Editor: Nguyệt

Bà đây không cần chúng bay nhường nhá, giỏi thì lên đi! Lâm Phỉ Nhi rầu rĩ nhìn nườm nượp những người khiêu chiến đồng đội của mình, ngay cả Samantha cũng có không ít đối thủ, vì thực sự cái ngoại hình đó rất lừa tình.

May là sau này có một số nữ binh chủ động khiêu chiến cô, nếu không cô nổi máu lên có khi còn chạy đi khiêu chiến binh sĩ cũng nên.

Sau một tháng chỉnh đốn, các binh sĩ đều đã ý thức được bản lĩnh cũng như lòng dạ đen tối của các sĩ quan mới đến, nham hiểm không thua gì Ariel, cho nên không ai dám ho he gì nữa. Nhóm Lôi Tranh thành công lập uy.

Sau quá trình chuẩn bị khẩn trương và bố trí cẩn mật, quân số các nơi trên tinh cầu QZ-1228 lục tục tăng lên. Ariel với vai trò làm tổng chỉ huy phụ trách điều phối quân sĩ. Mới đầu các đồng nghiệp của râu quai nón rất bất mãn khi một khu vực chiến lược quan trọng đến vậy lại được giao vào tay một sĩ quan mới thăng chức, dù rằng Ariel lập nhiều chiến công, vì không phải chiến sĩ nào anh dũng xông pha chiến trường cũng có khả năng bày mưu nghĩ kế. Đến khi thấy Ariel bố trí trận địa rất cẩn thận chặt chẽ, họ mới ngậm miệng. Vì ngay cả những người dạn dày kinh nghiệm sa trường như họ cũng chưa chắc đã xây dựng được hệ thống kết hợp phòng thủ tấn công hoàn hảo đến thế.

Khói thuốc súng dày đặc khắp chiến tuyến. Không biết có phải bị Liên Bang ảnh hưởng không mà Liên minh Người tiến hóa bắt đầu dồn binh lực vào tiền tuyến.

Thế rồi, vào ngày tròn năm trăm mười năm Liên Bang thành lập, cuộc phản công toàn diện chính thức khai hỏa.

Hai bên giao chiến kịch liệt, chiến trường lan rộng ra sáu mươi bảy tinh cầu lớn nhỏ, tính cả chiến trường trên mặt đất và ngoài vũ trụ.

Bên Liên minh dường như đã phát hiện ý đồ dùng một trận giải quyết triệt để vấn đề của Liên Bang, cho nên phái ra một lượng lớn chiến sĩ cải tạo gene tấn công bằng hình thức tự sát.

Quân Liên Bang hừng hực khí thế, tổn thất bao nhiêu cũng không lùi, lần lượt giành lại từng tinh cầu.

Dưới thế tiến công mãnh liệt của quân Liên Bang, Liên minh Nguời tiến hóa dần rơi vào hoàn cảnh xấu. Bất đắc dĩ, họ buộc phải dùng người bom tàng hình để ám sát lãnh đạo cấp cao của Liên Bang. Đáng tiếc là không thành công. Hành động của Ariel trước đó đã rung lên hồi chuông cảnh báo ban lãnh đạo Liên Bang, khiến họ nâng cao cảnh giác, không để bất cứ người xa lạ nào tới gần. Cho nên Liên minh Người tiến hóa phái ra rất nhiều quân ám sát nhưng chỉ có một vài lần thành công.

Mất đi khả năng tàng hình, việc ám sát càng trở nên khó khăn. Đây cũng là lý do Liên minh Nguời tiến hóa hận Ariel thấu xương, kẻ đã phá hủy căn cứ ngầm của chúng.

Chính vì lẽ đó, một thượng tá nho nhỏ như Ariel đã gặp phải ba lần ám sát bằng người bom tàng hình. Nhờ Chung Thịnh bảo vệ vững chắc như thể xây lên hộp sắt kiên cố quanh Ariel mà ba tên ám sát kia chưa kịp tới gần đã bị súng laser bắn thành cái sàng.

Sau nửa năm chiến đấu kịch liệt, khu vực kiểm soát của quân Liên Bang và quân Liên minh đan cài nhau như hình răng cưa. Các tinh cầu thuộc khu vực này không còn vết tích con người, trừ một bộ phận dân Liên Bang kịp thời chạy trốn, những người còn lại đều bị Liên minh Người tiến hóa bắt về, biến đổi thành chiến sĩ cải tạo gene.

Một bên có tài nguyên dồi dào, một bên có khoa học kỹ thuật tân tiến và chiến thuật biển người. Đôi bên giao chiến kịch liệt đến độ phá hủy mất hai tinh cầu thích hợp cho con người sinh sống. Điều này khiến các lãnh đạo Liên Bang cực kỳ phẫn nộ.

