Chủ Công Gặp Nạn

Chương 5: Phía dưới hết rồi

Ta nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy…

Văn Nhân Phi tuổi đã cao, muốn làm cha rồi. Ta kích thích tình cha của hắn, khiến hắn kìm lòng không đậu rồi.

Ta mười sáu tuổi đã gấp gáp muốn gả đi, hắn hai mươi tám tuổi vẫn còn chưa lấy vợ, có một số người ở tuổi hắn đã làm tới ông nội luôn rồi đó.

Không muốn lấy vợ, không muốn lấy vợ…

Ta lắc đầu thở dài, quay lưng đi tìm A Đấu.

Cung nhân đã thu thập xong bút mực giấy nghiên cùng với đám đạo cụ sao chép của chúng ta, nhỏ giọng: “Bệ hạ, nên đến từ đường rồi ạ.”

Lưu A Đấu buồn bã đáp lại một tiếng “ờ” rồi ngước mắt nhìn ta, “Tiếu Tiếu, chúng ta đi thôi.”

Trên đường đi hắn lại hỏi ta: “Tiếu Tiếu, có phải thúc phụ mắng ngươi không?”

“Đúng vậy…” Ta lau lau khóe mắt, “Bệ hạ, sau này ngài nghe lời vi thần có được không? Hôm nay vi thần thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn, quả nhiên là gần vua như gần cọp. Nếu bệ hạ còn cứ bướng bỉnh như vậy, chỉ e vi thần chẳng thể hầu hạ bệ hạ được bao lâu nữa đâu. Đúng rồi, còn phạt lương nữa…”

Câu cuối cùng mới là trọng điểm!

Lưu A Đấu là một đứa bé ngoan, hắn áy náy nói: “Ngươi muốn cái gì, ta thưởng cho ngươi.”

“Ta muốn ngọc như ý khảm vàng mà hai ngày trước Triệu Thác tặng ngài…”

“Được, ngày mai cho ngươi.”

Đáng lắm đáng lắm, thứ đồ chơi đó ba năm bổng lộc của ta cũng mua không nổi!

Đến từ đường, giấy mực bút nghiên đã bày sẵn, ta tự mình ra tay buộc năm cái bút lại với nhau, dùng một chiếc đũa đặt nằm ngang để cố định, cứ như vậy nhấc đũa lên là có thể viết năm cái bút cùng lúc. Đây là phát minh ta làm nhiều quen tay đến mức thành thục, tên goi là “ngũ bỉ thư nhập pháp”. Viết bằng cách này, năm mươi lần thực ra chỉ cần mười bận, thời gian được rút ngắn rất nhiều.

Ta và Lưu A Đấu chép từ lúc cơm tối cho đến sau bữa khuya. Nhờ phúc của hắn, ta còn có thể nếm thử tay nghề của ngự trù, cũng coi như không quá khổ sở.

Chép đến bản thứ bốn mươi lăm, ta thực sự chống đỡ không nổi nữa, trong lòng nghĩ dù sao cũng chỉ còn có một lần, chợp mắt tí rồi lại dậy viết tiếp cũng vậy, đang tính bảo Lưu A Đấu lát nữa gọi ta, kết quả vừa quay sang liền phát hiện hắn đã ngủ trước ta từ lúc nào.

Ta bước qua nhìn một lát, lập tức cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng…

Hắn chép còn nhanh hơn ta, chữ còn đẹp hơn ta, một tên ngốc còn giỏi hơn ta. Thực khó mà chấp nhận nổi!

Ta quyết định tự khinh thường bản thân rồi nằm xuống lăn ra ngủ.

Trong giấc mơ từng trận rét run người. Chăn bị Phượng Phượng ngậm tha đi mất, ta lạnh đến mức run cầm cập. Phương Phượng bay phía trước, ta đuổi theo phía sau, cuối cùng cũng đuổi kịp. Ta vươn tay túm lấy Phượng Phượng ôm vào lòng, cảm thấy ấm áp hơn một chút. Nó ở trong lòng ta kêu cục ta cục tác, ta vỗ nó một cái nó mới thôi.

