Tác giả: Tứ Vị

Edit: Lyxciv

Hoắc Chính Nam nhìn thấy cậu như vậy cũng không tức giận, chuyện lần này thật sự là do gã đã làm sai, hiện tại gã phải nghĩ cách dỗ Lục Lạc Cẩm vui vẻ trở lại.

***

Buổi sáng ngày thứ ba, Hoắc Chính Nam ôm một con mèo xám trắng về nhà, gã cẩn thận đem mèo nhỏ đưa cho Lục Lạc Cẩm như lễ vật, dịu dàng nói với cậu: "Đừng giận anh nữa được không?"

Gã còn nhớ rõ Lục Lạc Cẩm đã từng nói, cậu muốn có một con mèo.

Hoắc Chính Nam lại không thích trong nhà nuôi chó mèo gì đó, gã cảm thấy chúng rất phiền, vốn dĩ lần đó vô tình nghe Lục Lạc Cẩm nói những lời này rồi cũng cho qua.

Nhưng thật sự lúc này gã không thể nghĩ ra biện pháp nào khác, một mặt gã lại sợ Lục Lạc Cẩm thật sự sẽ làm liều, cuối cùng đành phải dùng chiêu này.

Mèo nhỏ màu xám trắng vô cùng đáng yêu, được Hoắc Chính Nam đặt ở trong một cái lồng màu hồng, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Lục Lạc Cẩm.

Vừa đến nhà mới, nó có vẻ vẫn chưa thích ứng kịp, càng giống như có chút sợ hãi, không ngừng kêu meow meow.

Lục Lạc Cẩm lập tức bị mềm lòng, đây là mèo nhỏ của cậu, từ nay về sau cậu đã có một con mèo.

Hoắc Chính Nam biết gã đã đưa đúng lễ vật rồi.

Trận phong ba này rốt cuộc cũng đi qua.

***

Lục Lạc Cẩm đặt tên cho bé mèo là Phù thủy nhỏ.

Bởi vì từ khi còn ở cô nhi viện, Lục Lạc Cẩm vẫn thường hy vọng trên đời này có phép thuật để có thể viết lại nhân sinh cho chính mình, làm cho cậu thay đổi phương thức sinh tồn.

Nhưng sau khi đã đi được một chặng đường dài cho tới bây giờ, cậu cũng ý thức được chuyện này không có khả năng, hiện tại Lục Lạc Cẩm chỉ có thể đem những nguyện vọng khi bé đặt lên mèo nhỏ.

Hai ngày đầu Lục Lạc Cẩm còn cảm thấy vui vẻ khi có Phù thủy nhỏ, nhưng về sau lại không biết nó đến đây là phúc hay là họa.

Cậu không biết lần sau Hoắc Chính Nam sẽ nổi điên khi nào, nếu lần sau Hoắc Chính Nam lại động thủ, có thể sẽ liên lụy đến mèo nhỏ hay không?.

Nhưng lần này thái độ nhận sai của Hoắc Chính Nam rất thành khẩn, có thể nói là xưa nay chưa từng thấy, Lục Lạc Cẩm nghĩ ít nhất cậu có thể sống yên ổn một đoạn thời gian.

***

Hoắc Ngôn Hình đi công tác ở Châu Âu khoảng một tuần, múi giờ giữa Châu Âu và Trung Quốc sai lệch rất lớn, vì vậy hắn không có cách nào liên lạc với Lục Lạc Cẩm, suốt một tuần này hắn cũng không biết tình huống bên phía Lục Lạc Cẩm.

Du Nhược Thế sau khi nhận giáo huấn lần trước của hắn, lúc này không dám chậm trễ, y đem tất cả tình huống đã xảy ra kể cho Hoắc Ngôn Hình nghe, từ chuyện đưa tiểu mỹ nhân về ngoài ý muốn bị Hoắc Chính Nam nhìn thấy, hay cả chuyện giữa trời mua đông lạnh buốt bị đám người Hoắc Chính Nam trói lại chất vấn, tất cả đều nói cho hắn nghe không sót chi tiết nào.

