Editor: Nguyệt

Vốc nước lạnh hắt mạnh lên mặt mình một lúc lâu, Chung Thịnh mới xem như tỉnh táo lại. Cởi quần áo ra, tắm thêm lần nữa. Đến khi định ra ngoài, lại buồn bực.

Lúc nãy anh vào vội quá, quên không lấy quần áo để thay. Trong này chỉ có quần lót và quần dài dính đầy dịch thể của Ariel. Anh có bình tĩnh mấy cũng không dám mặc lại chúng đi ra ngoài.

Nhìn cái khăn mặt nhỏ duy nhất treo trên mắc, Chung Thịnh càng buồn bực. Chắc chắn là không thể để trần ra ngoài rồi. Cho dù anh vừa thân mật với ngài Ariel, cũng nhất quyết không được!

Nhưng nếu dùng cái khăn bé kia thì … Chung Thịnh ước lượng một chút, nếu buộc quanh eo thì nó chỉ tạm che được gốc đùi, không cẩn thận một cái là thằng nhỏ Chung Thịnh lộ ra ngay.

Chung Thịnh vò đầu gãi tai nhìn cái khăn mặt. Thôi, có còn hơn không, cùng lắm thì ra ngoài mặc ngay cái quần lót vào.

Chuẩn bị tâm lý xong, Chung Thịnh cẩn thận buộc khăn mặt quanh eo, chỉnh lên chỉnh xuống, chắc chắn mình không bị lộ rồi mới ra ngoài. Nhìn đến Ariel thân trần nằm thoải mái trên giường đọc sách, anh lại không kìm được đỏ mặt.

Chết tiệt, sao mình không biết mặt mình lại dễ đỏ thế này? Chung Thịnh thầm mắng. Sau đó mới cố tỏ ra bình tĩnh đi đến tủ quần áo tìm quần lót.

Ariel chỉ mỉm cười nhìn Chung Thịnh ‘bịt tai trộm chuông’. Hắn cảm thấy sau chuyện vừa rồi, Chung Thịnh trở thành một chú chó đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi. Hắn có thể khẳng định, nếu giờ hắn đột nhiên sờ mông Chung Thịnh, cậu sẽ dựng hết cả lông lên.

Trong đầu hiện ra hình ảnh chú chó Chung Thịnh lông đuôi xù bông lên, Ariel liền bật cười.

Chung Thịnh mới thay quần lót xong, ngạc nhiên nhìn ngài Ariel. Ánh nhìn ngẩn ngơ đó dường như làm đối phương hài lòng, còn gợi lên một ý đồ cực kỳ xấu xa nào đó.

“Lại đây.”

Chung Thịnh chẳng hiểu gì đi qua đó.

“Cúi đầu.”

Cúi người. Cúi đầu.

Ariel mỉm cười xoa xoa đầu anh, rồi nói: “Ngoan lắm. Đi đi.”

Chung Thịnh: Hả?

Có ý gì? Chung Thịnh mù mờ không hiểu.

Ariel không giải thích, chỉ sờ soạng eo anh một cách mờ ám, thành công khiến anh sởn da gà, rồi bình tĩnh kéo chăn qua đắp, đi ngủ.

Vì mấy hành động chẳng hiểu ra làm sao này của Ariel, Chung Thịnh cảm thấy vô cùng rối rắm, chung quy cứ có cảm giác vừa rồi ngài Ariel … hình như coi anh là thú cưng …

Chung Thịnh gãi đầu, nghĩ không ra ý nghĩa mấy hành động đó nên không nghĩ nữa. Dù sao ngài Ariel đời trước và đời này có quá nhiều khác biệt, chỉ riêng chuyện khuynh hướng *** đã lựa chọn khác nhau rồi. Thân là phó quan, điều anh cần làm là từ từ thích ứng với sự thay đổi của trưởng quan. Những cái còn lại không cần anh phải suy xét.