Phượng Phượng à…cái con tiểu yêu tinh thích làm khổ người khác này, mau trả chăn lại cho ta…

Rốt cuộc nó cũng chịu nghe lời một lần, chăn lại được phủ lên người ta, ta lăn một vòng rồi mới buông nó ra.

Cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ không bao lâu, khi thì là tay của Văn Nhân Phi, lúc lại là chiếc quạt của Triệu mặt trắng, chung quy cũng chẳng có cái nào khiến ta yên ổn. Khó khăn lắm mới nghe thấy một tiếng gà gáy dẹp tan cái đám đầu trâu mặt ngựa kia đi hết, ta trở mình ngồi dậy trên đất, ngây ngốc nhìn trước mặt.

Tiền giấy, nến sáp, thái tổ đang nhìn ta mỉm cười.

Hả…

Lần thứ năm mươi của ta!

Trời đã sáng rồi sao!

Ta không quan tâm được mấy chuyện khác nữa, trực tiếp vọt đến thư án, kết quả dưới chân bị thứ gì đó quấn lấy, cả người bổ nhào về phía trước, tư thế vô cùng ưu nhã hành một cái lễ ngũ thể tiếp đất với thái tổ. “Tiếu Tiếu!” Tiếng Lưu A Đấu truyền đến từ phía sau cùng với tiếng bước chân, một cánh tay túm chặt lấy vai phải kéo ta đứng dậy “Tiếu Tiếu ngươi không sao chứ?”

Ta đau răng…quay đầu nhìn xem tên đầu sỏ gây hoạ!

Có chút quen mắt…

Tường vân tơ vàng cuồn cuộn, hình như là…long bào ta nhìn thấy mỗi ngày?

Ta quay đầu nhìn Lưu A Đấu, hắn chỉ mặc độc trung y màu trắng cười ngây ngô với ta.

Ta dù có ngốc thể nào đi nữa cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Không phải ta cướp quần áo của hắn làm chăn thì cũng là hắn lấy quần áo mình làm chăn cho ta. Cho dù là kiểu nào đều đủ khiến ta rơi đầu…

“Bệ…bệ hạ, ngài mặc vào trước đi, cẩn thận lạnh…” Ta run rẩy nói.

Lưu Đấu đáp: “Tiếu Tiếu ngươi lạnh ngươi mặc đi.”

Ta mặt mày mếu máo nói: “Bệ hạ, ngài hãy nghe lời đi…”

Lưu A Đấu chớp mắt: “Ồ…”

Sau đó nâng cánh tay để ta mặc quần áo cho hắn.

Ta nhìn quyển sách trong tay hắn, vẫn cảm thấy có chút quen mắt.

Ta nói: “Bệ hạ, ngài bỏ quyển sách trên tay xuống đi.”

Hắn nghe lời đặt sách xuống, ta lại hỏi: “Bệ hạ ngài xem gì vậy?”

Hắn vừa để ta mặc quần áo cho hắn vừa nói: “Là sách rơi ra từ trên người Tiếu Tiếu đấy.”

“Ồ…Hả!” Ta vừa thắt đai lưng cho hắn vừa run rẩy hỏi: “Là sách rơi từ trên người thần…”

Hắn thò tay chạm vào lưng ta: “Ở đây.”

Bà-đây-không-muốn-sống-nữa!

Hoàng đế bệ hạ ngốc nghếch đơn thuần của ta xem sách ** ta viết!

Ta há miệng thở hổn hển, thấp thoáng thấy tia sáng lạnh lẽo xẹt qua trước mắt. Thái tổ bệ hạ đang giương đao lòe lòe bổ về phía ta, ta phảng phảng phất như nghe thấy một tiếng gào rống “khaiiiii đaoooooo!”

Ta là một sử quan.

Từ trước đến giờ ta cứ tưởng bản thân là một sử quan chỉ đứng bên quan sát, lại hay châm chọc cười nhạo giễu cợt khi người khác gặp họa.