Cuối cùng Du Nhược Thế nói cho Hoắc Ngôn Hình biết, trong khoảng thời gian này y cũng không gặp lại Lục Lạc Cẩm, càng không thể liên hệ với cậu, lớp học làm bánh đã tạm ngừng vì chuẩn bị cho năm mới, hiện tại y không thể xác định được tình huống bên phía Lục Lạc Cẩm.

Hoắc Ngôn Hình sau khi biết chuyện chỉ cảm thấy đau đầu, làm sau có thể nghĩ đến khi hắn mới vừa đi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, với cái tính cách chó má kia của Hoắc Chính Nam thì có thể làm ra chuyện gì tốt? Hắn nghĩ tiểu mỹ nhân nhất định đã phải chịu khổ rồi.

Nhưng đối với việc Lục Lạc Cẩm không liên hệ với Du Nhược Thế cũng không phải do cậu cố ý, điện thoại của cậu sau khi ném Hoắc Chính Nam ngày đó cũng đã bị vỡ nát, sửa cũng sửa không được, đành phải đổi một chiếc điện thoại mới.

Lại trôi qua mấy ngày, thời điểm Lục Lạc Cẩm vừa có được chiếc điện thoại mới cũng là lúc Hoắc Ngôn Hình trở về.

Hoắc Ngôn Hình gửi một tin nhắn đến cho Lục Lạc Cẩm, nói hắn đã mua quà cho cậu, muốn gặp nhau để đưa quà.

Thời gian Hoắc Ngôn Hình công tác cũng không tính là lâu, nhưng Lục Lạc Cẩm lại cảm thấy giống như nữa thế kỷ chưa được nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình.

Một giây sau khi nhận được tin tức của Hoắc Ngôn Hình, Lục Lạc Cẩm đột nhiên lại nghĩ, người trước kia cứu cậu không phải là Hoắc Chính Nam mà là Hoắc Ngôn Hình thì tốt rồi.

Nhưng trên đời này rất có nhiều chuyện không thể theo ý muốn...

Lục Lạc Cẩm không nghĩ đến sẽ nói những chuyện trong mấy ngày qua cho Hoắc Ngôn Hình biết, dù sao mọi chuyện cũng đã qua, hiện tại nói cũng không có ý nghĩa gì.

Huống hồ, bây giờ cậu đã có mèo nhỏ.

Lục Lạc Cẩm chụp hình mèo nhỏ gửi cho Hoắc Ngôn Hình xem.

Mặc kệ như thế nào, tương lai phải đối mặt những chuyện gì, ít nhất giờ khắc này, Lục Lạc Cẩm vẫn thật sự vui mừng vì chính cậu đã có riêng cho mình một bé mèo.

Lục Lạc Cẩm không có đem Phù Thủy nhỏ trở thành sủng vật, cậu cảm thấy bản thân vẫn may mắn khi có một người bạn thân thiết là Du Nhược Thế, khi cậu về nhà cũng không còn cô đơn một mình, cậu vẫn còn Phù thủy nhỏ.

Phù thủy nhỏ giống như một người bạn của cậu, cậu nhịn không được muốn khoe với người khác cậu có một bé mèo.

Chỉ là Lục Lạc Cẩm không có cách nào để khoe, may mắn Hoắc Ngôn Hình xuất hiện.

Lục Lạc Cẩm nói: Con vừa mới có một con mèo đó ạ.

Phù thủy nhỏ vừa nhỏ nhắn lại đáng yêu, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó, Hoắc Ngôn Hình cũng cảm thấy nó rất dễ thương, hắn trả lời: Rất đẹp, nhìn giống cậu.

Lục Lạc Cẩm ngây ngốc, cậu chỉ là đơn thuần muốn khoe khoang một chút, cũng đã quên cân nhắc bản thân nói như vậy có chút không thích hợp, tiếp theo đáp lại một câu: Là anh Chính Nam tặng cho con đó ạ.

