“Này, Kỳ Kỳ!”

Gió xuân từng đợt thổi tới, tiếng chim ríu rít. Chậm rãi rong chơi trên đoạn đường có những bãi ngô đồng, một thanh âm quen thuộc đột nhiên ở sau lưng vang lên.

Thời gian trôi đi, hắn đối với cô, không biết đã thay đổi cách xưng hô từ khi nào.

“Ân.” cô miễn cưỡng đáp ứng một tiếng, chậm rãi dừng lại rồi khẽ quay đầu, nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi đuổi theo mình, hai mắt chớp nhẹ, tỏ vẻ không có gì.

“Oa, là Tần học trưởng!” Một nữ sinh đi qua nghe thấy, hét lớn một tiếng.

Tiếng hét lớn kia đủ thu hút người đi đường.

Trên đường, tốp nữ sinh nhất thời gom lại nói chuyện, đi đến bên hai người tuấn mỹ kia khoa chân múa tay.

Thời gian vội vàng trôi qua, cô gái năm nào đã trưởng thành. Nhưng mà, tâm tình thì mãi mãi sẽ không theo thời gian trôi đi và biến mất.

“Kỳ Kỳ, thứ bảy này là sinh nhật 20 tuổi của anh.” Mặc đám đông xung quanh, Tần Nghị cao giọng nói.

“Uh.” Triệu Kỳ hạ mắt xuống nhẹ giọng đáp.

“Ông nội anh định tổ chức ở tầng thượng khách sạn.” Tần Nghị nói tiếp.

“Vậy chúc mừng anh.” Triệu Kỳ thản nhiên nói.

“Khách sạn nhà anh em biết chưa?” Đã quen với vẻ mặt bình thản của cô, Tần Nghị lơ đễnh hỏi.

“Biết.” Triệu Kỳ nhẹ giọng trả lời.

Uy danh khách sạn của Tần thị, muốn không biết cũng khó.

“Hảo, vậy buổi tối 7h, em nhớ nhé.” Tần Nghị vỗ vỗ vai nàng, trịnh trọng nói.

Triệu Kỳ khẽ nhíu mày, “nhớ cái gì?”

“Buổi tiệc sinh nhật anh! Bảy giờ bắt đầu.” Tần Nghị mở to hai mắt nhìn cô, lớn tiếng nói.

“Cái này tôi biết. Nhưng là, anh lúc trước nói gì, bảo tôi nhớ gì?” Triệu Kỳ lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi gằn từng tiếng hỏi.

“Tới tham gia tiệc nha ! Tiệc sinh nhật anh 20 tuổi!” Tần Nghị lại lớn tiếng nói.

“Tôi đi làm cái gì?” Triệu Kỳ khó hiểu hoi.

“Tới chúc mừng anh!” Tần Nghị nói như một lẽ đương nhiên.

“Đến lúc ấy có rất nhiều người tới chúc mừng anh, tôi đi làm gì?” Triệu Kỳ thản nhiên liếc hắn, nhẹ nói “Hơn nữa, tiệc toàn là sinh viên tới, tôi là học sinh trung học không hợp. Tôi nghĩ, về nhà chuẩn bị bài vở để ôn thi đại học thì tốt hơn.”

Nói xong, xoay người định đi về nhà.

“Không được! Em nhất định phải đến!” Tần Nghị bắt lấy cánh tay của cô, vẻ mặt kiên định nói.

“Tôi—-.” Triệu Kỳ khó xử.

“Anh mặc kệ, anh mời riêng em, em phải đi đấy!” Tần Nghị nghiêm mặt, la lớn.

“Anh biết tính tôi rồi—-.” Triệu Kỳ bất đắc dĩ nói, “Anh mặc kệ! Nếu em không đến, bữa tiệc kia anh sẽ hủy, anh không cần nữa!” Tần Nghị hô to.

“Làm sao có thể làm vậy chứ?” Như trẻ con vậy, Triệu Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười.

“Anh cứ vậy đấy.” Tần Nghị ngẩng đầu lên, đem thiệp mời nhét vào tay cô, “Quyết định như vậy đi! Tối thứ 7, 7h nhé, nhớ có mặt đúng giờ đó! Anh có việc, đi trước đây.”

“Này!!!!” Triệu Kỳ trơ mắt nhìn bóng lưng cao lớn của hắn đi xa, nhìn lại tấm thiệp mời lóng lánh kim tuyến trong tay, muốn khóc mà không nổi.

Tần Nghị, không thể bức người như thế chứ!