68100.

“Thế nào?”

Người đàn ông đứng cạnh xe xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt tài trí bất phàm.

Dưới ánh đèn đường mờ vàng, một thân áo sơ mi đơn giản anh ta mặc lên đem lại cảm giác quân tử ôn nhu như ngọc, cặp mắt đen nhìn qua, thanh thanh đạm đạm, khiến cái oi bức của đêm hè bớt đi nóng nẩy.

“Làm xong rồi.” Úc Thiên Thần mở cửa lên ô tô, khởi động xe, “50 vạn, cho cô ấy chơi.”

“Tâm trạng cô ấy ra sao, vẫn tốt chứ?”

“Có vẻ rất vui.”

Sở Nghiễn cũng lên xe, lại hỏi, “Cô ấy không nghi ngờ cậu chứ?”

“Yên tâm, cậu nguyện ý làm anh hùng vô danhtôi sẽ không đi khuyên cậu, càng sẽ không đập cho cậu một tràng, cậu có kiềm nén đến chết, vậy nghẹn cả một đời luôn đi!” Úc Thiên Thần cười trên nỗi đau của người khác, cong môi, “ Nhìn cậu lúc này, tôi liền hiểu trước đây tôi có bao nhiêu ngu xuẩn!” Không dám theo đuổi nữ nhân mà mình thích, không có gan, luôn thôi miên mình, chỉ cần thấy cô ấy hạnh phúc cũng tốt. Thẳng đến khi cô ấy trở thành người của người ta, mới…”

Mới cái gì, Úc Thiên Thần môi mỏng mím thành một đường thẳng, trong mắt lộ ra một tia thống khổ.

Chuyện đã như vầy, có nhưng lời có nói hay không cũng không có ý nghĩa gì nữa.

“Tôi biết.” Sở Nghiễn cười nhẹ, “Chỉ là, tôi có gan hơn cậu một chút, cậu không dám nói, tôi tốt xấu cũng đã bày tỏ được tâm ý của mình với cô ấy, không chỉ một lần.”

“…” Úc Thiên Thần híp híp mắt, “Sở Nghiễn, cậu có cần phải bổ một dao như thế không?”

“Thế nhưng, nói rồi thì lại như thế nào? Tôi bây giờ thậm chí còn hối hận khi nói yêu cô ấy, ít nhất… Nếu như tôi an phận làm bạn bè của cô ấy, hoặc làm một anh trai kết nghĩa, có lẽ cô ấy bây giờ sẽ không trốn tránh tôi, sẽ chịu gặp tôi.”

Trước đó không nói, cô ấy sẽ không trốn tránh anh.

Nói rồi, sau lần thất thố trước mặt cô ấy, cô ấy căn bản không nguyện ý xuất hiện trước mặt anh nữa.

Anh còn có thể làm gì đây?

Trong mắt Sở Nghiễn thanh lãnh tự giễu, ngón tay chống trên huyệt thái dương, anh đạm mạc nhìn phong cảnh lùi dần ra sau xe, nội tâm đau đớn.

“Cậu thật sự không cướp được đến tay?” Úc Thiên Thần hỏi.

“Khó.”

“Nếu không thì tạo ra chút cơ hội đi?”

Sở Nghiễn chuyển mắt nhìn anh ta, “Cậu cảm thấy làm sao tạo ra được cơ hội?”

“Cậu biết tôi chơi mở quán rượu mà, có cơ hội được tiếp xúc với mấy loại thuốc đặc thù, nếu cậu muốn, tôi cho cậu vài gói.”

Trầm mặc một lúc, Sở Nghiễn quỷ xui thần khiến trả lời, “Được.”

Cùng lúc đó, một người đàn ông thân hình cao lớn thẳng tắp đứng trước cửa sổ, đôi mắt phượng đen thẳm nhìn xuống các nhà lên đèn, trong đôi mắt sâu không thấy đáy không có lấy một nét chập chờn, dung nhan lãnh tuấn tản ra hàn ý thấu xương, khiến người ta không dám đến gần.

Trong phòng, yên tĩnh chết lặng.

Giang Đào đứng cách đó không xa như muốn ngừng thở, sợ động đến hung thần sẽ chết oan uổng.

Trầm mặc rất lâu, người đàn ông thấp giọng nói, “Cô ấy đang ở đâu?”

“Cố tiểu thư ạ?” Giang Đào vừa nói ra câu này liền cảm thấy mình đang hỏi thừa lời, lập tức cứu vớt nói, “Có vẻ khách hàng trước đó đã giới thiệu cho Cố tiểu thư đơn hàng mới, Cố tiểu thư liền dắt va ly đến một quán rượu, ký một bản hợp đồng ngay tại trong quán.”

“An toàn không?”

“Tôi để hai người U Minh đi ẩn nấp phụ cận quán rượu, hai người chia hai ca, 24h đều bên canh Cố tiểu thư, có chuyện gì đều có thể phản ứng kịp.”