Đây là món quà tốt nhất mà từ trước tới nay con nhận được.

Những lời này khiến cho Hoắc Ngôn Hình ngây người trong chốc lát.

Vừa rồi hắn còn nói sẽ mang quà về cho Lục Lạc Cẩm, lại không nghĩ đến Lục Lạc Cẩm vậy mà lại khoe được Hoắc Chính Nam tặng quà, không những thế còn là món quà tốt nhất mà cậu nhận được.

Giây tiếp theo Hoắc Ngôn Hình đem một con thú nhồi bông hình nai con đặt ngay bên cạnh.

Mẹ nó, thua.

Như vậy xem ra, Lục Lạc Cẩm và Hoắc Chính Nam cũng không xảy ra chuyện gì, Hoắc Ngôn Hình không biết nên vui hay nên buồn.

Hắn rời khỏi khung thoại của Lục Lạc Cẩm, tiếp theo gửi cho Tống Du một tin nhắn: Khi nào có thể thu phục?

Tống Du muốn thu phục ai? Đương nhiên là Hoắc Chính Nam.

Lúc trước sau khi ăn chung một bữa cơm, Hoắc Chính Nam rốt cuộc cũng bị Tống Du câu dẫn, gã còn nghĩ Tống Du là người của Hoắc Ngôn Hình nên không dám tiếp cận, nhưng Tống Du lại chủ động liên hệ với gã, mỡ dâng đến miệng mèo, mèo còn có thể chê sao? Đương nhiên Hoắc Chính Nam sẽ mừng rỡ đón nhận.

Một tuần này, Hoắc Chính Nam một bên phải nghĩ cách dỗ dành Lục Lạc Cẩm, một bên còn không quên gian gian díu díu mập mờ với nhân tình.

Hoắc Chính Nam bị Tống Du mê hoặc đến quên cả đường đi lối về, cũng vì Tống Du mà gã đã tiêu đến không ít tiền, nhưng y lại không để cho Hoắc Chính Nam dễ dàng ăn được, giống như mỡ treo miệng mèo nhưng lại không thể ăn.

Tống Du đã sớm có dự tính, hiện tại chỉ có thể tạm thời đối phó với những tình huống trước mắt, y nên nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể, Hoắc Chính Nam không phải người ăn chay, lỡ như gã muốn làm thật thì y không thể cứ tiếp tục ứng phó như vậy được.

Nhưng thời gian thật sự không đúng lúc, sắp tới chính là sinh nhật của Lục Lạc Cẩm.

Cứ cho rằng Hoắc Chính Nam cảm thấy có hứng thú đối với Tống Du, nhưng Lục Lạc Cẩm khẳng định vẫn quan trọng hơn, Lục Lạc Cẩm là miếng thịt đã để ở trước miệng gã hai năm, chỉ còn vài ngày là có thể ăn được rồi, khi đó cho dù có là mười Tống Du, Hoắc Chính Nam cũng sẽ ném ở phía sau.

Mà Tống Du cũng không biết những chuyện này, y chỉ nhớ nhiệm vụ của mình là chia rẽ bọn họ.

Tống Du nghĩ thầm, nếu chỉ xuống tay từ phía Hoắc Chính Nam thì vẫn chưa đủ, y nên châm một mồi lửa bên phía Lục Lạc Cẩm vẫn tốt hơn, hai ngòi bút cùng một nét vẽ, nói không chừng lại lập nên chiến công lớn.

Vì thế Tống Du chạy đi tìm Lục Lạc Cẩm.

***

Lục Lạc Cẩm khi nhìn thấy Tống Du chạy tới cửa tìm mình, cậu còn có chút mê mang, thẳng đến lúc Tống Du hoàn toàn lột bỏ bộ mặt ôn hòa phóng khoáng mà lần đầu tiên cậu gặp, trở thành một người ngạo mạn hống hách, Lục Lạc Cẩm mới biết y muốn tới đây để làm gì.

