Tô Noãn Tâm lúc này đang rất với vàng, cho dù là bên trong phòng bao hay bên ngoài sảnh của quán bar đều có rất nhiều người. Mỗi đêm đều có nhiều người như vậy.

Bên ngoài rất ẩm ĩ, cô không muốn đi, nhưng hôm nay bên ngoài có người gây sự, cô không thể không đi đến giải quyết.

Hai tên uống say đi trêu đùa một cô gái đẹp, kết quả cô gái đẹp kia lại là người phụ nữ của ông chủ nào đấy, phụ nữ của ông chủ bị đùa giớn, ông chủ tức giận đến nổi gọi mấy chục người tới dây, suýt chútnữa là gây tai nạn chết người.

Chuyện này đã đến tại của ông chủ bên kia, ông chủ chỉ đích danh để Tô Noãn Tâm qua đó xử lý.

Tô Noãn Tâm dẫn người đi qua giải quyết, nhưng người quá nhiều, nên không thể giải quyết ngay được.

Cô đành gọi điện thoại đến cục cảnh sát, nặc danh bảo án.

Rất nhanh cảnh sát đã tới đây, dẫn những người gây chuyện đi, chuyện này xem như là đã ổn.

Biết được cô thông qua công an xử lý chuyện này, mấy tên cấp dưới chạy đến chỗ cô dựng thằng ngón cái.

"Chị đại, cũng chỉ có chị mới dám làm như vậy thôi Đổi lại là nơi khác, nhân viễn dám báo cảnh sát tới đây bắt người, ông chủ chắc chắn sẽ giết chết người đó!"Tô Noãn Tâm nâng mi nói: "Chúng ta là chỗ ăn chơi hợp pháp, không có bất cứ hành động phạm pháp nào."

"Đúng đúng đúng, nhưng chị đại quyết đoán, chắc chắn không có người nào có thể so sánh."

"Đi đi đi, ít vuốt mông ngựa lại, đi kiểm tra chút, nhớ rõ dọn sạch hiện trường." Chỉ đạo công việc xong, Tô Noãn Tâm

đi tới khu vực phòng bao

Tiểu Nguyệt tìm nửa ngày mới tìm được cô, vội vã nói: "Chị Tô, cậu chủ Tần gọi chị qua."

Tô Noãn Tâm trực tiếp từ chối nói: "Nói cho anh ta là tôi đang đi làm, không rảnh!"

"Nhưng cậu chủ Tần uống rất nhiều rượu... Nếu tí nữa anh ấy uống say khướt, thì làm sao bây giờ?"

Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: "Thì kệanh ta đi thôi."

"Chị Tô Bằng không chị đi một chuyến đi, đêm nay nhìn cậu chủ Tần có vẻ khang khác, quá đáng thương ."

Tô Noãn Tâm cười như không cười quét liếc mắt cô ta một cái nói: "Ổ, Tiểu Nguyệt của chúng ta từ khi nào mà biết thương hại người khác vậy?"

"Chị Tô! Chị đừng lấy lòng tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Em không hề có tâm tư khác với cậu chủ Tần, chỉ sợ anh ấy gây sự rồi phiền toái thôi."

"Nếu không có tâm tư, thì anh ta gây chuyện, nhà họ Tần đương nhiên sẽ có người đến giải quyết, cô lo lắng như vậy làm cái gì?"

Bị nói trúng tâm tư, Tiểu Nguyệt hồn hỗn tức giận nói: "Tô Noãn Tâm! Cô đừng có mà không biết điều! Chị đừng nghĩ đến việc cậu chủ Tần để mắt đến cô, thì cô cảmthấy mình tài trí hơn người

Chẳng qua cô cũng chỉ là đội trưởng đội bảo vệ thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu!"

Tô Noãn Tâm nhưởng mi nói: "Tôi không có gì giỏi, nhưng xét việc chúng ta là đồng nghiệp, tôi nhắc nhở cô, đừng có tâm tư gì không nên có, Tần Nghĩa không phải người mà cô có thể trêu chọc đâu."

Tiểu Nguyệt nhíu mày nói: "Tôi không trêu chọc nổi, vậy có thì có thể sao?"

"Tôi không định trêu chọc anh ta, cho nên hiện tại từ chối gặp anh ta, Tiểu Nguyệt cô còn nhỏ, cuộc sống còn dài, nhưng đừng bước nhầm đường, Tần Nghĩa không thích hợp với cô."

Tiểu Nguyệt cười lạnh nói: "Cô tưởng tôi không biết tuổi thật của cô còn chưa đến hai mươi? Còn nhỏ hơn so với tôi đấy, đừng mảng dáng vẻ người lớn mà chỗmõm dạy dỗ tôi! Tôi không cần."

"Được, vậy cô cứ việc quan tâm cậu chủ Tần của cô, tự cô đi mà chăm sóc anh ta." Ông đây không rảnh mà đi hầu hạ.

Mẹ nó, thấy là đồng nghiệp thì góp ý đôi câu, kết quả còn không biết phân biệt tốt xấu, thôi kệ đi!

Tô Noãn Tâm nói xong, rời đi tiếp tục công việc liên xoay người

Tiểu Nguyệt tức giận đến nỗi đứng dậm chân tại chỗ, mắt hồng hồng quay lại gian phòng bao kia của Tần Nghĩa.

Tần Nghĩa thấy cô ta mà không phải Tô Noãn Tâm, nhíu mày nói: "Người đâu?"

Tiểu Nguyệt tủi thân mếu máo nói: "Chị Tô không chịu đến... Còn mắng tôi xen vào việc của người khác."

----------------------------