Nhưng đột nhiên có một ngày, ta phát hiện bản thân đã thành nhân vật chính trong vở bi kịch này. Hoặc là nói, so với nhân vật chính còn bi kịch hơn, mà tất cả những bi kịch đó đều là do nhân vật chính đem lại.

Ta cũng chỉ là lúc làm việc bớt xén chút thời gian viết vài thứ ưm ưm a a kiếm thêm thu nhập thôi mà. Đây còn không phải tại Lưu A Đấu mỗi ngày ngồi ngây ngốc không có việc gì làm cho nên ta mới không có gì để viết sao?

Ánh mắt của Lưu A Đấu vẫn thuần khiết không chút tà niệm, mang theo chút khó hiểu. Loại biểu hiện như không quan tâm này khiến ta nộ khí ngút trời.

Nhưng mà ta chỉ có thể kiềm chế tức giận.

Ta lặng lẽ cong lưng nhặt quyển sách kia lên. Rất tốt, còn có cả thẻ đánh dấu trang, nhìn thấy chương thứ mười ba “tiểu quả phụ yêu đương vụng trộm sau hoa viên, đại trượng phu say mèm trong mỹ sắc”

Ta điềm nhiên nhét sách về vị trí cũ, sau đó quay về trước thư án bắt đầu chép sách.

Lưu A Đấu ngồi bên cạnh ta, rất ngây thơ ngốc nghếch hỏi: “Tiếu Tiếu à quyển sách đó ta vẫn chưa xem xong mà.”

Ta rất muốn ném đế giày vào mặt hắn , trét cho mặt hắn đầy bùn rồi sau đó nói hắn cút đi đâu đó thật xa đi.

Hắn vô cùng tổn thương khi không thấy ta trả lời: “Tiếu Tiếu ngươi không thích ta xem sách của ngươi sao? Vậy ta sai cung nhân mua hộ ta. Quyển sách đó tên là “Tứ khố toàn thư” à?” Nói xong liền muốn đi.

Ta sống chết túm lấy chéo áo hắn, đập trán ầm ầm lên mặt bàn.

A Đấu, ngươi đi đi, ta cũng không muốn sống nữa…

Ta ngồi xếp bằng ngay ngắn, nói với Lưu A Đấu: “Bệ hạ, ngài ngồi xuống đi, vi thần có vài lời muốn hỏi bệ hạ.”

Hắn quay đầu nhìn ta một lúc, sau đó nghe lời ngồi xuống.

Ta hỏi: “Bệ hạ đọc có hiểu không?”

Hắn cúi đầu, trầm giọng nói: “Không hiểu…”

Ta thở phào một tiếng, “Vì sao bệ hạ lại thích?”

Hắn nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền, “Hay.”

“Nếu không hiểu…” Ta gian nan phun ra chữ, “thì sao có thể gọi là hay?”

“Ta cũng không biết, nhưng mà hay.”

Có lẽ, làm hoàng đế, trời sinh đã có trực giác và xung động khiến người khác coi thường đối với một số sự vật . Nhưng mà nhìn bộ dạng của hắn vẫn rất hồn nhiên, có lẽ không phải là ta miêu tả không tới, mà là hắn đọc không hiểu, hoặc là tuổi vẫn còn nhỏ…

Có điều mười ba tuổi nói nhỏ không nhỏ. Một số cậu trai mười ba đã cưới vợ nạp thiếp, sử ** ghi lại, rất nhiều hoàng đế mới mười tuổi đã tìm tiểu cung nữ khai trai. Triệu mặt trắng mười ba tuổi đã biết vì một **nữ mà quyết đấu với người ta rồi ấy chứ.

Ta cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói với Lưu A Đấu: “Bệ hạ, quyển sách này là bản duy nhất, bên ngoài không mua được đâu.”

Hắn nói: “Vậy ngươi cho ta mượn đi, ta chép lại một bản.”

