Hắn vừa mới đi vào, cửa quán rượu đã lập tức đóng lại, trước cửa treo biển “Tạm thời không tiếp tục kinh doanh”.

Bên trong, tiếng nhạc phát ra êm ái du dương, mùi thuốc lá nhàn nhạt, ngọn nến mờ ảo, chỉ có hai người ngồi ở quầy bar.

Một chàng trai vạm vỡ khôi ngô đeo mắt kính, mái tóc vuốt keo gọn ghẽ và một cô gái xinh đẹp với mái tóc đỏ rực dài bồng bềnh xõa sau vai.

Hai người họ nhìn Cố Thanh Sơn, trên mặt đều nở nụ cười thân thiện.

“Hả? Là cô!” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.

Lời này thật sự rất bất ngờ, hai người kia nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu.

“À… Không có gì. Tôi chỉ cảm thấy giống như đã gặp cô rồi.” Cố Thanh Sơn bình tĩnh lấp liếm.

Nghe hắn nói vậy, hai người đối diện mới sực hiểu ra.

Người đẹp tóc đỏ đứng dậy vươn tay, hào phóng nói: “Xin chào, tôi là trưởng công chúa của đế quốc Sanorlanka, chắc anh đã nhìn thấy tôi trên các bản tin.”

Nói thẳng, có chuyện gì cũng đều nói thẳng ra, quả nhiên vẫn là tác phong quen thuộc ấy.

Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên, đưa tay ra, nhanh chóng nắm lấy tay đối phương rồi thu về.

"Hân hạnh, tôi là Cố Thanh Sơn."" Hắn đáp lời. Trong trí nhớ của hắn, cô là người thích sạch sẽ, ghét nhất là kẻ khác chạm vào người mình.

Quả nhiên, Anna hơi nhíu mày lại, ý cười trên mặt càng chân thành hơn: "Bạn học Cố, mời ngồi.""

Cố Thanh Sơn ngồi xuống đối diện hai người, không kìm được mà liếc nhìn cô thêm một cái.

Không ngờ sau nhiều năm như vậy lại có thể được gặp cô, được nhìn thấy cô ở độ tuổi thanh xuân của thiếu nữ.

Cố Thanh Sơn cảm khái trong lòng.

Trưởng công chúa Anna Medici, hoa hồng có gai của Thánh giáo, người sở hữu Liệt Diễm Tử Thần, Siêu Phàm giả có ngũ hành hệ Hỏa trời sinh, chưa kể danh hiệu lẫy lừng kia nữa.

Diệt Thế nữ vương.

Cô là người chống lại vận mệnh thê thảm, là một linh hồn xinh đẹp luôn đấu tranh trong tuyệt vọng cho đến lúc mất đi.

Kiếp trước, khi Cố Thanh Sơn vừa tiến vào dị thế giới, cô đã là nhân vật truyền thuyết nổi tiếng trong cả hai thế giới.

Có một lần vô tình, cô đã thuận tay cứu Cố Thanh Sơn một mạng. Đối với cô mà nói, đó chỉ là hành động vô tâm tùy ý, nhưng Cố Thanh Sơn vẫn luôn giữ trong lòng.

Chờ mấy năm sau, khi Cố Thanh Sơn nâng cao thực lực được ngang bằng với cô, hắn bèn tìm đến cô để báo đáp ân tình: "Tôi chưa bao giờ thiếu nợ ai, cô cần tôi giúp cô làm gì xin cứ nói.""

Nhưng cô chỉ cười ha ha và nói: "Được rồi, anh muốn đền ơn thì không bằng pha cho tôi một loại rượu ngon.""

Hắn thật sự đã đi tìm cách pha rượu bí mật hiếm thấy, luyện được tay nghề pha rượu cực ngon rồi đến tìm cô.

Nhưng cô cũng đã không còn nữa rồi.

