Không thể không nói, Cố Phi Yên rất hưởng thụ.

Cô đã từng ghét những người chỉ biết đấu đá lung tung, dung tục kỹ thuật của anh.

Nhưng, khi mỗi lần cãi nhau cô nói vô tội vạ hiềm khích anh, sau khi dùng điểm này làm vũ khí công kích anh, cô càng hiểu sâu sắc nam nhân trước mặt mình không chỉ đứng tốp đầu về học tập, về mặt vận động anh cũng đứng tốp đầu.

Anh quan sát tỉ mỉ, khả năng lĩnh hội cực kỳ quả quyết.

Thông qua không ngừng tổng kết kinh nghiệm huấn luyện và tích lũy thành công, Chiến Mặc Thần bây giờ đã thuần thục những nơi nhạy cảm của cô, biết cô lúc động tình nào sợ hàm ý biểu cảm nhỏ xíu.

Nếu nói anh và cô đã từng ân ái cùng nhau, có lúc còn mang dư vị trừng phạt, dương như muốn dùng năng lượng tuyệt đối chinh phục cô, giam giữ cô, từ lúc sau khi hai người họ cùng lấy giấy chứng nhận kết hôn, quan hệ giữa hai người họ càng hoan hợp rất nhiều.

Không có nghi ngờ, cũng không còn oán trách nữa.

Ngược lại, giữa hai người bọn họ như kiểu “Chúng ta hai người cùng có bí mật nho nhỏ” cùng hẹn ngầm, cùng nhịp đập, cảm giác này thể hiện lúc nam nữ ân ái, cũng rất rõ ràng.

Hai người họ càng hòa thuận hơn.

Bây giờ….

Cứ coi như người đó bởi vì sự che giấu của cô mà có chút không vui, nhưng sự không vui này làm anh yêu càng sâu đậm càng dùng lực, mỗi lần rút ra đều đau đớn triền miên, mỗi lần tấn công đều kiên quyết mà quả đoán, dường như muốn mở ra cánh cửa chỗ sâu nhất của cô.

Trầm mặc mà hung hãn.

Khi Cố Phi Yên mỗi lần bị một trận va chạm mạnh mẽ mà kịch liệt làm đến phát tức hổn hển, lúc lại cảm giác “Đêm nay không biết là đêm nào”, cô thật sự không biết nên nói thích hay nên tức giận nữa.

Cuối cùng, cô chỉ có thể khóc không triển vọng gì cầu xin anh.

“Chiến thiếu gia, em không chịu được rồi, ưm…. Anh đừng tiến vào nữa….”

“Sau này có thành thật hay không?”

“Có, có mà, em sai rồi, em lần sau cũng không dám làm chuyện xấu nữa! Cũng không, ưm…cũng không đổ oan anh….”

Chiến Mặc Thần con ngươi trầm lại.

Không làm chuyện xấu nữa?

Cô cũng không làm chuyện xấu, lí do của anh từ đâu đến ‘trừng phạt’ cô như vậy?

Muốn biết, bình thường anh mỗi tối sẽ kéo cô lại một lần, cô cứ kiểu hậm hực không muốn, yếu ớt nói mệt, không dễ tóm được điểm yếu của cô mới có thể thỏa thích một hồi như vậy, cơ hội này hiếm thấy.

Vì vậy, Chiến Mặc Thần tâm niệm thay đổi, Cố Phi Yên cầu xin tha mạng cũng vô dụng.

Anh chiếm ưu thế mở miệng, khàn giọng nói ấm áp, “Chuyện sau này thì để sau nói, hôm nay để em biết lợi hại là như nào?”

Cố Phi Yên, “…..”

Cô đã nhận sai rồi!

Cô thấy, người đàn ông này đang mượn cơ phát huy!

Nhưng làm sao đây?

Đường đường là Chiến đại tổng tài của Quốc Tế Đế Thần, cứ coi giậm giậm chân Bắc Kinh cũng phải run ba lần.

Coi như cô rõ ràng biết anh mượn cớ phát huy, cô cũng ngăn không được anh. Cô vừa nãy cáo mượn oai hùm nhờ thế của anh mà chú cảnh sát đến cũng phải tháo chạy về, bây giờ là lúc cô nộp tiền học.

Màn đêm buông xuống.

Cả thành phố bước vào cuộc sống về đêm, dòng người xe cộ tấp nập tựa dải ngân hà sáng lấp lánh.

Trong phòng nghỉ ngơi, cả người Cố Phi Yên đẫm mồ hôi cuối cùng bị người đàn ông tựa con thú hung dữ thả ra.

Cô nằm trên giường, mái tóc đen bị rối tung phía sau tấm lưng trắng ngần của cô, có thể nhìn xuyên qua vài tóc che đi thấp thoáng những dấu vết còn ấm nóng. Khuôn mặt ửng hồng càng trở nên xinh đẹp hơn, lúc cô nhìn Chiến Mặc Thần, con ngươi như vừa bị cơn mưa xuân làm ướt, thật đáng thương.

Chiến Mặc Thần cổ họng gấp gáp.

