Tác giả: Tứ Vị

Edit: Ly_xciv

Lục Lạc Cẩm thể trạng kém, một đoạn thời gian trước vừa mới bị Hoắc Chính Nam lăn lộn vào bệnh viện, hiện tại đây lần thứ hai cậu phát sốt, bác sĩ nhìn bệnh lịch của cậu, kiến nghị cậu phải nghỉ ngơi thật tốt.

Bác sĩ cũng không biết quan hệ giữa cậu và Hoắc Ngôn Hình, nhưng người là do Hoắc Ngôn Hình tự mình đưa lại đây, tự nhiên hiểu được quan hệ của bọn họ là không bình thường, tiếp theo bác sĩ đem tình huống của Lục Lạc Cẩm nói cho hắn biết.

Bác sĩ nói thân thể Lục Lạc Cẩm tương đối yếu ớt, nguyên nhân là do từ nhỏ không có đủ dinh dưỡng.

Hiện tại nếu muốn hoàn toàn khỏe mạnh như người khác cơ hồ là không có khả năng, nhưng là cậu vẫn còn trẻ, nếu có thể điều dưỡng thật tốt, ít nhất sẽ không còn bệnh tật ốm yếu như vậy nữa.

Hoắc Ngôn Hình biết cậu từ nhỏ nhất định đã chịu rất nhiều vất vả, chỉ là mỗi lần nhìn cậu, những việc này hắn đều theo bản năng xem nhẹ, dung mạo xinh đẹp của Lục Lạc Cẩm cùng với loại cực khổ cậu phải chịu cơ bản không xứng.

Ở trên người cậu, vẻ tự ti hướng nội đều như biến thành sự rụt rè kiều quý.

Lục Lạc Cẩm một đêm này ngủ ở bệnh viện hết sức kiên định, buổi sáng tỉnh lại cũng cảm thấy cơ thể tốt lên rất nhiều.

Chỉ là Hoắc Ngôn Hình không có ở đây, cậu muốn ra viện, bác sĩ lại không đồng ý.

Mãi cho đến một lúc sau Hoắc Ngôn Hình tới, xác định Lục Lạc Cẩm đã bớt sốt, mới đồng ý cho cậu xuất viện.

Hoắc Ngôn Hình một đêm này cũng không có ở bên cạnh bồi Lục Lạc Cẩm, sau khi cậu ngủ không lâu, Hoắc lão gia gọi điện thoại kêu hắn trở về, hắn không thể không tạm thời rời khỏi Lục Lạc Cẩm.

Hắn nghĩ sáng sớm lại đây nhìn xem Lục Lạc Cẩm, nhưng mới sáng tinh mơ hắn đã bị vướng chân bởi một mớ công việc, mãi cho đến khi Lục Lạc Cẩm tỉnh lại thật lâu, đều đã ăn hết một bữa sáng ở bệnh viện, hắn mới chậm rãi xuất hiện.

Nói thật, Lục Lạc Cẩm đối với sự tình phát sinh tối hôm qua không có ấn tượng gì mấy.

Cậu nhớ đến cái gì cũng có chút mơ mơ màng màng, duy nhất rõ ràng một việc, là Hoắc Ngôn Hình kể chuyện cho cậu nghe trước khi ngủ.

Tâm tình rất kỳ quái, cảm giác này bất đồng với lúc cậu đối mặt với Hoắc Chính Nam, cùng Du Nhược Thế làm bạn bè cũng bất đồng, cậu chỉ cảm thấy cảm xúc này thật khó nói, Hoắc Ngôn Hình nhìn qua cường thế bá đạo như vậy, thì ra cũng có một mặt ôn nhu.

Lục Lạc Cẩm đột nhiên cảm thấy Hoắc Ngôn Hình không còn đáng sợ như vậy nữa, có lẽ hắn là người ôn nhu nhất cậu từng gặp qua.

Đem lắc tay trả lại cho cậu, còn săn sóc giúp cậu mang lên.

Đưa cậu đến bệnh viện, lại còn kể chuyện xưa ru cậu ngủ.

Từ trước đến nay chưa từng có người nào giống như Hoắc Ngôn Hình kể chuyện cho cậu nghe cả.

Tuy rằng cậu đã lớn, với lứa tuổi này cũng không còn thích hợp, nhưng ảo tưởng cậu vẫn luôn mong chờ thời khắc ngoài ý muốn được lắp đầy, trái tim cậu trở nên ấm áp lạ thường.