Không thể tưởng được, đời này sống lại lại có thể gặp được cô nhanh như vậy. Thời khắc này, tâm trạng Cố Thanh Sơn cực kỳ tốt, đã hoàn toàn quên sạch Tô phu nhân.

Anh chàng tóc vuốt keo cũng đứng dậy, nắm tay Cố Thanh Sơn: “Xin chào, tôi là Phùng Hoắc Đức, anh có thể gọi tôi là Phùng hoặc là Hoắc Đức đều được.”

“Xin chào!” Cố Thanh Sơn nhìn đối phương một chút.

Hình như đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi thì phải? Có chút ấn tượng nhưng có điều dường như biến mất hơi sớm, tình tiết cụ thể thì cũng không nhớ rõ lắm.

Thôi bỏ đi, quản nhiều làm gì.

“Khoan hẵng nói gì, trước hết chúng ta cứ uống một chén cái đã!”

Cố Thanh Sơn đi đến phía sau quầy bar, ngắm nhìn những chai rượu được trưng bày trên kệ. Lúc này, khí chất trên người hắn đã khôi phục hoàn toàn, tựa như trở về lúc tận thế, biến thành vị đại kiếm tiên tình thù sảng khoái, biến thành tướng chỉ huy chiến dịch, điều khiển ngàn vạn binh lính của quốc gia.

Phùng Hoắc Đức nhìn hắn một chút, bộ dạng âu lo, thầm thì hỏi Anna: “Bộ dáng của hắn có gì đó không đúng, chúng ta cứ thuyết phục theo kế hoạch hay là thẳng tay bắt lấy?”

Cô chăm chú nhìn thiếu niên đối diện rồi nhìn sang những chai rượu kia, nói nhỏ: “Đợi một chút, để xem hắn muốn làm gì.”

Hai người nói xong thì Cố Thanh Sơn đã ôm lấy một đống chai rượu rồi xoay người, đặt sáu, bảy chai rượu lên bàn đánh ầm một tiếng.

“Không được, hình như chưa đủ.” Hắn lầm bầm rồi lại xoay người sang chỗ khác chọn lấy một ít rượu, lúc này mới ngừng.

“Người anh em, cậu muốn làm gì?” Phùng Hoắc Đức không nhịn được, hỏi.

Cố Thanh Sơn liếc gã một cái, lấy ra ba cái ly từ trên quầy bar rồi mới đáp: “Đời này lần đầu tiên gặp mặt, uống chén rượu để chúc mừng cái nào!”

“Cũng là một ý kiến hay!” Anna khá hứng thú, đây là một niềm hứng thú bên ngoài công việc.

Diệt Thế nữ vương thích uống rượu, nhất là cocktail.

Ở kiếp trước, từng có một người pha chế rượu, dựa vào một ly “Bọ Cạp” do chính y sáng tạo ra mà được cô coi trọng, gần như đã trở thành bạn trai đầu tiên của cô.

Nhưng chỉ là gần như…

Người pha chế rượu này không thể thành công, bởi vì cô đã chết.

Lúc ấy Cố Thanh Sơn chạy hai ngày hai đêm liên tục để cứu cô, cuối cùng vẫn không đuổi kịp, chỉ có thể đứng từ rất xa mà nhìn ngọn lửa Diệt Thế bùng cháy.

Cô dùng sức mạnh cuối cùng để diệt hằng hà vô số yêu ma, đồng thời cũng mang đi sinh mệnh của chính cô.

Cố Thanh Sơn lắc đầu, thu những dòng cảm xúc lại, bắt đầu điều chế cocktail một cách chăm chú.

Ba phút sau…

Một ly cocktail màu đỏ sẫm được đặt trước mặt Anna. Ly rượu này thoạt nhìn tựa như một ngọn lửa thiêu đốt, nhưng nếu như dõi sâu vào trong ngọn lửa đang sôi trào đó thì tất cả đều biến thành vực sâu tăm tối không thể nhìn thấu được.

