong thế giới không nhìn thấy ánh sáng, nhìn không rõ tương lai, nhìn không tới hy vọng, đối với việc mỗi ngày có thể ăn no mặc ấm, đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Nếu Hoắc Chính Nam không sinh ra loại niệm tưởng này với cậu, ngẫu nhiên đánh cậu thì Lục Lạc Cẩm đều có thể chịu đựng được, cũng sẽ tiếp tục xem Hoắc Chính Nam trở thành ân nhân của mình, nhưng một khi Hoắc Chính Nam đem loại niệm tưởng này biểu đạt rõ ràng, cậu lập tức sẽ giãy giụa.

Cậu hy vọng có thể bình đạm như vậy sống qua ngày, nhưng nếu như cuộc sống như vậy phải dùng thân thể để đổi lấy, phải làm ngoạn vật cho Hoắc Chính Nam chơi đùa, so với lúc trước bị viện trưởng đem đi bán thì có cái gì khác nhau?

Chỉ là thân thể này của cậu đặc thù, giống như lời Hoắc Chính Nam nói, trừ bỏ gã, cũng sẽ không có ai thật lòng thương yêu chấp nhận cậu.

Lục Lạc Cẩm là người song tính, từ lúc sinh ra đã như vậy.

Cha mẹ cậu trọng nam khinh nữ, vốn tưởng rằng có thể sinh ra một đứa bé trai, kết quả thấy bộ dáng của cậu, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Sau đó muốn phẫu thuật cho cậu, nhưng bác sĩ nói chi phí phẫu thuật rất lớn đồng thời cũng không đảm bảo tỉ lệ thành công.

Thời điểm Lục Lạc Cẩm còn không biết gì, đã bị vứt bỏ ở cô nhi viện.

Cậu được đặt ở trong thùng giấy nhỏ, bên trong là một hộp sữa bột giá rẻ cùng với tờ giấy ghi rõ ngày tháng năm sinh và tên của cậu.

Trong cô nhi viện cũng không nhiều bé trai, nếu có thì cũng rất nhanh đã được nhận nuôi.

Cùng cậu lớn lên ở cô nhi viện không phải là mấy bé gái tuổi hơi lớn thì là mấy bé con thân thể không được hoàn thiện.

Lục Lạc Cẩm bộ dáng xinh đẹp, có rất nhiều người chọn cậu, nhưng sau khi biết thân thể của cậu khuyết tật, cuối cùng ai cũng không muốn chọn cậu nữa.

Sau này, tuổi tác Lục Lạc Cẩm lớn hơn một chút.

Những người nhận nuôi đều hy vọng có thể nhận mấy đứa bé tuổi còn nhỏ làm con nuôi cho nên Lục Lạc Cẩm trực tiếp bị bỏ qua.

Thời điểm cậu mười lăm tuổi, có một cặp vợ chồng người ngoại quốc muốn nhận nuôi cậu.

Nhưng rốt cuộc lại bị viện trưởng dấu nhẹm xuống.

Bởi vì khi đó Lục Lạc Cẩm lớn lên rất xinh đẹp, viện trưởng nổi lên tâm ý xấu xa, muốn đem cậu bán cho mấy phú hào muốn tìm kiếm thú vui.

Thế nhưng lúc đó tuổi cậu còn quá nhỏ, yêu cầu dưỡng thêm hai năm nữa mới có thể bán.

Cậu bị người ta che mắt, dùng vải nhét vào miệng, sau đó người ta trói cậu ném lên xe, đối với Lục Lạc Cẩm, đời đời kiếp kiếp đều sẽ không quên ngày đó.

Cậu chán ghét thân thể này của mình.

Nếu không phải bởi vì cậu so với những nam sinh khác nhiều hơn một bộ phận, thì nhân sinh cậu sẽ không bất hạnh như vậy.

Cha mẹ sẽ không bỏ rơi cậu, cũng sẽ có người nguyện ý nhận nuôi cậu, viện trưởng sẽ không coi cậu giống như một món hàng mà đem đi bán, cậu cũng sẽ không gặp gỡ Hoắc Chính Nam.

Có lẽ Lục Lạc Cẩm lớn thêm một chút nữa, tiếp xúc môi trường xung quanh nhiều hơn một ít, thông minh thêm một ít, đã có thể nhận ra Hoắc Chính Nam đối với cậu, chỉ có thể nói là khống chế tinh thần mà thôi.

Hoắc Chính Nam xem thường cậu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, mới có thể dễ như trở bàn tay dùng loại công kích nội tâm khiến cho cậu tự ti, nên cậu cho rằng lời Hoắc Chính Nam nói đều là sự thật.

Nhưng cuộc sống Lục Lạc Cẩm quá bé nhỏ.

Lúc trước cậu ở cô nhi viện hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài, đi đến trường cũng không học được mấy ngày đã nghỉ, làm sao có thể nghĩ được những thứ ấy.