Ta nên cảm động hay là buồn rầu đây…

“Nếu bệ hạ muốn xem, vi thần sẽ cho ngài mượn, nhưng chuyện này tuyệt đối không được để cho người khác biết!” Ta nghiêm túc nói, “Nếu không, vi thần thực sự chết chắc…”

Hắn nửa hiểu nửa không nhưng rất kiên định gật đầu hứa: “Ta sẽ không để cho ai biết đâu.” ta mới bi phẫn rút quyển sách đó ra, nặng nề giao vào tay hắn, còn dặn đi dặn lại hắn: “Cũng không được để cho người khác thấy ngài đang đọc loại sách này.”

Hắn nhận lấy quyển sách, hưng phấn lật ra xem.

Ta lại thở dài một tiếng, tiếp tục chép sách.

Hắn đọc càng lúc càng hăng say, ta thỉnh thoảng vẫn liếc về phía hắn, dáng vẻ của hắn không giống như đang đọc sách **, ngược lại như đang đọc chính sử, mặt mũi vô cùng quang minh chính đại…

Aizzz, số ta sinh ra đã khổ, sinh ra đã phải chịu giày vò.

Làm bạn với vua như chơi với hỏ, cổ nhân nói quả nhiên không sai.

Khó khăn lắm mới chép xong lượt cuối cùng, Lưu A Đấu lại chạy tới phiền ta.

“Tiếu Tiếu, phía dưới* sao lại không có gì nữa.”

Bởi vì Tiếu Tiếu là con gái, cho nên phía dưới đương nhiên là không có gì.

Câu này đương nhiên không thể nói như vậy, ta cướp quyển sách đó về: “Tác giả kia chỉ viết đến đây thôi, sau đó hết rồi thì hết rồi.”

Hết rồi, mới biết cái gì gọi là hết rồi…

Lưu A Đấu thất vọng ồ một tiếng.

Ta nhìn trộm hắn, thấp giọng hỏi: “Ngài…thích sách này?”

Lưu A Đấu ra sức gật đầu.

Hắn nói: “Giấy tốt”

Ta: “…”

Hắn nói: “Giấy rất thơm.”

Ta: “…”

Hắn nói: “Rất giống mùi hương trên người Tiếu Tiếu.”

Ta nói: “Bệ hạ, thời gian không còn sớm nữa, nên dùng bữa sáng rồi.”

Ta nói xong bò từ dưới đất lên, hắn đi theo bên cạnh ta hỏi: “Tiếu Tiếu ngươi không vui sao?”

Tác phẩm ta dốc hết tâm huyết, hắn nói, giấy rất thơm.

Vậy hắn còn nghiêm túc lật qua lật lại xem làm gì? Trúng gió sao!

Ta vừa thất vọng vừa vui mừng, may mà hắn cũng không bị ta dạy hư, ta không cần phải có cảm giác áy náy nữa rồi.

Ta cùng hắn dùng bữa sáng xong, liền đi diện kiến thái hậu. Thái hậu rủ mắt, khoan thai uống trà, tầm mắt di chuyển trên mặt ta, lại thu về.

Văn Nhân Phi bước từ ngoài vào, các bên hành lễ với nhau. Hắn nhìn qua quýt thành quả cả đêm của ta và Lưu A Đấu rồi nói, “Tư Mã Tiếu, bắt đầu từ hôm nay, trở về đóng cửa suy nghĩ, nếu không được triệu kiến thì không thể vào cung.”

Ta nghe tin xong mừng rỡ, song trên mặt lại tỏ vẻ bi thương, dập đầu bái tạ hoàng ân.

Lưu A Đấu vội vàng: “Thúc phụ, con không muốn Tiếu Tiếu đi!”

Thả ta ra đi…coi ta như một cái rắm mà thả ra đi…

Thái hậu đập bàn, tức giận nói: “Càn quấy!”

Lưu A Đấu rụt cổ, sợ hãi nhìn thái hậu.