“Ừm.” Trầm ngâm một lát, Chiến Mặc Thần chậm rãi quay người lại, “Còn nữa, cái người tên Viên Tiến, đi tra lai lịch của người kia.”

“Là muốn… sao?” Giang Đào làm động tác cắt yết hầu.

Chiến Mặc Thần đạm mạc câu môi, nói ra ba chữ, “Phế hắn ta.”

Giang Đào, “…”

Cái tên Viên Tiến kia, tự cầu phúc cho mình đi.!

Chiến thiếu còn đang bất mãn đây, hắn ta còn dám đi đùa giỡn nữ nhân của Chiến thiếu, không phải đi tìm chết thì còn là gì?

Phế đi, phế đi là như thế nào? Đương nhiên là từ thân thể đến linh hồn!

Thời gian lại trở nên dư dật.

Cái gì Viên Tiến, cái gì Lã Tiểu Trúc, cái gì Cố Kiến Quốc, cái gì Chiến Mặc Thần… Những chuyện không tốt, tựa như đã là chuyện của thế kỷ trước, Cố Phi Yên bận đến mức cơm cũng không có thời gian mà ăn, đôi mắt hạnh to tron cũng đã bị hành hạ đến mức có tầng xanh xao.

Cô rất mệt.

Gần đây cô mỗi ngày đều chỉ ngủ ba tiếng, tối đến 12h mới lên giường, 5h sáng như được uống thuốc lắc nhảy dựng từ trên giường, nếu mắt co không thâm quầng mới là lạ.

Thời gian của cô rất căng, làm xong điều tra thị trường, cô bắt đầu lên kế hoạch thiết kế quán rượu, cả người nhập tâm mười phần, chỉ riêng việc thiết kế bản thảo, cô làm đến ba bản, mất gần nửa tháng.

Sự thật chứng minh…

Tốt thôi, không có gì dùng được cả!

Úc Thiền Thần không thèm nhìn đến bản thảo, chỉ ném năm chữ, cô vui là được rồi, sau đó liền cúp điện thoại tuyệt nhiên không quan tâm sự phát triển của quán rượu, cũng không thèm để ý 50 vạn kia.

Cố Phi Yên, “…”

Yên lặng, cô dùng một phút để thuyết phục mình, không được cuỗm tiền chạy trốn.

Cũng may, cô cũng là người tùy tiện, Úc Thiên Thần không quan tâm cô giày vò quán rượu của anh ta, cô càng càn ý. Mới bắt đầu, cô coi việc thay đổi quán rượu thành một công việc nghiêm túc, bây giờ, đây đã trở thành nơi cô hưởng thụ.

Cô thích công việc có tính sáng tạo, thích vật trong tay mình dần dần trở nên hoàn thiện, càng thêm hoàn mỹ hơn, khiến cô thường cảm thấy vui sướng.

Cứ như vậy qua hơn nửa tháng sống cuộc sống của riêng mình, Cố Phi Yên nhận được cuộc gọi của Cố Kiến Quốc.

Vừa bắt máy, đầu bên kia liền truyền đến tiếng rống mất kiên nhẫn của Cố Kiến Quốc, “Cố Phi Yên, mày còn nhớ hợp đồng đã ký kết không? Mày có còn hiệp ước tinh thần hay không? Chiến Mặc Thần đã cũng với ngọc nữ Tôn gia Tôn Ngọc Kiều hẹn hò hai lần rồi, mày có biết không?! Mày, mày cái đồ… Mày muốn tức chết tao sao?”

Cố Phi Yên, “…”

Trong đầu cô chỉ toàn là cải tạo quán rượu, cái gì mà “ngọc nữ Tôn gia Tôn Ngọc Kiều”, đầu cô chết máy một phút mới phản ứng lại.

Cô còn chưa kịp nói, Cố Kiến Quốc lại ức chế oanh tạc, “Mày mau nói, mày rốt cuộc định khi nào đi câu dẫn Chiến Mặc Thần, mày cho tao tin tức chính xác xem!”

Chậc…

Ông ta cũng biết đó gọi là câu dẫn sao?

“Tôi đã biết.” Cố Phi Yên phản ứng lại, có chút không kiên nhẫn nhu nhu mi tâm, “Ông vội cái gì, để không có bất kỳ sai lầm nào, tôi trong khoảng thời gian này đang vạch kế hoạch đây.”

“Vạch kế hoạch, vạch kế hoạch, mày còn tiếp tục như vậy, Chiến Mặc Thần đã nắm được Tôn Ngọc Kiều trong lòng bàn tay rồi, tao xem mày đến lúc đó làm thế nào, mày muốn khóc còn không kịp!”

“Tiến triển giữa họ rất tốt?” Cố Phi Yên hỏi.

Không nói rõ được tư vị trong lòng mình, nhưng cô biết, tóm lại không bao giờ là sự vui vẻ.

Cô hậu tri hậu giác nghĩ, hơn nửa tháng cô cặm cụi làm việc, có phải là đang muốn trốn tránh hay không.