Một khắc ấy cậu cảm thấy Hoắc Ngôn Hình là người rất tốt.

Bên ngoài nhìn uy nghiêm như vậy, nhưng hắn nhất định là người tốt.

Hoắc Ngôn Hình tự mình lái xe đưa cậu trở về, dặn dò cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, nhớ uống thuốc đúng giờ, còn danh chính ngôn thuận mà để lại số điện thoại của mình cho Lục Lạc Cẩm.

Hắn nói với Lục Lạc Cẩm bất cứ lúc nào gặp chuyện đều có thể tìm hắn, Hoắc Ngôn Hình còn nói, nếu không có chuyện gì, thời điểm nhàn rỗi cũng có thể tìm hắn nói chuyện phiếm.

Lục Lạc Cẩm làm sao có khả năng tìm Hoắc Ngôn Hình nói chuyện phiếm, cậu chỉ nghĩ Hoắc Ngôn Hình thuận miệng mới nói như vậy thôi, cậu cũng không thể đem những lời này coi là thật.

Lục Lạc Cẩm lúc xuống xe, hướng tới Hoắc Ngôn Hình nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chú, Hoắc tiên sinh, tối hôm qua thật sự rất cảm ơn chú đã đưa con đến bệnh viện.”

Hoắc Ngôn Hình nhàn nhạt nói: “Nếu không phải vì gặp tôi, cậu cũng không cần phát sốt còn phải đi ra ngoài.

Được rồi, mau vào nghỉ ngơi đi, nhớ uống thuốc, có khó khăn gì thì đến tìm tôi.”

“Vâng, cảm ơn chú.”

Lục Lạc Cẩm xuống xe, vào đến cửa phía trước mà xe Hoắc Ngôn Hình vẫn không có động tĩnh, thẳng đến khi cậu mở cửa đi vào, Hoắc Ngôn Hình mới lái xe rời đi.

Chưa từng có người nào quan tâm cậu như vậy, Lục Lạc Cẩm đối với một ân huệ nhỏ người khác ban cho cậu, cũng khiến cậu vô cùng cảm động.

Lục Lạc Cẩm cảm thấy Hoắc Ngôn Hình tốt hơn Hoắc Chính Nam nhiều lắm.

Hoắc Chính Nam chưa từng kể chuyện cho cậu nghe, còn luôn ghét bỏ cậu đọc sách.

Hoắc Chính Nam không có đối với cậu nói khi nào gặp khó khăn lúc nào cũng đều có thể tìm gã, thời điểm cậu xảy ra chuyện gã chỉ cảm thấy cậu phiền phức.

Hoắc Chính Nam càng sẽ không nhắc nhở cậu nên uống thuốc đúng giờ, lần trước cậu sinh bệnh, gã chạy đi đâu cũng không biết.

Nhưng Hoắc Ngôn Hình sẽ gửi tin nhắn nhắc nhở cậu, sẽ quan tâm cậu thân thể đã khỏe chưa, có uống thuốc đúng giờ hay không.

Sẽ nhắc nhở cậu thời tiết lạnh, phải chú ý giữ ấm cơ thể.

Sau khi khỏi bệnh, cậu lại tiếp tục trở về trường học làm bánh ngọt, Hoắc Ngôn Hình nhờ người mang đến một bó hoa tặng cậu, trong bó hoa còn kèm theo một tấm card, bên trên viết "Chúc mừng cậu đã khỏi bệnh, hy vọng cậu về sau khỏe mạnh".

Lục Lạc Cẩm đối với bó hoa này nhìn đến phát ngốc, trong nháy mắt cậu đã nghĩ, nếu là lúc trước người cứu mình không phải là Hoắc Chính Nam mà là Hoắc Ngôn Hình thì tốt rồi.

Cậu thích người ôn nhu ấm áp lại lợi hại giống như Hoắc Ngôn Hình.

Du Nhược Thế biết bó hoa này là do ai đưa tới, nhìn Lục Lạc Cẩm đối với bó hoa này nhìn đi nhìn lại đến phát ngốc, trong lòng còn nghĩ rằng Hoắc Ngôn Hình cũng được lắm, một bên lại kính nể thủ đoạn của hắn, mới có mấy ngày thôi, liền đem tiểu bằng hữu của y làm đến thần hồn điên đảo cả ngày phát ngốc.

Mà khi y hỏi Lục Lạc Cẩm hoa này là do ai đưa, còn cố ý nói có phải là người thầm thương trộm nhớ cậu tặng hay không, Lục Lạc Cẩm chỉ mỉm cười nói, không, chỉ là một vị trưởng bối tặng.

