"Coi như vậy đi." Giọng điệu của anh hơi nhanh, còn có chút bất lực.

Tất cả tâm tình của Tô Noãn Tâm đều hướng về đôi giày: "Chú... tôi cũng thích đôi giày này!"

Đây có phải là đang làm nũng với anh hay không?

Lệ Minh Viễn nhưởng mày, hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì sao? Cô muốn nói cái gi?"

"Tôi có thể xem thử một chút hay không?"

Lê Minh Viễn từ chối gần như khôngchút do dự: "Không!"

"Cắt, keo kiệt!"

Lê Minh Viễn hoàn toàn không có động tĩnh: "Ừm, keo kiệt như vậy đó."

Tô Noãn Tâm liếc anh một cái: "Khó trách là chủ hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn còn chưa tìm được vợ, rõ ràng là tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh mà lại keo kiệt như thế"

"Khiêu khích tôi cũng vô dụng mà thôi."

"Ai thèm khiêu khích chủ chứ." Trong lúc nói chuyện, Tô Noãn Tâm đã lặng lẽ đổi giày ở dưới bàn trà.

Sau khi thắt dây giày, Tô Noãn Tâm đứng dậy đi tới trước bàn làm việc của Lê Minh Viễn nói: "Chú, nhìn xem, có đẹp không!"

Vừa nói cô vừa giảm lên đôi giày xăngđan pha lê kia, vui vẻ xoay một vòng qua trước mắt Lệ Minh Viễn.

Lê Minh Viễn lặng lẽ liếc nhìn đôi giày

trên chân cô

Đôi chân của cô nhóc thổi này trông rất nhỏ bé.

Mu bàn chân rất trắng, mười ngón chân lộ ra trên đôi dép trông hết sức hồng hào mũm mĩm, như thể đang phát sáng.

Da đùi tốt như vậy thì chắc chắn da chân cũng không kém gì

Đôi giày xăng đan pha lê đó khi mang trên đôi bàn chân nhỏ bé mịn màng kia, trông chói lại như được khảm hàng ngàn viên kim cương xinh đẹp.

Tô Noãn Tâm càng nhìn càng thích đối giày này, cảm thấy rằng đôi giày này hoàn toàn được thiết kế riêng cho mình.

Không chỉ đúng kích cỡ mà khi cômang vào còn rất đẹp, nhìn rất đã mắt, đây là lần đầu tiên cô đi đôi giày đẹp như vậy... hơn nữa nó còn rất hợp với chiếc váy cô mặc hôm nay.

Cô thực sự thích sự phá cách này! Mang vào lại không muốn cởi ra nữa.

Lệ Minh Viễn như đang ép buộc bản thân mình dời ánh mắt ra khỏi đôi chân xinh đẹp kia, cuối cùng vẫn không thể nói ra lời khó nghe nào.

Thay vào đó lại thành thật nói một câu: "Cũng được."

"Cái gì mà cũng được? Tôi cảm thấy không có ai thích hợp đi đôi giày này hơn tối đầu..." Tô Noãn Tâm đột nhiên nghiêng người cười nịnh nọt: "Chủ, nếu không, dù sao cũng phải cho đi, không thì đưa cho tôi di."

"Nghĩ hay lắm, không cho "Tô Noãn Tâm trực sở sở cánh tay của anh: "Chú... có được hay không, người ta thật sự rất thích mà!"

Thế mà lại làm nũng với anh! Tô Noãn Tâm liêm sỉ của cô đây?

Nhưng bất đắc dĩ, ngay cả bản thân Lệ Minh Viễn cũng không biết mình lại ăn phải loại phụ nữ như thế này?

Rõ ràng trước đây anh rất chán ghét những loại người này.

Thấy Lệ Minh Viễn không từ chối, trong lòng Tô Noãn Tâm không nhịn được vui mừng, tiếp tục nỗ lực: "Có được hay không vậy, chú à... cùng lắm thì chờ đến khi nào tôi kiếm được tiền, sau đó tôi sẽ mua

cho chủ một đôi giày để báo hiếu nữa!"

Báo hiếu? Chú?

Trong chốc lát mặt của Lê Minh Viễn trở nên đen lại, anh mới bao nhiêu tuổi màcần được cô báo hiếu chứ?

Nghĩ vậy, anh hỏi thẳng: "Tôi già lắm rồi phải không?"

Tô Noãn Tâm tỉnh táo lại, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình: "Sao có thể Chú à, chủ còn trẻ, đẹp trai, lại là chủ tịch tập đoàn Quốc Doanh, vừa giàu có vừa đẹp trai lại có địa vị, chân dài. Trên đời này không bao giờ có thể tìm được người đàn ông thứ hai tốt nhất như chủ đây!"

"Lời thật lòng?"

Tô Noãn Tâm gật đầu: "Tôi không bao giờ nói dối

"..." Cô chỉ nói dối không viết nháp

Bây giờ Lệ Minh Viễn đã đoán ra được tính khí của cô gái này, muốn lấy thứ gì thì yêu cầu cái gì cũng không có giới hạn

Đã sớm nhìn qua rồi không phải sao! Nếu không tặng đôi giày này cho côhôm anh sẽ không thể nghĩ đến việc được làm việc ổn định trong thời gian tới.

Nhưng

"Chú vẫn chưa bỏ công việc ban đêm?"

Tô Noãn Tâm nhanh chóng nói rõ lập trường của mình: "Tôi sẽ rời đi ngay lập tức khi sếp tuyển người... cùng lắm là làm đến cuối tháng, chủ đừng lo, lần trước tôi đã hứa rồi, tôi sẽ làm những gì mình nói "

Lệ Minh Viễn có chút đắc ý: "Sau khi từ chức thì sao? Kế hoạch của cô là gì?"

"Ừm... hiện tại tôi chưa nghĩ đến chuyện này, chú à, chủ có đề nghị gì không?"

Cô dụi vào người anh, dùng một đôi mắt to ngập nước trong veo ngước lên nhìn anh, Lê Minh Viễn chỉ cảm thấy khô khốc một hồiAnh vội quay đầu đi: "Không, cuộc sống của chính cô, kế hoạch của chính cô tự quyết định..."

----------------------------