Ta lại lén nhìn Văn Nhân Phi.

Hắn thích kiểu phụ nữ như thái hậu?

Thực ra cũng không hẳn là không thể. Giống như tiểu quả phụ kia dưới ngòi bút của ta, trước mặt người là một quý phụ xinh đẹp lạnh lùng, sau lưng người lại kiều diễm phóng túng, tương phản như vậy mới khiến đàn ông yêu thích. Có lẽ dưới con mắt của Văn Nhân Phi thái hậu lại mang một màu sắc khác….

Văn Nhân Phi và thái hậu kiên quyết chia rẽ ta và A Đấu, y như thể đang chia rẽ uyên ương. Lưu A Đấu bi thương dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn ta, ta tự véo đùi mình một cái mới có thể nhẫn nhịn không để cho niềm vui hiện lên khóe mắt, dùng ánh mắt giống vậy nhìn lại hắn.

Cho đến khi Văn Nhân Phi dắt ta ra khỏi tẩm cung của thái hậu, ta mới giật mình quay đầu chạy ngược lại, Văn Nhân Phi tóm chặt lấy cánh tay ta, thấp giọng quát: “Ngươi làm gì hả!”

“Ta có lời muốn nói với bệ hạ!” Ta gỡ tay hắn.

Hắn cau mày, trầm giọng nói: “Ngươi còn chưa biết ngoan ngoãn sao!”

Bệ hạ…bệ hạ…bệ hạ của ta…ngọc như ý khảm vàng ta vẫn chưa lấy mà…

Ta cứ như vậy bị Văn Nhân Phi kiên quyết lôi ra khỏi cung.

Răng ta đau, thực sự rất đau.

Văn Nhân Phi nhét ta vào trong xe ngựa, nói với phu xe: “Về phủ.”

Ta cào tường, tim đang nhỏ máu.

“Tư Mã Tiếu.” Giọng Văn Nhân Phi nghe ra không có gì vui nhưng vẫn không thể đau khổ bằng ta, “Chiếc xe này ngươi giữ lại trong phủ đi.”

“Ngươi muốn ta đóng cửa suy nghĩ nửa năm?” Ta liếc hắn, “Vì sao?”

Hắn nhìn ta, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, “Ngươi ở trong cung dễ rước họa, nửa năm này ta không có ở Thục đô, không thể bảo vệ ngươi.”

Ta ngây ra một lát, không để ý đến vấn đề hắn bảo vệ ta khi nào. “Ngươi phải đi đâu?”

Hắn đáp: “Ta phải đi bắc phạt Trung nguyên.”

Ta trầm mặc rất lâu, mới hỏi: “Ngươi quyết định rồi?”

Hắn gật đầu.

“Khi nào?”

“Bảy ngày sau.”

Ta ngẩng đầu nhìn lên trời, “Ồ, nhanh quá.”

Đi chiến trường à…

Rất nguy hiểm mà…

Ta quay đầu nhìn hắn: “Sau này Phượng Phượng không tìm thấy ngươi thì làm sao?”

Khóe mắt hắn không nhịn được mà co rút một hồi, nhấc tay xoa xoa lên thái dương: “Vậy thì thực sự xin lỗi.”

Ta chăm chú nhìn hắn một lúc.

Hai mươi tám tuổi…Nói già không già, nhưng nếu chết bây giờ thì thực sự còn quá trẻ.

Ta nhìn từ hàng lông mày dài mảnh tuyệt đẹp đến năm ngón tay thon dài trắng muốt của hắn, rồi đôi ủng đen viền vàng dưới chân. Trước nay người này dưới ngòi bút của ta vốn tà mị phóng túng, song vẫn rất chừng mực. Tuy nhiên sự thực hình như có chút khác biệt. Vẻ bề ngoài của hắn cũng được tính là cao to anh tuấn, khí vũ hiên ngang…

Nếu như hắn là cha ta thì tốt rồi…

Thỉnh thoảng ta cũng sẽ suy nghĩ như vậy.

Note:

) )