Từ ngày hôm sau, bọn họ bắt đầu chuỗi ngày quan sát các trận đấu. Ngoài trận đầu tiên kẻ đào vong là con chuột ra, những trận sau đấy đều vô cùng ác liệt. Kẻ đào vong, thợ săn, song phương tranh đấu anh chết tôi sống. Hầu hết người thua cuộc đều là kẻ đào vong. Thỉnh thoảng mới có thợ săn thất thủ.

Chém giết máu me. Tranh đấu trực tiếp bằng xác thịt. Mỗi một trận đều khơi mào bản chất bạo lực khát máu trong sâu thẳm con người.

Tổ sáu người ngay ngày đầu tiên đã có chút danh tiếng, mấy ngày sau đó đều không gặp phải rắc rối gì. Ngoài Gerald và Hạng Phi mới đầu không thích ứng được ra, đợt rèn luyện này của họ xem như khá thuận lợi.

Lần này thời gian cũng kéo dài gần một tuần. Trong một tuần này, Hồ Lập gần như không xuất hiện. Nhưng mà người đàn ông cao to kia thì cứ lượn qua lượn lại trong tầm mắt Chung Thịnh với Ariel suốt.

Ngày thứ bảy kết thúc. Hồ Lập gọi mọi người tập hợp lại với nhau. Cùng đến nơi còn có Lâm Phỉ Nhi bảy ngày trời không thấy bóng, trông còn tiều tụy đi nhiều.

“Phỉ Nhi, sao cậu lại thành ra thế này?” Samantha kéo Lâm Phỉ Nhi lại gần, kiểm tra trên dưới một lượt, còn dùng ánh mắt ngờ vực đảo qua nhìn Hồ Lập.

“Tớ không sao.” Lâm Phỉ Nhi nhoẻn miệng cười. Trông cô có vẻ gầy gò, nhưng ánh mắt lại sáng rỡ.

Chung Thịnh nhìn Lâm Phỉ Nhi, trong mắt thoáng qua nét ngạc nhiên. Anh đi qua những người khác, lại gần cẩn thận quan sát Lâm Phỉ Nhi, rồi mỉm cười nói: “Chúc mừng cậu, Phỉ Nhi.”

Lâm Phỉ Nhi rất ngạc nhiên khi Chung Thịnh phát hiện ra bí mật của mình, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn.”

“Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?” Gerald thò mặt ra, hiếu kỳ nhìn Lâm Phỉ Nhi, muốn nhìn cho ra cô có điều gì đáng để chúc mừng.

Ariel cũng tiến lên vài bước, nói với Lâm Phỉ Nhi: “Chúc mừng.”

Nhìn Ariel với Chung Thịnh chúc mừng Lâm Phỉ Nhi, mọi người liền hiểu ra, chắc chắn Lâm Phỉ Nhi đã có chuyện vui gì đó rồi. Thế là mọi người xúm quanh Lâm Phỉ Nhi, nhìn trên ngó dưới, cứ như muốn nhìn cô đến ra hoa.

Lâm Phỉ Nhi đứng thẳng hiên ngang, để cho mọi người đảo mắt nhìn qua nhìn lại mình.

“Hình như … Phỉ Nhi có gì đó thay đổi.” Hạng Phi nói với vẻ không chắc chắn. Cậu không biết cụ thể Lâm Phỉ Nhi thay đổi ở điểm nào, chỉ mơ hồ cảm thấy khí chất của cô có gì đó khác trước.

“Nói thừa, Phỉ Nhi chắc chắn là thay đổi rồi. Còn cần cậu nói ra nữa sao.” Gerld nhìn khinh bỉ.

Hạng Phi chẳng hề do dự đạp cho cậu ta một phát.

Thế là hai người lại quần ẩu trong đại sảnh. Mọi người sớm đã quen cảnh này, vẫn bình tĩnh tiếp tục quan sát Lâm Phỉ Nhi.

“Tớ cũng không nói rõ được. Cứ có cảm giác Phỉ Nhi có gì đó khang khác.” Lôi Tranh gãi đầu. Cậu cũng có cảm giác như Hạng Phi, chỉ là không thể nói cụ thể ra ở điểm nào.

