Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 184: Kết cục (Hoàn chính văn)

Edit: anh Dờ

Cuối tuần Quý Hoài ở nhà nấu cơm, đang trong bếp thì có tiếng gõ cửa.

Quý Hoài cầm xẻng nấu ăn không tiện ra mở cửa, đành gọi Giang Tử Mặc: "Chú Mặc, mở cửa."

Giang Tử Mặc ngồi trên sofa mở đồng hồ trên cổ tay trái ra, nhấn hiển thị hình ảnh, vừa thấy là ai tới thì đen mặt, tắt đồng hồ đi không nhìn nữa.

Một lát sau, chuông cửa vang lên, Quý Hoài duỗi đầu ra gọi: "Chú Mặc, không mở cửa à? Ai ở ngoài đó vậy?"

Giang Tử Mặc bí xị đứng lên đi mở cửa, lạnh lùng nhìn người đúng bên ngoài.

"Tử Mặc." Hoa Duẫn Quan cầm bộ bó hoa tươi, cười chào hỏi: "Tiểu Hoài có ở nhà không?"

"Không." Giang Tử Mặc định đóng cửa, không cho ông ta vào.

Hoa Duẫn Quan cười: "Tôi ngửi thấy mùi thức ăn, Tiểu Hoài đang làm cơm hả?"

Giang Tử Mặc nhìn ông ta một lúc rồi đành để Hoa Duẫn Quan đi vào nhà. Hoa Duẫn Quan đi vào trong thì hơi bối rối nhìn xung quanh, không biết đặt bó hoa vào chỗ nào.

Quý Hoài đi từ phòng bếp ra, thấy Hoa Duẫn Quan đứng giữa phòng khách, còn Giang Tử Mặc thì mặc kệ ông.

"Sao ông lại đến đây?" Quý Hoài khó hiểu hỏi.

"Tiểu Hoài, quấy rầy con rồi." Hoa Duẫn Quan cẩn thận nhìn, đưa bó hoa cho cậu.

Bây giờ Quý Hoài nhìn thấy hoa hồng là đau đầu, văn phòng cậu vẫn còn một đống, mấy hôm nay đống hoa ấy héo rũ rồi nên cậu mới bảo người ta thu dọn mang ra ngoài. Bây giờ Hoa Duẫn Quan lại đem hoa tới, cậu nhận lấy nhưng cũng chẳng biết để vào đâu.

Nghĩ một lát, Quý Hoài cắm vào cái bình hoa đặt thềm cửa sổ. Buổi sáng còn nắng đẹp mà bây giờ trời lại âm u rồi, Quý Hoài thoáng nhìn ra ngoài, trời đã bắt đầu mưa bụi lất phất.

Lúc Quý Hoài bưng đồ ăn ra thì bên ngoài đã mưa tầm tã, từng giọt mưa lộp độp gõ vào cửa kính thủy tinh, Quý Hoài lo lắng bảo Giang Tử Mặc đi kiểm tra phòng ngủ với phòng đọc sách xem có bị ngấm nước không.

Hoa Duẫn Quan ngồi bên bàn nhìn Quý Hoài đi ra đóng cửa sổ, ông gật đầu với cậu, vui vẻ nói: "Thấy con sống như vậy cũng rất tốt, sống như chúng ta lúc trước gò bó quá."

Quý Hoài xới cơm cho ông, cũng không nói gì, cậu rốt cuộc vẫn mềm lòng giữ Hoa Duẫn Quan ở lại. Nhưng cậu vẫn không chấp nhận bất cứ tình thân gì giữa hai người, cậu và Hoa Duẫn Quan chẳng có gì để nói hết, suốt bữa cơm, cả ba người đều im lặng.

Ăn cơm xong, Hoa Duẫn Quan muốn giúp Quý Hoài thu dọn bát đũa, Giang Tử Mặc cản ông lại, hắn tự mình thu dọn bát đĩa đi vào bếp.

Quý Hoài đi gọt trái cây, bưng đĩa ra đặt trên bàn trà.

"Ông tới có việc gì không?" Quý Hoài hỏi.

"Muốn đến thăm con thôi." Hoa Duẫn Quan nói xong lời này thì Giang Tử Mặc đã rửa bát xong đi ra phòng khách. Quý Hoài đẩy đĩa hoa quả tới trước mặt hắn.

"Hai ngày trước ba qua đời rồi."