Trưởng bối.

Thời điểm Du Nhược Thế nghe thấy hai chữ "Trưởng bối" thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, y quyết định vẫn là đừng nói cho Hoắc Ngôn Hình biết Lục Lạc Cẩm gọi hắn là trưởng bối.

Bằng không vạn nhất Hoắc Ngôn Hình bị tổn thương tinh thần, giây tiếp theo hắn liền đem 60 vạn của y ném xuống sông thì phải làm sao bây giờ.

Du Nhược Thế nhịn cười hỏi cậu, là trưởng bối nào? Quan hệ rất tốt sao, như thế nào lại tặng cho cậu một bó hoa lớn như vậy?

Lục Lạc Cẩm không nghĩ sẽ nói cho người khác biết suy nghĩ trong lòng cậu, chỉ nói: "Không có, không phải quan hệ tốt, chỉ là một vị trưởng bối rất tốt".

Thời điểm cậu nói ra những lời này, biểu tình Lục Lạc Cẩm thật tự nhiên, toàn bộ vẻ mặt phát ngốc khi nảy đã thu lại, vẫn là bộ dáng vô dị như ngày thường.

Du Nhược Thế không nhìn ra một tia ngượng ngừng nào trên mặt cậu, vừa rồi còn cảm thấy Hoắc Ngôn Hình ổn, lại lập tức cảm thấy hắn không quá ổn.

Nhưng mặc kệ như thế nào, chuyện này y đã quyết định không nói cho Hoắc Ngôn Hình, mất công Hoắc Ngôn Hình lại đắc ý.

Không quá mấy ngày, Hoắc Chính Nam đã trở lại.

Hoắc Chính Nam tuy rằng không coi ai ra gì, tính tình lại kém, suốt ngày ăn chơi trác tán, nhưng năng lực làm việc của gã xác thật không kém, chơi thì vẫn chơi, công việc phải làm đều hoàn thành rất tốt.

Hoắc Ngôn Hình cố ý muốn thử gã một phen, hạng mục ở nước ngoài vốn dĩ đã bàn bạc rất nhiều lần, đối phương trước sau cũng không chịu đem giá hạ xuống.

Hoắc Ngôn Hình biết Hoắc Chính Nam có năng lực, cho nên mới phái gã đi, chính là không nghĩ tới Hoắc Chính Nam biểu hiện không tồi, còn đem vấn đề này giải quyết ổn thỏa.

Hoắc Chính Nam trở về, Lục Lạc Cẩm nhất định rất khẩn trương.

Nhưng Hoắc Chính Nam biết cậu vừa mới khỏi bệnh, cũng không so đo với cậu trong khoảng thời gian này không thèm nghe điện thoại gã.

Huống chi nhìn thấy Lục Lạc Cẩm đem lắc tay trở về, trong lòng gã cao hứng, nhận định lúc trước chính là Lục Lạc Cẩm cố ý giấu đi nói tìm không thấy, bây giờ mới chịu lấy ra.

Lúc này gã đã xử lý tốt công việc, Hoắc Ngôn Hình không có gì để nói, Hoắc lão gia cũng cao hứng, ngày đầu tiên gã vừa trở về đã gọi gã đến Hoắc gia ăn cơm, đồng thời còn kêu gã mang Lục Lạc Cẩm đi cùng.

Chuyện này đương nhiên không có quan hệ gì đến Hoắc Ngôn Hình, là vì lần trước Hoắc Chính Nam ở trong yến hội cùng khách mời xảy ra mâu thuẫn.

Sự việc phát sinh Hoắc lão gia cũng không biết, mà loại tin tức này ai cũng không dám truyền đến tai ông, bởi vậy qua một đoạn thời gian ông mới biết được.

Hoắc lão gia đương nhiên rất tức giận, nhưng nhìn thấy biểu hiện Hoắc Chính Nam lúc này tương đối tốt, huống hồ sự tình cũng đã qua một đoạn thời gian, cũng chỉ nghĩ kêu gã qua dạy mấy câu là được, lần này kêu gã đến, chủ yếu là muốn nhìn xem Lục Lạc Cẩm.

Lục Lạc Cẩm đối với bản thân cũng bị gọi qua cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng càng kinh ngạc hơn là Hoắc Chính Nam nói đến Hoắc gia ăn cơm, nhưng gã lại ăn cơm ở nhà.