Cậu chỉ biết, cậu căm hận thân thể này, chính thân thể này mới khiến cho cuộc đời cậu trở nên bất hạnh.

***

Tuy rằng Hoắc Chính Nam tính tình không tốt, động chút là đánh cậu, nhưng tới mau đi cũng mau, thông thường sẽ không giận quá một ngày.

Một đêm trước mới vừa mắng Lục Lạc Cẩm, ngày hôm sau trước khi đi làm lại một hai phải kéo Lục Lạc Cẩm còn đang ngủ từ trên giường lên, gã muốn cho Lục Lạc Cẩm biết gã muốn ra ngoài, còn muốn Lục Lạc Cẩm nói vài câu dễ nghe tiễn gã.

*Nếu không có Hoắc Ngôn Hình thì anh đã làm tra công trải qua một hồi cẩu hết bla bla nhận ra tình cảm của mình rồi ở bên bé Cẩm dồi.

Đáng tiếc anh chỉ là pháo hôi trong truyện tình lâm ly bi đát của ngta hahahahaaaa*

Lục Lạc Cẩm còn chưa ngủ đủ, cảm thấy rất ủy khuất, một cái tát ấn ở trên mặt Hoắc Chính Nam, muốn đem gã đẩy ra.

Bàn tay bé nai mềm như bông, lại không có bao nhiêu sức lực, Hoắc Chính Nam bị bé đánh cũng không tức giận, trong lòng còn ẩn ẩn ngứa như bị mèo cào, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của người đang ngủ một hồi lâu, mới đem cậu thả lại giường nệm sau đó đi ra ngoài.

Lục Lạc Cẩm bị Hoắc Chính Nam chọc ghẹo một hồi như vậy cũng không ngủ nổi nữa, nằm ở trên giường hơn nữa giờ, sau đó mới mặt nặng mày nhẹ xuống giường.

•Duy nhất tại Wattpad•

Sau khi ăn sáng xong, Lục Lạc Cẩm ôm một quyển tiểu thuyết dày nặng ra khỏi cửa.

Với tuổi này của mấy nam hài, rất dễ dàng đối với một sự việc trầm mê.

Đối Lục Lạc Cẩm mà nói, thứ cậu trầm mê đó chính là tiểu thuyết.

Cậu đi học không được mấy ngày, từ khi được Hoắc Chính Nam cứu ra, nhận thức với thế giới xung quanh cũng không nhiều lắm.

Cậu muốn thoát ly khỏi cuộc sống hiện thực này, ôm theo một quyển tiểu thuyết quỷ dị, còn có thể quên cả ăn cơm.

Lục Lạc Cẩm mang theo một chút hơi thở văn nghệ, hơn nữa cậu suốt ngày chỉ ở nhà, không có việc gì để làm, thời gian nhàn rỗi rất nhiều.

Cho nên cậu thường sẽ ôm một quyển tiểu thuyết, ngồi tàu điện ngầm hai mươi phút đi đến một quán cà phê có tạo hình giáo đường Gothic*, đơn giản cậu cảm thấy bầu không khí ở đây rất thích hợp để cậu xem tiểu thuyết.

Lục Lạc Cẩm không biết, Hoắc Chính Nam khống chế dục vong với cậu đã vượt quá mức bình thường, sắp đạt đến trình độ trở thành một kẻ biến thái.

Mới đầu sau khi biết được Lục Lạc Cẩm đi đến nơi đó, Hoắc Chính Nam lập tức muốn mua luôn cái quán của người ta.

Chuyện này làm Hoắc Ngôn Hình biết được, bởi vì Hoắc Chính Nam làm chuyện xằng bậy, ép buộc người ta bán cho gã.

Chủ quán không chịu, gã liền kêu mấy tên giang hồ đánh chủ quán.

Nháo đến Hoắc lão gia tử biết được, ông vô cùng tức giận, nếu không phải do Hoắc Ngôn Hình cản lại, lão gia tử đã đánh gãy chân của Hoắc Chính Nam rồi.

Đương nhiên, cuối cùng Hoắc Chính Nam không mua được tiệm cà phê.

Hoắc Ngôn Hình biết được thói quen của Lục Lạc Cẩm cũng không sốt ruột, hắn không thể đường đột xuất hiện trước mặt cậu.

Hoắc Chính Nam không muốn nhường người lại cho hắn, vậy đành phải xuống tay bên phía Lục Lạc Cẩm.

Hắn gọi Du Nhược Thế tới, ý đồ muốn cho Du Nhược Thế tiếp cận Lục Lạc Cẩm.

Hoắc Ngôn Hình có không ít thủ hạ "Tàng hình", ngày thường xuất quỷ nhập thần, hành tung bất định, nhưng Hoắc Ngôn Hình búng tay một cái, liền lập tức xuất hiện làm việc cho hắn.