Quý Hoài sững lại một lúc mới nhận ra "ba" mà Hoa Duẫn Quan nói là người nào, cậu đã lâu không để ý tới tin tức về Hoa gia, đột nhiên nghe thấy thì không kịp phản ứng.

Quý Hoài thì thế, còn Giang Tử Mặc vô cùng bình thản, Hoa Duẫn Quan nhìn vẻ mặt của hắn thì đoán được là hắn đã biết từ sớm rồi.

"Hoa Cẩm Lăng cũng trở lại."

Tin này thì cả Giang Tử Mặc và Quý Hoài đều không biết, Giang Tử Mặc ngồi thẳng dậy nhìn Hoa Duẫn Quan: "Vậy cậu ta đang ở đâu?"

Hoa thị rớt đài, Hoa Cẩm Lăng biến mất. Giang Tử Mặc tìm kiểu gì cũng không thấy. Nói đúng hơn là hắn đã không dưới một lần tìm Hoa Cẩm Lăng, nhưng lần nào biết được chút tung tích thì cũng để cậu ta chạy thoát.

Năm đó Hoa Cẩm Lăng hành hung giết người, giết chết cả em gái, Giang Tử Mặc đã tìm được căn cứ chính xác để khởi tố cậu ta. Cảnh sát cũng phát lệnhh truy nã, nhưng Hoa Cẩm Lăng cứ như đá chìm đáy biển, cảnh sát hay Giang Tử Mặc đều không tìm được.

Bây giờ Hoa Duẫn Quan nói ra tin tức này, Giang Tử Mặc đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt người.

"Nó lén quay về, cũng không có ai hỗ trợ cả, tôi tình cờ gặp được nó. Mấy năm nay nó ở bên Thục Nam, lại lập công ty, lần quay về này chắc là lần cuối." Hoa Duẫn Quan nói, "Tôi đến đây là muốn nói một chuyện, tôi đã phái người đi theo dõi nó, sau khi nắm được hoạt động của nó rồi thì báo cảnh sát, bây giờ chắc là cảnh sát tóm được rồi."

Quý Hoài không thể tin được, Hoa Cẩm Lăng là cháu ruột của Hoa Duẫn Quan. Quý Hoài nghĩ Hoa Duẫn Quan sẽ bao che cho anh ta, cho dù biết được tin tức thì cũng không để lộ ra ngoài, nào ngờ Hoa Duẫn Quan tự mình báo cảnh sát đi tróc nã Hoa Cẩm Lăng.

Hoa Duẫn Quan lạnh lùng: "Cho dù nó là người nhà họ Hoa nhưng nó lại có ý định làm hại con. Hoa Duẫn Quan ta trước giờ giúp thân không giúp lý. Đêm ấy nếu chỉ sai lầm một chút thôi, ta.... ngay cả đứa con của chính mình cũng không bảo vệ được."

Mấy năm trước biệt thự bốc cháy, nếu Quý Hoài không đi ra ngoài lấy bánh ngọt thì có lẽ cũng táng thân trong biển lửa.

Hoa Cẩm Lăng muốn đối phó Giang Tử Mặc nên lúc phóng hỏa không hề có ý định buông tha bất kỳ ai, Hoa Duẫn Quan chỉ cần nghĩ tới chuyện đó mà rét run cả người.

Suýt chút nữa, suýt chút nữa... đứa con ruột của chính mình, ông cũng chẳng còn cơ hội bù đắp.

Không khí rơi vào im lặng. Bên ngoài, cơn mưa như trút nước đã ngớt dần, Hoa Duẫn Quan thấy hết mưa rồi thì đứng lên.

Trước khi đi, ông nói với Quý Hoài: "Ta không phải là người cha tốt, nửa đời sống trong hồ đồ mù quáng theo đuổi tình yêu. Nửa đời qua rồi, cái gì cũng không giữ được. Nhưng may mà, ta còn có con."

Ông quay lưng lại bật cười nói: "Về sau ta mở cửa hàng ở chỗ đó, nếu Giang Tử Mặc muốn mua hoa thì cứ bảo tới chỗ ta, ta sẽ giảm giá."

Giang Tử Mặc ở trong nhà nghe thế thì cười lạnh: "Ai muốn mua ở tiệm đó? Hoa ế chỏng chơ còn định lừa tôi đến mua."