Yết hầu quyến rũ chuyển động lên xuống, anh còn phải khống chế vài giây mới ép ngọn lửa trong lòng xuống được, hỏi cô, “Có phải mệt rồi, có muốn ăn chút gì không?”

Cố Phi Yên lắc lắc đầu, nằm sấp trên giường đáng thương, đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

Cô không muốn ăn gì nhưng đích xác trong lòng chần chờ có chút chuyện.

Cơn triền miên qua đi, đầu cô thắt lại, cảm thấy mình cho người đàn ông ăn no rồi coi như lấy lòng anh, nên có thể nhân lúc anh tâm trạng tốt làm chút chuyện.

Cô vẫn rất hiếu kỳ tình hình Du Diễm Phong, đợi hơi thở thoải mái, liền ngẩng dậy hỏi, “Chiến thiếu gia, em muốn hỏi anh một chuyện, anh không được tức giận được không?”

“….Nói.” Nhìn cô một lượt, Chiến Mặc Thần điềm đạm mở miệng.

“Anh có biết Du Diễm Phong gần đây đã đi đâu rồi không? Còn có, lần trước anh nói chuyện Du gia đến Cố gia muốn kết thông gia, rốt cuộc là chuyện gì? Du Diễm Phong….” Đắn đo một lúc, Cố Phi Yên hỏi, “Người muốn kết thông gia là anh ta sao? Anh…không phải thích em rồi sao?”

“Em nói xem?”

Cố Phi Yên không mất hi vọng, “Du gia làm gì còn người nào nữa đâu? Du Diễm Phong cũng không có anh em trai gì nhỉ?”

“Không có.”

“Vậy anh ta rốt cuộc đã đi đâu?” Cố Phi Yên hỏi câu này vội vàng dơ tay xin thề, kiểu con cún một lòng trung thành, “Anh yên tâm, cho dù em biết anh ta đối với em có chút quấy rối, em sau này nhất định sẽ giữ khoảng cách với anh ta, nhất định sẽ cách xa anh ta!”

Không biết tại sao, Cố Phi Yên cảm thấy Du Diễm Phong mất tích không thấy nữa, chắc chắn là bởi vì Chiến Mặc Thần đụng tay chân, nếu không, cô làm sao ngay cả điện thoại của anh ta cũng không liên lạc được?

Cô ngay từ đầu muốn tự điều tra, nhưng cho dù giữa mình cùng Du Diễm Phong không có chuyện gì, rất quang minh chính đại, trực tiếp hỏi anh có lẽ tốt nhất.

Tỉnh đến giờ anh phát hiện mình âm thầm xoa tay, tra đông tây, trái lại nảy sinh nghi ngờ với cô, lại nổi máu ghen.

Sự bảo đảm của cô, ngược lại lấy lòng Chiến Mặc Thần.

Anh cũng không cố ý để cô biết, liền điềm đạm mở miệng, “Hắn ta dẫn Huyết Lang đến biên giới, cấp trên giao cho hắn nhiệm vụ, còn là nhiệm vụ gì, anh không thể nói cho em.”

“Có liên quan đến anh không?”

“Có…..” Chiến Mặc Thần không nói tránh, thành thật, “Hắn từ đầu có thể không cần đi tiền tuyến, là anh vận hành một chút, để hắn đích thân làm nhiệm vụ. Tuy nhiên, nhiệm vụ lần này cấp bậc rất cao, hắn đích thân đi là ổn thỏa nhất.”

Cố Phi Yên trong lòng lo lắng, “Có nguy hiểm không?”

“Em nói xem?”

“…..”

Cô làm sao biết được?

Trong lòng có dự cảm không tốt.

“Hy vọng anh ta có thể bình anh quay về.” rõ ràng biết mình hỏi không được gì, Cố Phi Yên cũng không định hỏi nữa, “Đột nhiên cảm thấy Âm Phủ của anh từ sáng chuyển thành tối cũng tốt, mặc dù em không biết anh đang làm những gì, nhưng chỉ cần anh vẫn luôn ở Bắc Kinh, tránh xa khói thuốc súng đạn, không cần đổ máu đổ mồ hôi, em hài lòng rồi.”

“Ừm.” Chiến Mặc Thần trầm mặc vỗ đầu cô, con ngươi sâu thẳm.

Cố Phi Yên yên lặng ngả vào bộ ngực cứng cáp, nghe nhịp tim khỏe mạnh của anh, dần dần cảm thấy sự lo lắng trong lòng mình một chút một được an ủi.

……

Biết Du Diễm Phong không rõ tung tích, Cố Phi Yên cũng không nghĩ chuyện này nữa, chỉ là thỉnh thoảng trong lòng cầu nguyện, hy vọng anh ta xong nhiệm vụ, bình an quay về.

Chỉ là, sau đó hai ngày, cuộc gọi Chiến Mặc Thần đột nhiên đến làm cô giật mình tỉnh dậy, “Tiểu Yên, Du Diễm Phong xảy ra chuyện rồi, hắn bây giờ muốn gặp em, anh để Giang Đào bây giờ đến Giang Sơn Đế Cảnh đón em, em chuẩn bị đi, lập tức đến ngay!”

Ngay lúc này, Cố Phi Yên hoàn toàn tỉnh ngủ.