“Có cảm giác Phỉ Nhi hình như … ừm … trở nên cao quý hơn …” Samantha nhíu cặp mày sâu róm. Cái cảm giác đáp án nằm ngay trước mắt mà không đoán ra được này thật chẳng dễ chịu chút nào.

“Phì …” Lâm Phỉ Nhi bật cười, “Gì mà cao quý chứ, lại còn lạnh lùng cao quý. Có phải cậu không biết hoàn cảnh gia đình tớ đâu, chỉ là bậc trung thôi, áo cơm không lo, nhưng chẳng phải quyền quý gì.”

“Hề hề.” Samantha cười cười. Cô chỉ nói ra cảm nhận của mình thôi, có đúng hay không cô cũng không chắc.

“Này, mấy cậu rốt cuộc đã tìm ra chưa, tớ với Hạng Phi đánh sắp xong rồi đây này.” Gerald vừa đấm cho Hạng Phi một phát vừa hô.

Hạng Phi đáp trả cậu bằng một cú đá, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. “Không sao, tớ không vội. Các cậu cứ từ từ thảo luận.”

“Không được. Thật sự đoán không ra. Chung Thịnh, cậu nói đi.” Lôi Tranh sắp sửa dán mũi lên người Lâm Phỉ Nhi rồi, mà vẫn không tìm ra được điểm gì ‘đặc biệt’. Mặt vẫn là mặt, dáng người không đổi. Ừm … hình như ngực to hơn một chút … Không đúng! Mình nghĩ đi đâu thế này!

Lôi Tranh mặt đỏ hồng, vội vàng đứng thẳng người, không dám nhìn Lâm Phỉ Nhi nữa.

Chung Thịnh nhịn cười, đang định nói đáp án lại để ý đến Hồ Lập vẫn giữ im lặng nãy giờ, lời chưa ra khỏi miệng đã đổi: “Để đội trưởng công bố đáp án đi thì hơn. Anh ấy mới là người làm Phỉ Nhi thay đổi.”

Hồ Lập thầm mắng nhóc con lanh lỏi. Có điều, từ biểu hiện lúc nãy của Chung Thịnh và Ariel, gã có thể xác định hai đứa này không đơn giản như bề ngoài. Dám giở trò trước mặt Hồ Lập này? Phải lôi hết cả gốc gác chúng nó ra mới được!

Hạng Phi với Gerald nghe thấy chuẩn bị công bố đáp án, vội vàng dừng tay, chạy qua đó. Đánh nhau thì ngày nào chẳng được, bỏ qua chuyện này là phí lắm.

Hồ Lập nhìn một đám ‘hiếu học’, thấy hả lòng hả dạ. Thật là, lâu lắm rồi không thấy những ánh mắt ‘khát vọng’ thế này. Đám đội viên của mình toàn bị dạy dỗ đến nhờn rồi, chẳng thèm tôn kính đội trưởng là gã nữa.

“Thật ra cũng không có gì.” Hồ Lập cố ý nói bằng giọng thản nhiên, “Chỉ là tinh thần lực vượt qua ba nghìn thôi.”

“Cái gì!!!” Mọi người kinh ngạc hô lên.

Chỉ có Ariel và Chung Thịnh là bình tĩnh, những người khác tập thể rớt cằm.

Tinh thần lực trên ba nghìn. Điều này có ý nghĩa gì? Nghĩa là Lâm Phỉ Nhi chỉ cần học thêm kỹ thuật điều khiển chiến hạm là có thể trực tiếp ngồi vào ghế lái rồi!

Đương nhiên, với tư chất như Lâm Phỉ Nhi thì tinh thần lực trên ba nghìn chẳng có gì khó khăn, chỉ cần kiên trì bền bỉ rèn luyện, sớm muộn gì cũng đạt.

Nhưng, chỉ một tháng trước đây, tinh thần lực của Lâm Phỉ Nhi mới có 967. Con số này đã đủ khiếp hãi rồi. Vậy mà một tháng sau đã lên đến hơn ba nghìn rồi.