Hoắc Ngôn Hình ở trên cao, có rất nhiều việc không cần hắn phải đích thân ra tay làm.

Du Nhược Thế chính là một trong số đó.

Thời điểm Du Nhược Thế đến nhận nhiệm vụ, Hoắc Ngôn Hình đang ở trong hoa viên tưới nước cho hoa lan, mặt một bộ đồ ngủ ở nhà, bộ dáng nhàn nhã lười biếng.

"Là một đứa bé tuổi còn nhỏ, đoán chừng cũng không có quá nhiều bạn bè, cậu đi tiếp cận em ấy, đừng làm cho em ấy sợ hãi, tìm cách kết bạn với em ấy, để em tín nhiệm cậu."

Du Nhược Thế 25 tuổi, mấy năm nay vì Hoắc Ngôn Hình chỉ kém lên núi đao xuống biển lửa một chút.

Hắn còn nghĩ rằng nhiệm vụ lần này boss giao sẽ vô cùng quan trọng, không nghĩ đến boss lại kêu hắn kết bạn với một cậu bé.

Du Nhược Thế nghĩ, nhiệm vụ lần này hết sức là không thú vị luôn!

Nhưng Hoắc Ngôn Hình biết hắn thích nhất cái gì, sau đó nói: "Tiền thù lao 30 vạn.

Nếu cậu làm tốt, tôi sẽ chuyển thêm cho cậu 30 vạn*."

*30 vạn xấp xỉ bằng 990.000.000vnđ

Cái gì? Chỉ cùng tiểu hài tử kết bạn mà được 60 vạn, cái này cũng quá lời rồi.

Du Nhược Thế hỏi: "Ông chủ, công việc nhẹ nhàng như vậy, thật sự giao cho tôi làm hả?"

Hoắc Ngôn Hình nói: " Mặt cậu nhìn thân thiện, tiểu mỹ nhân sẽ không sợ hãi."

Du Nhược Thế đã hiểu Hoắc Ngôn Hình có chủ ý gì, hắn vuốt mặt mình một cái nói: "Ông chủ, vạn nhất tiểu bằng hữu nho nhỏ kia coi trọng tôi, như vậy thì làm sao?"

Hoắc Ngôn Hình cười: "Tốt nhất là không như vậy, bằng không tôi cắt của cậu, đem cho chó ăn."

Ngày hôm sau, Du Nhược Thế liền xuất hiện ở quán cà phê Lục Lạc Cẩm thường đến.

Hắn mặc một bộ đồng phục học sinh, còn cố ý đeo một cặp kính đen to đùng.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lục Lạc Cẩm, hắn liền biết Hoắc Ngôn Hình thích cậu bé ấy vì cái gì.

Tiểu mỹ nhân xinh như vậy, ai mà không yêu cho được.

Lục Lạc Cẩm ngồi ở đó, nếu đã không nhìn thì thôi, còn nhìn một cái khiến người ta không thể dời mắt được.

Lục Lạc Cẩm không biết mình bị người khác theo dõi.

Cậu trầm mê vào quyển tiểu thuyết trên tay.

Xà yêu bò ra từ huyệt mộ xương khô, nhìn người đang bị dính chặt ở trên cây đại thụ.

Gã nói với xà yêu, bởi vì gã đã làm sai chuyện, nên phải chịu phạt ở đây mười năm.

Nhưng đến năm thứ tám, gã biết được, người với cây ở cùng nhau quá lâu, rốt cuộc vô pháp thoát khỏi cây này.

Gã lại nói với xà yêu, để cho gã uống máu của xà yêu, bởi vì xà yêu từ huyệt mộ bò lên, âm khí lạnh, nếu để cho gã uống, đại thụ sẽ chết héo, gã sẽ có thể thoát khỏi đây.

Nhưng trong đầu gã lại tính toán muốn hút khô máu của xà yêu, ăn luôn cả tim gan, như vậy đại thụ mới có thể chết héo được.

Lục Lạc Cẩm xem đến khẩn trương, bởi vì xà yêu tin người, chuẩn bị bò lên đại thụ, đem máu mình hiến cho nhân loại.

Chính là vào lúc này, Du Nhược Thế đi tới trước mặt Lục Lạc Cẩm, mở miệng nói: "Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?"

Quán cà phê vô cùng yên tĩnh, chỉ có nội dung quỷ dị của tiểu thuyết phối hợp với tiếng nhạc yêu mị, bên người đột nhiên vang lên thanh âm, Lục Lạc Cẩm bị khiếp sợ, quyển sách không cầm chắc bị rơi xuống bàn.

Cuối cùng trang sách bị cà phê làm dơ, cái ly trên mặt đất cũng vở thành trăm mảnh nhỏ...!

*********

Lăn qua lăn lại cầu bình luận cộng bắn sao chíu chíu.