Anna cúi đầu quan sát chén rượu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Sơn.

“Uống đi!“ Cố Thanh Sơn cố gắng nhếch khóe miệng cười nhẹ.

“Chén rượu này gọi là gì?” Anna bưng chén rượu lên.

Cố Thanh Sơn nhìn cô, phun ra ba từ: “Cung Bọ Cạp.” Đây là tác phẩm cải tiến dựa trên các cơ sở cũ sau khi hắn uống “Bọ Cạp”.

Là vì hắn thương nhớ cô, dốc hết toàn lực làm ra tác phẩm ưng ý nhất.

“Sao lại gọi như vậy?“

“Bọ Cạp có cung điện, có đám sao nhỏ bảo vệ, là ngôi sao sống mãi không bao giờ biến mất trên bầu trời.”

“Thật là một lời giải thích… ngu ngốc!”

Anna khinh thường nói, thế nhưng không biết tại sao, sự chua xót đau khổ mấy năm gần đây bỗng nhiên dâng trào. Cô nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Đắng, mạnh, như thiêu như đốt.

Hủy diệt, cô độc, khổ đau.

Cuối cùng mới có một chút vị ngọt khiến người ta phải lưu luyến mãi.

Nhắm mắt một lát, cô mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Cố Thanh Sơn.

“Tôi thích anh!” Cô nói.

“Điện hạ!” Phùng Hoắc Đức bật dậy kêu to.

“Thật sao? Vậy thì cùng nâng chén nào hỡi những kẻ khát máu!” Cố Thanh Sơn cúi đầu xuống, không cho đối phương trông thấy nét mặt của mình, hai tay pha chế rượu thật nhanh.

Chỉ trong chốc lát đã pha xong hai ly rượu.

Hai người cụng ly uống cạn một hơi.

“Xem ra anh cũng không tồi!”

Anna cười ha ha rồi đưa tay vỗ vỗ Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn đẩy tay cô ra, nói chân thành: “Đừng nghịch, ở đây tôi còn một chén ‘Liệt Diễm Địa Ngục’, cô uống không?“

Hắn không nhịn được, muốn pha cho cô tất cả rượu ngon mà hắn phát minh ra trong mấy năm gần đây.

Hai mắt Anna lóe sáng nhìn qua đối phương ngay tắp lự, ngoan ngoãn ngồi xuống: “Uống!”

Cô nhìn thiếu niên đang gấp gáp pha rượu một cách chăm chú rồi hỏi: “Có điều sao tôi lại chưa từng nghe qua cái tên ‘Liệt Diễm Địa Ngục’ này nhỉ?”

“Đây là rượu mới của tôi, tốn mất mấy năm mới pha chế được đấy.”

Cố Thanh Sơn đáp, đẩy chén rượu đã bỏ thêm vài viên đá nhỏ qua cho cô.

Anna nhận lấy rồi nâng chén rượu lên nhìn một chút, bên trong là một màu đen hoàn toàn im ắng. Cô ngửa cổ uống hết chén rượu này.

“Đủ mạnh, xem ra tâm tình của anh mấy năm gần đây không được tốt cho lắm.” Anna chép miệng nói.

Cố Thanh Sơn cười nhẹ, cũng không trả lời.

Phùng Hoắc Đức đứng bên cạnh gấp đến nỗi không biết phải làm thế nào.

Vốn là dò xét bí mật cho đế quốc rồi tranh thủ đào nhân tài mang về, nào ngờ nhân tài còn chưa tới tay thì đã mất công chúa điện hạ.

Cố Thanh Sơn thì lại rất chú ý tới gã.

“Yên tâm đi!” Cố Thanh Sơn đưa cho gã một chai Whisky rồi nói: “Bây giờ chúng ta chỉ uống rượu thôi, khi nào đàm luận thì sẽ chăm chú luận đàm.”