Số lượng tinh cầu có thể cư trú trong lãnh vực Liên Bang có hạn, mà muốn cải tạo một tinh cầu hoang thành tinh cầu thích hợp cho con người sinh sống thì tốn không biết bao nhiêu tiền của công sức.

Hiện giờ tổn thất mấy tinh cầu này khiến ngân khố Liên Bang có nguy cơ thâm hụt nặng. Còn thủ lĩnh của Liên minh Người tiến hóa thì chẳng mảy may quan tâm đến lợi ích của người dân. Trong mắt hắn, chỉ những người trải qua quá trình cải tạo gene mới được coi là nhân loại thế hệ mới, số còn lại không thuộc phạm vi “người”, chết bao nhiêu hắn cũng không quan tâm.

Chênh lệch thực lực hai bên tạm thời chưa bộc lộ rõ trong thời gian ngắn, cho nên khu vực kiểm soát của hai bên cũng thay đổi liên tục. Đôi khi sẽ có tinh cầu buổi sáng còn thuộc Liên Bang, đến tối đã nằm trong tay Liên minh Người tiến hóa.

Hai bên tổn thất nghiêm trọng. Nhưng dường như Liên Bang đã quyết đánh một trận dứt điểm, nên vẫn tiếp tục chiêu binh khẩn cấp, bổ sung lực lượng cho Quân đoàn III, ngay cả Quân đoàn I vẫn luôn trấn thủ tại tinh cầu thủ đô cũng tham gia cuộc chiến.

Ariel không tỏ vẻ gì khi nghe tin bố mình có thể sẽ xuất hiện trên chiến trường. Tuy có bố làm tổng chỉ huy Quân khu I, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dựa dẫm vào bố mình. Chính xác hơn thì, hắn hy vọng có thể tự mình nỗ lực, từng bước đi lên trong hoàn cảnh không có bố mình can thiệp. Đây là niềm kiêu hãnh và là sự tự tin của hắn.

Tinh cầu QZ-1228 không phải nơi dễ gây chú ý trong số các chiến khu, nhưng vì là điểm khởi đầu cho cuộc phản công của Liên Bang nên tình hình chiến đấu ở đây vô cùng ác liệt.

Mặc dù Ariel đã cố gắng bố trí các căn cứ trên tinh cầu theo hướng phối hợp tấn công phòng thủ chặt chẽ, nhưng kiểu tấn công tự sát mất hết lý trí của quân Liên minh vẫn khiến hắn đau đầu không thôi.

Từ ngày bị đưa gene động vật vào trong cơ thể, chúng đã định sẵn chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của thủ lĩnh Liên minh. Nói thì buồn cười, nhưng kiểu phục tùng theo bản năng này thực sự không thể thay đổi được.

Có thể trong số chúng có kẻ nhát gan. Có điều, một khi thủ lĩnh đã ra lệnh, thì có nhát gan đến mấy đi nữa, chúng vẫn sẵn sàng cài gom vào người mình, tấn công kiểu tự sát.

Liên minh Người tiến hóa không bận tâm đến các chiến sĩ mới cải tạo gene xuất thân dân thường, thực lực kém thì gài bom vào người là có tác dụng hết. Kiểu dùng quân bất chấp tổn thất đó khiến các căn cứ của Ariel chịu thiệt hại nặng nề. May là trận đánh trước hắn đã phái nhóm Lôi Tranh chia nhau đến các căn cứ trấn thủ, nếu không chắc đã có nơi thất thủ rồi.

Khi lãnh đạo quân đội Liên Bang đau đầu vì vấn đề bom hình người, Liên minh Người tiến hóa lại đột nhiên thay đổi chiến lược, không dùng biện pháp này nữa. Thế là quân đội Liên Bang hết đỗi vui mừng.

Thì ra, Liên minh Người tiến hóa đã ý thức được khu vực nằm trong tầm kiểm soát của chúng không còn người bình thường nào nữa, đồng nghĩa với việc quân số của chúng không thể tăng lên. Cứ tiếp tục phung phí bom hình người như thế, chúng sẽ không đủ lực lượng để đấu lại quân Liên Bang.

Chiếm lĩnh 14 khu vực của Liên Bang, nhưng chỉ có hơn hai mươi tinh cầu thích hợp sinh sống, gần một nửa số đó lại là tinh cầu công nghiệp hoặc chăn nuôi, số lượng người sinh sống có hạn, lại tổn thất một nửa trong quá trình biến đổi gene, nửa còn lại chết dần bởi quy tắc đào thải tàn khốc, tính ra chẳng còn bao nhiêu người.

