Editor: Nguyệt

Chung Thịnh đứng trước cổng lớn, mùi máu tươi nhàn nhạt như phả vào mặt. Ngay tại giờ khắc này, anh sâu sắc hiểu được vì sao Đệ Nhất lại là trường quân đội tốt nhất liên bang. Bởi vì, nơi đây không chỉ truyền thừa tri thức, mà đồng thời còn có tác phong thiết huyết của quân đội.

Đời trước, anh từng nghe đồn rằng lá quân kỳ trước cổng trường quân đội Đệ Nhất chỉ dùng máu của quân thù để nhuộm đỏ. Hơn nữa, lá quân kỳ này mỗi năm đều được nhuộm lại một lần. Nhuộm cờ là nhiệm vụ vinh quang nhất của các học viên tốt nghiệp mỗi năm.

Chung Thịnh ngẩng đầu, nhìn lá quân kỳ đón gió tung bay. Anh đứng nghiêm trang, chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn. Những người không trải qua sự khảo nghiệm của máu và lửa vĩnh viễn không hiểu được quân kỳ dùng máu tươi nhuộm đỏ đại biểu cho cái gì.

“A Thịnh …” Hạng Phi kinh ngạc nhìn Chung Thịnh.

Gerald và Fredia cũng mang vẻ mặt ngỡ ngàng.

Mấy học viên bên cạnh lại càng không hiểu, thậm chí có người còn cười nhạo.

“Câm miệng.” Trung úy Beasley trừng mắt nhìn người đang cười nhạo Chung Thịnh. Người chưa học tập trong trường quân đội Đệ Nhất sẽ không thể lý giải sự kính sợ của quân nhân đối với lá quân kỳ này.

Chỉ là … Beasley cũng thấy nghi hoặc. Tại sao một thanh niên từ tinh cầu Hải Lam tới lại có tình cảm mãnh liệt đối với lá quân kỳ này?

Anh nhìn thật sâu vào Chung Thịnh, sau đó quay đầu, kính lễ trang trọng với lá quân kỳ. Các thiếu úy đứng sau anh cũng làm động tác y vậy. Những học viên khác giờ mới bừng tỉnh, làm theo.

“Đi thôi.” Lĩnh kế hoạch bố trí các học viên dự bị ở cửa bảo vệ, Beasley dẫn dắt họ lên xe huyền phù vào trường.

Dựa theo chỉ thị trong kế hoạch, Beasley đưa bọn họ đến ký túc xá trường. Học viên dự bị trước mắt còn chưa được tính là học viên chính thức. Cho nên, chỗ bọn họ ở lại là một tòa nhà đơn độc. Chỉ khi thông qua kỳ khảo hạch ba tháng, những người ở lại mới có tư cách vào ký túc xá của học viên chính thức.

“Nhiệm vụ của chúng tôi đến đây là chấm dứt.” – Beasley đưa các học viên đến dưới lầu, nói với họ – “Từ giờ trở đi, các bạn sẽ phải cố gắng để ba tháng sau có thể ở lại trường. Đương nhiên, tôi hy vọng tất cả các bạn đều có tư cách gọi tôi một tiếng ‘trưởng quan’. Dù sao tôi cũng là học viên đã học ở đây năm năm. Nhưng, theo tỷ lệ đào thải hàng năm, chỉ e 90% các bạn ba tháng sau sẽ được cử đến những trường quân đội khác.”

Tất cả các học viên đều không nhịn được hít sâu một hơi. Tỷ lệ đào thải 90%? Quá khủng khiếp.

Beasley cười cười: “Tỷ lệ đào thải này là đối với các học viên đến từ tinh cầu Hải Lam. Còn nếu các bạn là người ở tinh cầu thủ đô, thì tỷ lệ đào thải ước chừng 50%.”

Không một ai mỉm cười. Vẫn biết giữa tinh cầu thủ đô và tinh cầu Hải Lam có sự chênh lệch, nhưng tỷ lệ khác biệt này vẫn khiến người ta phát lạnh. Càng khó chịu hơn là, ngay cả ở nơi phát đạt như tinh cầu thủ đô mà còn có một nửa bị đào thải, vậy những người tới từ nơi nhỏ bé như họ đây phải chăng không có hy vọng gì …

Không nhìn đến sắc mặt khó coi của các học viên, Beasley mở quang não trên cổ tay ra: “Bảng chia phòng đã được gửi đến quang não của các bạn. Tám giờ sáng ngày mai, các bạn hãy đến đại lễ đường tập hơp. Lộ tuyến đi đến đại lễ đường cũng có trong quang não của các bạn rồi. Sau khi đến, sẽ có huấn luyện viên khác phụ trách các bạn. Ngày mai các bạn sẽ được gặp huấn luyện viên chỉ dạy mình trong ba tháng tới. Đương nhiên, nếu các bạn may mắn, họ sẽ là học trưởng tương lai của các bạn.”

“Được rồi, tôi cũng không nhiều lời nữa. Hy vọng ba tháng sau còn có thể gặp các bạn trong trường.” Beasley chỉnh trang lại quân dung, chào bọn họ.