Tống Du nói Hoắc Chính Nam đang theo đuổi y, bọn họ hiện tại rất hợp nhau, y cảm thấy sự tồn tại của Lục Lạc Cẩm rất chướng mắt, hy vọng cậu nên biết thức thời mà chủ động rời khỏi.

*Hoắc Ngôn Hình mướn đàn em từ Hollywood*

Lục Lạc Cẩm hỏi: "Không phải anh đang qua lại với Hoắc Ngôn Hình sao?

Tống Du còn tưởng rằng cậu không muốn rời khỏi Hoắc Chính Nam, mới trả lời: "Dĩ nhiên là không, cùng lắm là ăn chung một bữa cơm thôi, hiện tại tôi chỉ muốn cùng Hoắc Chính Nam ở bên nhau."

Nghe được những lời này của Tống Du, Lục Lạc Cẩm lại cảm thấy có chút vui vẻ, cậu nghĩ, vậy thì đúng rồi, Hoắc Ngôn Hình là một người ôn nhu hiền lành, nhưng người này trước sau lại bày ra bộ mặt khác nhau, làm sao có thể xứng đôi.

Lục lạc Cẩm không biết Tống Du nghĩ như thế nào, nhưng đối với cậu mà nói, Hoắc Chính Nam nên ở cùng Tống Du mới đúng.

Lục Lạc Cẩm sau khi đã nghĩ thông suốt thì chỉ hận không thể đem hai tay dâng lên Hoắc Chính Nam.

Từ lần động thủ lần trước của Hoắc Chính Nam, Lục Lạc Cẩm vẫn còn cảm thấy sợ hãi, mấy ngày gần đây cậu vẫn luôn lo lắng đề phòng, huống hồ Lục Lạc Cẩm cũng biết rõ Hoắc Chính Nam có suy nghĩ gì đối với cậu, Lục Lạc Cẩm không chấp nhận, cũng không hy vong ngày đó sẽ tới.

Hiện tại Tống Du nói Hoắc Chính Nam thích y, bọn họ yêu nhau, Lục Lạc Cẩm liền cảm thấy bản thân đã có hy vọng.

Trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên Lục Lạc Cẩm cảm thấy tương lai vẫn còn ánh sáng.

Lúc trước cậu lo lắng sau khi rời khỏi đây sẽ không có nơi nào để đi, nhưng nếu như có cơ hội cho cậu rời đi, thì tất cả vấn đề sau đó không là gì cả.

Lục Lạc Cẩm tin cậu có thể nuôi sống bản thân, chẳng sợ điều kiện không bằng hiện tại, nhưng vẫn tốt hơn khi ở bên cạnh Hoắc Chính Nam.

***

Lục Lạc Cẩm không nhịn được, trong đêm đó liền đem tất cả suy nghĩ của mình nói cho Hoắc Chính Nam nghe.

Cậu cho rằng bản thân đã rất thành khẩn, dùng tất cả thành ý mà nói, cậu nói nếu như Hoắc Chính Nam đã có người mình thích, muốn theo đuổi y, vậy thì hiện tại cậu ở đây cũng không thích hợp, có lẽ đây là lúc cậu nên rời đi.

Lục Lạc Cẩm còn nói đến mấy năm nay Hoắc Chính Nam đã chiếu cố cậu rất nhiều, cho dù như thế nào, ân tình này cậu sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, tương lai nhất định sẽ báo đáp Hoắc Chính Nam.

Nhưng đối với Hoắc Chính Nam mà nói, đây là Lục Lạc Cẩm tự tìm chết.

Tống Du đã làm gì tạm thời đều không còn quan trọng, Hoắc Chính Nam lần đầu cảm nhận được, Lục Lạc Cẩm đối với chuyện gã qua lại với người ở bên ngoài rất vui vẻ, khi cậu nói muốn rời khỏi gã, cũng là khao khát chờ mong.

Hoắc Chính Nam ý thức được, Lục Lạc Cẩm muốn rời khỏi gã, thậm chí là khát vọng rời đi.