Trù nghệ Lục Lạc Cẩm cũng không tệ lắm, lúc trước nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cậu thường phụ bếp, bất tri bất giác tay nghề cũng luyện được một ít.

Hoắc Chính Nam rời đi cũng khá lâu, Lục Lạc Cẩm sợ bản thân không thể hiện gì đó gã sẽ không vui vẻ, cho nên đêm đó cậu đã tự mình làm bữa tối.

Vốn dĩ cho rằng muốn đến Hoắc gia ăn cơm, bữa cơm cậu tốn không ít tâm tư này sẽ uổng phí, không nghĩ tới Hoắc Chính Nam lại muốn ăn cơm xong mới qua.

*Giống dợ ck son quá he, hạnh fuck quá he*

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Lục Lạc Cẩm, Hoắc Chính Nam nói: "Cậu cho rằng ông nội kêu tôi qua là muốn ăn cơm với tôi sao, tám phần là đến để giáo huấn tôi.

Cậu cũng ăn đi, bằng không đến lúc trở về lại đói bụng.”

Nghĩ nghĩ, lại nói: “Còn có, đến lúc đó mặc kệ ông nội tôi hỏi cậu cái gì, cậu cũng đừng nói chuyện, tôi sẽ trả lời, nghe rõ chưa?”

Lục Lạc Cẩm chưa từng gặp mặt Hoắc lão gia, lúc này đương nhiên không cảm nhận được lời nói của Hoắc Chính Nam có ý tứ gì, cậu chỉ là nghe như vậy, sau đó ngoan ngoãn mà gật đầu.

Hoắc Chính Nam hiện tại thật sự không có tâm trạng gì đối với việc mang theo Lục Lạc Cẩm đến Hoắc gia, gã sợ gặp Hoắc Ngôn Hình, tuy rằng đã qua một đoạn thời gian khá lâu, cũng không phát hiện ra động thái gì của Hoắc Ngôn Hình, bộ dáng nhìn như thật sự không có hứng thú gì với Lục Lạc Cẩm, nhưng gã không đảm bảo lần này gặp lại, ai biết đâu được Hoắc Ngôn Hình lại sinh ra ý tưởng gì đối với người của gã.

Nhưng mà Hoắc lão gia đã gọi, gã không thể không mang theo Lục Lạc Cẩm cùng đến.

Hoắc Chính Nam ở trước mặt ai cũng đều có thể bày ra bộ dáng ngông cuồng hống hách, cũng không phải chưa từng đánh nhau với Hoắc Ngôn Hình *Thằng này nó hỗn ta ơi*, nhưng đối với Hoắc lão gia, trước nay gã luôn luôn tôn trọng.

Mặc kệ gã ở bên ngoài hô mưa gọi gió gây họa như thế nào, khi đứng trước mặt Hoắc lão gia, luôn là một tôn tử tiêu chuẩn.

Chẳng sợ bị mắng cũng là một bộ dáng ngoan ngoãn cúi đầu nghe giáo huấn.

Xuất thân của mẹ Hoắc Chính Nam không tốt, ba gã cũng không phải loại người đứng đắn gì cho cam, từ khi gã còn nhỏ thậm chí có một đoạn thời gian gã phải tự sinh tự diệt.

Ba gã ban đầu cũng không muốn nhận gã, là Hoắc lão gia không chịu được con cháu của ông lại lưu lạc bên ngoài, đem gã đón trở về, còn dẫn gã đi theo bên người ông hai ba năm.

Bởi vậy gã đối với Hoắc lão gia tử đều là thật tâm, gã đối với cha ruột mình cũng chưa tốt như vậy.

Tuy rằng Hoắc lão gia không ít lần vì gã mà nổi giận, có khi còn hận không thể dùng quải trượng đánh chết gã, nhưng gã tin tưởng chỉ có duy nhất Hoắc lão gia là thật lòng quan tâm gã.

Hoắc Chính Nam mang theo Lục Lạc Cẩm đi Hoắc gia là không tình nguyện, gã không hy vọng Lục Lạc Cẩm với Hoắc Ngôn Hình gặp gỡ nhau.

Kết quả đêm nay, Hoắc Ngôn Hình đi ra ngoài, không có ở nhà....!

- ----------------------

Lần đầu tiên một ngày đăng hai chương ^o^.

Nghĩ tới đăng truyện được bốn tháng rồi mà mới có 14 chương là gớt nước mắt.

Còn tận 73 chương chưa xong huhu>_.