Quý Hoài đóng cửa, cười nói: "Hôm trước em đi ngang qua thấy cửa hàng buôn bán đắt khách lắm, rất nhiều người tới đó mua hoa."

"Gần năm mươi rồi còn trêu hoa ghẹo nguyệt." Giang Tử Mặc hừ lạnh.

Quý Hoài ngẫm cũng thấy đúng, Hoa Duẫn Quan dù tuổi tác đã lớn nhưng vẫn ăn mặc rất phong cách, khuôn mặt tuấn lãng thành thục, sức hấp dẫn của đàn ông sẽ càng lắng đọng theo năm tháng, mà Hoa Duẫn Quan lại còn lãng mạn như thế, không lo không bán được hàng.

Quý Hoài lại mở cửa sổ ra, căn phòng trở nên sáng sủa, không khí vừa được trận mưa gột rửa nên vô cùng sạch sẽ tinh khiết. Tâm trạng Quý Hoài rất tốt, đổi một cái bình hoa đẹp hơn cho bó hoa hồng rồi lại đặt lên thềm cửa sổ.

Ánh nắng mang theo hơi ướt của mưa chiếu vào, rơi trên những cánh hoa khiến cho sắc hoa hồng càng thêm tươi thắm, càng thêm đẹp đẽ.

Tâm trạng Quý Hoài cứ như thời tiết bên ngoài vậy, cậu quay lại ôm thắt lưng Giang Tử Mặc, nói: "Chúng ta vận động sau bữa cơm đi."

Giang Tử Mặc xoa đầu cậu, kéo cậu lên rồi hôn môi cậu.

Sau một cuộc vận động mệt mỏi đầy thỏa mãn, Quý Hoài dụi đầu trong lồng ngực Giang Tử Mặc, không muốn làm gì hết, chỉ cảm thấy toàn thân chìm trong hạnh phúc.

"Còn nhớ chuyện lần trước em đã đồng ý với tôi không?"

"Cái gì? Em đồng ý lúc nào?" Quý Hoài nghiêng đầu nhìn Giang Tử Mặc.

Giang Tử Mặc ấy thế mà hơi đỏ mặt lên, cố ra vẻ bình tĩnh nói: "Có một lần em đã đồng ý với tôi, sao em có thể quên được?"

"Không phải... em đồng ý cái gì cơ? Ở đâu? Lúc nào?"

Giang Tử Mặc buồn bực nói: "Ở đây, trên giường."

"Trên giường?" Quý Hoài sửng sốt một lát rồi cười vui vẻ nói: "Anh lừa em đồng ý lúc em đang không tỉnh táo, lời trên giường của đàn ông mà anh cũng tin sao?"

"Em muốn lật lọng?" Giang Tử Mặc đè cậu xuống, ánh mắt trở nên nguy hiểm: "Nếu em đổi ý, vậy bây giờ tôi sẽ khiến em phải đồng ý lại một lần nữa."

Quý Hoài bị bàn tay vuốt ve sau lưng làm cho hoảng sợ, lập tức xuống nước xin tha, cậu không muốn vận động nữa đâu, vừa rồi đã tiêu hết cả bữa cơm trưa rồi.

"Được được, em đồng ý là được chứ gì, để em xem anh yêu cầu cái gì nào. Anh nói đi, chuyện gì?"

Giang Tử Mặc nhìn cậu một chốc, nói: "Em nhắm mắt lại."

"Ò." Quý Hoài cố gắng nhịn cười, nhắm hai mắt lại.

Cậu nghe thấy tiếng Giang Tử Mặc xuống giường ra khỏi phòng, tầm một phút sau thì quay lại. Quý Hoài hơi tò mò, muốn lén nhìn một chút, bị Giang Tử Mặc cảnh cáo: "Không được mở mắt!"

Quý Hoài đợi một lúc mới mở mắt ra, thấy Giang Tử Mặc cầm nhẫn quỳ một gối ở trên giường. Lúc Quý Hoài nhìn hắn, hắn hơi mất tự nhiên nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Quý Hoài, em có nguyện ý gả cho tôi không?"

Nhẫn kề sát ngón áp út của Quý Hoài, giống như chỉ cần Quý Hoài đồng ý, Giang Tử Mặc sẽ đeo nhẫn cho cậu ngay lập tức.