Các học viên vội vàng đáp lễ.

Sau đó, Beasley mang theo mấy viên thiếu úy lên xe huyền phù.

Trước khi lên xe, Từ Vệ Quốc bỗng nhiên đưa mắt nhìn Chung Thịnh.

Chung Thịnh rùng mình, ngay lập tức sinh ra cảm giác rất không ổn — tên này không phải ngược đãi mình đến nghiện rồi chứ?

Hạng Phi thấy Chung Thịnh còn sững sờ nhìn theo bóng xe huyền phù, vội vàng kéo anh: “Đi thôi, A Thịnh. Đi xem chỗ ở của chúng ta.”

“Hả? Ừ.” Chung Thịnh bừng tỉnh, xách ba lô lên đi vào ký túc xá bọn họ sẽ ở lại trong ba tháng tới.

Phòng các học viên dự bị ở lại là dạng phòng đôi. Hai học viên dùng chung phòng khách và phòng bếp, còn buồng vệ sinh được bố trí trong phòng ngủ.

Bởi vì có các học viên khác đến sớm hơn, nhóm Chung Thịnh xem như là vào muộn, nên Chung Thịnh cũng đoán trước có lẽ trong phòng đã có người. Nhưng, trăm triệu lần không thể tưởng được rằng khi mở cửa ra, anh lại đứng lặng ngoài cửa như thể bị sét đánh.

Chung Thịnh nghẹn ngào, nhỏ giọng đến gần như không thể nghe thấy thì thào gọi: “A … riel.”

Ngược ánh nắng vàng, một người dáng thon dài ngồi trên sofa, tay cầm cuốn sách có bìa ngoài màu lam nhạt, lẳng lặng xem. Thấy có người vào, người nọ ngẩng đầu lên, lộ ra dung nhan tinh xảo. Mái tóc vàng nhạt mềm mại rủ xuống vai, đôi mắt lam bạc trong suốt nhìn không ra cảm xúc, hệt như lần đầu tiên Chung Thịnh nhìn thấy đời trước.

Thấy Chung Thịnh bước vào, Ariel bình thản tiếp đón: “Xin chào.”

Hắn buông quyển sách trên tay, đứng dậy. Trong chớp mắt cúi đầu xuống, đôi mắt bình lặng không gợn sóng thoáng qua một cảm xúc khác thường. Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt lại khôi phục vẻ đạm mạc như trước. Đối mặt với Chung Thịnh, hắn giống như đối mặt với bạn học lần đầu gặp gỡ, không có gì bất thường.

Nghe Ariel nói câu “Xin chào” với mình, giọng nói quen thuộc làm Chung Thịnh không kìm được nước mắt. Biết rõ biểu hiện của mình sẽ khiến Ariel nghi hoặc, nhưng Chung Thịnh không thể khống chế được cảm xúc của mình, chỉ đành để những giọt lệ lăn dài xuống hai má.

Ariel, là Ariel. Chung Thịnh thầm hô trong lòng.

Trước mắt chính là người anh khao khát nhất một đời này! Là người anh nguyện dùng cả tính mạng để trung thành! Là người anh yêu sâu đậm!

Người gần như chiếm trọn cuộc đời anh trước đây, người bị pháo laser bắn thành mảnh vụn trước mắt anh, lúc này đây vẫn còn sống sờ sờ, đứng ngay trước mặt anh.

Cảm xúc mãnh liệt làm Chung Thịnh nhất thời không thể nghĩ gì được.

Anh đứng lặng ở cửa, ngẩn ngơ nhìn Ariel, lệ rơi đầy mặt …

“Cậu không sao chứ?” Khi Ariel thấy Chung Thịnh đột nhiên khóc, trong mắt chớp lên sự dao động, nhưng rất nhanh lại biến mất.

“Không, thưa trưởng quan!”

Bị tiếng nói của Ariel làm bừng tỉnh, Chung Thịnh trả lời theo phản xạ, lập tức thấy vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương, nhất thời quẫn bách. Anh hoàn toàn quên mất mình bây giờ không phải phó quan của Ariel mà chỉ là bạn học, hơn nữa còn là một bạn học kỳ quặc vừa vào cửa đã khóc. Nghĩ tới đây, Chung Thịnh đỏ bừng mặt, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Không hay rồi, lần đầu tiên gặp ngài Ariel đời này, sao anh có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy. Chết tiệt, ngài ấy sẽ nghĩ anh là con quỷ thích khóc mất.

“Tôi chỉ là bạn học, không phải trưởng quan của cậu.”

Bởi vì chuyện xấu hổ vừa rồi, Chung Thịnh hoàn toàn không chú ý tới khi Ariel nghe mình gọi ‘trưởng quan’, trong mắt không chỉ có hoài nghi, mà càng nhiều là kinh ngạc cùng thấu hiểu.

Nguyệt: chấm chấm nước mắt Đến chương 20 anh công mới xuất hiện T^T