Thủ lĩnh Liên minh là kẻ có tham vọng, có năng lực, có đầu óc. Hắn biết lợi dụng bom hình người tấn công tự sát chỉ tạo được ưu thế trong thời gian ngắn, chứ nếu muốn dùng cách này để đánh bại quân đội Liên Bang thì có lẽ hắn phải biến toàn bộ chiến sĩ cải tạo gene thành người bom may ra mới làm được. Trước đây, hắn mạo hiểm tính mạng tiến hành bước nhảy không gian mới chạy được từ vùng không gian khác đến nơi này. Hắn không muốn biến thành tư lệnh không lính, trốn chui trốn nhủi khắp nơi.

Hắn quyết định dùng bom hình người một là để gây áp lực cho Liên Bang, hai là vì muốn tranh thủ thời gian.

Liên Bang còn đang vui mừng vì Liên minh Người tiến hóa thôi không dùng bom hình nguời nữa thì đột nhiên, vũ trụ xuất hiện một lượng lớn chiến hạm màu xanh lục khiến họ vui không nổi.

Trong các trận đánh trước, Liên minh chỉ sử dụng những chiến hạm lấy được từ quân khu II. Mà ở chiến trường vũ trụ, ngoài sự giao tranh giữa các chiến hạm, chiến sĩ cơ giáp cũng đóng vai trò rất quan trọng.

Vì chiến sĩ cải tạo gene không phát huy được khả năng trong môi trường vũ trụ, cho nên trước giờ Liên Bang vẫn chiếm thế thượng phong trên chiến trường. Nhưng khi các chiến hạm màu xanh lục xuất hiện, tình hình chiến đấu có sự thay đổi lớn.

Trong phòng hội nghị của tổng chỉ huy Luther Quân đoàn IV, trên các vách tường xuất hiện hàng loạt hình ảnh.

“Đây là chiến hạm sinh vật, nghiên cứu mới nhất của quân địch.” Một viên thượng tá đứng giữa phòng họp, tay cẩm bút điện tử, vừa nói vừa chỉ vào các hình ảnh không gian ba chiều trong phòng.

“Theo nghiên cứu của viện khoa học, loại chiến hạm sinh vật này có một ưu điểm rất lớn, đó chính là hoạt tính sinh vật, có khả năng hấp thu năng lượng và tự chữa trị thương tổn. Ví dụ, hiện nay cả chúng ta lẫn quân địch đều dùng pháo năng lượng cấp S, có thể bắn thủng thân chiến hạm. Như vậy, trong trường hợp không có màng phòng hộ, chỉ một phát pháo là có thể phá hủy một chiếc chiến hạm, dù không khiến nó phát nổ thì cũng làm nó tê liệt, khiến binh sĩ trong đó ngạt thở mà chết. Nhưng loại chiến hạm sinh vật này thì khác, khi pháo chiến hạm không thể bắn nổ khoang đạn dược hoặc nguồn năng lượng của nó, đặc tính thực vật sẽ giúp nó từ từ chữa lành thương tổn, thậm chí có thể phong tỏa không gian quanh vùng thương tổn, bảo vệ tính mạng của người ở trong đó.”

Viên thiếu tá điểm nhẹ một cái trên không, hình ảnh chiến hạm nhanh chóng biến mất, thay vào đó là là những khối lập phương màu xanh lục: “Điều đáng lo hơn là, trước đó chiến sĩ cải tạo gene không thể tác chiến trong môi trường vũ trụ, nhưng ở trận đánh gần đây nhất, chúng tôi phát hiện ra họ được trang bị một loại màng sinh vật màu xanh, chúng ta tạm gọi là màng dưỡng khí. Thứ này có thể biến thành một lớp màng mỏng trong suốt bao bọc lấy bộ phận đầu của chiến sĩ cải tạo gene, khiến họ có thể chiến đấu với chiến sĩ cơ giáp của ta trong vũ trụ.”

“Ưu thế của chúng ta trên chiến trường vũ trụ nhanh chóng giảm đi do phát minh mang tính đột phá của quân địch. Nếu không thể tìm ra biện pháp giải quyết hữu hiệu, thì trong chiến dịch này, Liên Bang sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Trên đây là báo cáo tình hình chiến đấu do bộ tham mưu chúng tôi tổng hợp và phân tích.” Thiếu tá giơ tay chào kiểu quân đội với các sĩ quan ngồi trong phòng rồi lui ra ngoài.

Trong phòng hội nghị, tổng chỉ huy các quân khu và lãnh đạo tối cao của quân đội bắt đầu tranh luận kịch liệt.