Quý Hoài hơi bối rối: "Anh tặng em nhẫn rồi mà?" Lúc cậu thi vào đại học thì Giang Tử Mặc đã đeo một chiếc nhẫn bạc lên tay cậu, nhưng chiếc nhẫn đó đã sớm bị mất trong vụ cháy mấy năm trước.

"Lần này chính thức là nhẫn cầu hôn, chỉ cần em đồng ý, ngày mai chúng ta cưới luôn." Giang Tử Mặc nhìn cậu nói.

Quý Hoài lật người ngồi dậy, cười nói: "Dù gì cũng để em mặc quần áo vào đã, thời khắc quan trọng thế này mà hai ta đều không mặc gì."

Về sau mỗi lần nhớ lại, hai người không thể nào quên được đã định ra thời khắc quan trọng này ở trên giường, lại còn vào lúc cả hai đều không mặc quần áo.

"Tôi có chuẩn bị rồi chứ, đã đặt nhà hàng trước rồi. Tôi sẽ mời em đi ăn, bên cạnh có dàn nhạc hòa tấu, nhà hàng sẽ bày trí rất nhiều hoa tươi, lúc chúng ta dùng cơm, tôi sẽ quỳ xuống cầu hôn em."

Quý Hoài thầm nghĩ, lại học cùng Lục Thất ở trên mạng hả?

"Nhưng mà... tôi thấy bây giờ cũng vừa đúng lúc." Giang Tử Mặc đẩy chiếc nhẫn về phía trước, "Chỉ cần em đồng ý thì bất kể là khi nào hay hoàn cảnh nào, đều là đúng lúc."

"Em có đồng ý không?" Giang Tử Mặc lại hỏi.

Quý Hoài duỗi ngón tay về phía trước, cười thật tươi: "Sao em lại không đồng ý được đây, ở bên anh là niềm may mắn lớn nhất trong cả hai đời của em."

Đời trước cậu sống một kiếp thê lương, vốn tưởng thế giới này cũng sẽ như vậy. Cậu cố gắng thoát khỏi quỹ đạo của đời trước, ai ngờ giữa đường lại nhặt được bảo vật.

Gặp được chú Mặc, cho dù ngày mưa cũng sẽ biến thành ngày nắng. Cuộc đời lận đận long đong của cậu, đã được người này một tay chống đỡ.

Người như vậy, may mắn như vậy, sao cậu lại có thể không nắm lấy.

Nắm lấy cả một đời.

- ------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ok, chính văn tới đây là xong.

Thực ra còn muốn viết rất nhiều nữa, cũng nghĩ trước rất nhiều rồi, nhưng mà lúc viết tới đây thì cảm thấy thế này là vừa đủ.

Cảm giác ấy giống như lúc chú Mặc lấy ra chiếc nhẫn kia, vừa đúng lúc. Chúng ta gặp nhau vừa đúng lúc, rồi thì sẽ cùng nhau chờ mong cuộc gặp gỡ tiếp theo.

Bộ truyện này viết liên tục trong gần 5 tháng, đó là quãng thời gian bận bịu nhất nhưng không hề ngừng update. Cảm ơn rất nhiều các tiểu khả ái, các tiểu thiên sứ đã cổ vũ cho tôi, đã cho tôi niềm hạnh phúc lớn lao đến vậy.

Có rất nhiều thứ muốn nói, đây cũng chưa phải là kết thúc, còn có bộ truyện tiếp theo, tôi còn có thể gặp được những người đáng yêu như các bạn, nghĩ tới đây đã cảm thấy vô cùng may mắn rồi.

Tiếp theo sẽ là phần phiên ngoại (...)

- --------------

Dờ:

Cuối cùng Dờ máu gà cũng xong sau gần 5 tháng vật lộn với bộ này. Tính ra tôi không hề thích toàn bộ truyện, bởi vì có những chi tiết gây tăng xông, có những chi tiết thật là wtf, có những pha xử lý tình huống không khéo léo của tác giả bởi vì đây là bộ thứ hai trong sự nghiệp gõ chữ của mẻ. NHƯNG, tôi thích em và chú tới mù quáng rồi, những điều trên tự dưng không còn quan trọng nữa, ừ, chung là thế. Các thím đi đâu chê truyện cũng được, nhưng không chê thẳng ở đây, ở wattpad của Dờ là được rồi, dù gì cũng là chữ tôi gõ ra trong gần nửa năm, tim tôi đau =)))))