Hoắc Chính Nam cười, cười đến âm trầm lạnh lẽo, gã hỏi Lục Lạc Cẩm: "Muốn rời khỏi đây, vậy cậu muốn đi đâu?"

Lục Lạc Cẩm không nghe ra thâm ý trong lời nói của gã, cũng không phát hiện nụ cười của Hoắc Chính Nam lúc này cực kỳ nguy hiểm, đây thật sự là điềm báo trước cho trận cuồng nộ của gã sắp đến, thậm chí còn khủng khiếp hơn những lần trước.

Nhưng Lục Lạc Cẩm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, Hoắc Chính Nam một khi không vui sẽ lập tức động thủ, cậu còn nghĩ rằng Hoắc Chính Nam là đồng ý với suy nghĩ của cậu.

Khóe miệng Lục Lạc Cẩm nhịn không được câu lên: "......!Tôi đã sắp thành niên, tôi có thể xin việc làm.

Hơn nữa sau khi chương trình học kết thúc, tôi có thể nhận chứng chỉ, đến lúc đó tìm việc cũng....."

Lục Lạc Cẩm còn chưa nói xong, Hoắc Chính Nam liền đem một chân đá cậu ngã lăn trên mặt đất.

Trong phòng ấm áp, quần áo Lục Lạc Cẩm cũng mỏng manh, Hoắc Chính Nam dùng một chân đạp cậu từ sô pha xuống, đầu Lục Lạc Cẩm bị đập vào bàn trà, trên trán lập lức bị rạch một đường, Lục Lạc Cẩm sợ hãi sờ vào, máu tươi liền tràn ra từ miệng vết thương.

Lục Lạc Cẩm không ngờ Hoắc Chính Nam sẽ dùng chân đạp mình, Lục Lạc Cẩm lúc này bị dọa đến kinh hồn bạt vía.

Lục lạc Cẩm hoảng sợ mà quay đầu nhìn về phía Hoắc Chính Nam, phát hiện sắc mặt Hoắc Chính Nam lúc này rất giống Diêm Vương, gã bực bội mà kéo cà vạt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Lạc Cẩm: "Nhìn xem, tương lai con mẹ gì đó cậu cũng đều đã lên kế hoạch đủ rồi, gấp gáp như vậy muốn rời khỏi tôi đúng không?"

Lục Lạc Cẩm nỗ lực muốn bò đi, nhưng lại bị Hoắc Chính Nam kéo trở về, Lục Lạc Cẩm vô cùng sợ hãi, vội vàng xin lỗi: ".....Tôi sai rồi, Hoắc Chính Nam, là tôi sai rồi, tôi không muốn rời đi, tôi thật sự sai rồi, tôi sẽ không bao giờ nói rời khỏi đây....."

Nhưng dưới cơn cuồng bạo của Hoắc Chính Nam, hiển nhiên gã không thể nghe vào bất kỳ lời nào của Lục Lạc Cẩm.

Gã chỉ biết, gã chờ đủ rồi.

Lễ vật cũng được, trừng phạt cũng được, đêm nay gã nhất định phải để Lục Lạc Cẩm nhớ rõ, đời này kiếp này Lục Lạc Cẩm chỉ có thể là người của gã.

Hoắc Chính Nam hung hăng nói: "Chậm rồi."

Lục Lạc Cẩm tựa hồ từ trong ánh mắt Hoắc Chính Nam biết gã muốn làm gì, cậu càng thêm sợ hãi giãy giụa: "Tôi xin lỗi, Hoắc Chính Nam, là tôi sai rồi, anh buông tôi ra, anh buông tôi ra......"

Nhưng sức lực vốn dĩ chênh lệch rất lớn, Lục Lạc Cẩm bị Hoắc Chính Nam ấn gắt gao trên mặt đất, căn bản muốn thoát cũng không được...

- -------------------

Đánh úp đêm khuya nè.

Nhưng mà dạo này hơi bị siêng năng luôn á, bình thường mà siêng kiểu này thì thường là lặn tới 8 9 tháng mới ngoi lên á.

Trân trọng những giây phút này đi nhe mọi người.