Lâm Viện Viện bị Cố Bình An nói tới không đất dung thân, đôi mắt ướt át, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này, Cố Bình An cảm thấy nếu như cô là một người đàn ông chắc chắn sẽ đặt biệt yêu thương cô ta, quả thực có năng lực ngụy trang.

"Bình An, bất kể nói thế nào, là chị có lỗi với em."

"Không cần." Cố Bình An lạnh lùng nhìn cô ta, "Nếu cô thực sự cảm thấy có lỗi với tôi thì cô hãy cút khỏi nhà tôi, cảm ơn đã hợp tác, nếu như không phải nể mặt ông ngoại, tôi đã sớm đem chổi lông gà đuổi cô ra ngoài rồi."

"Mẹ...." Lâm Viện Viện cuối cùng nhịn không được cầu cứu, Cao Vân không nỡ để con gái của mình bị bắt nạt, đến kéo Lâm Viện Viện, "Ngày hôm nay Viện Viện vừa về tôi đã kéo nó đến xin lỗi, nếu như là các người không cần, chúng tôi cũng không cần phải ở lại đây xem sắc mặt các người."

Bà nói xong kéo Lâm Viện Viện rời đi, Cố Bình An vỗ tay, "Đi thong thả, không tiễn."

"Bình An." Lâm Tú Lan gọi một tiếng, nói với em trai mình, "Em, hôm nay các người thực sự không nên tới đây."

"Em cũng biết rõ, Viện Viện cảm thấy rất có lỗi với Bình An, nhất định phải tới thăm, nói một tiếng xin lỗi, em cũng không ngăn cản được, Bình An, là chúng ta có lỗi với con, con cũng đừng tức nữa, cậu sẽ về dạy dỗ lại chị họ con."

Cậu đã nói như vậy rồi, Cố Bình An không tiện nói thêm gì nữa, kỳ thực, người cậu này của cô, cũng coi như là một người hiền lành, chỉ có điều vợ quản nghiêm, cô cũng không trông cậy cậu có thể nói gì mẹ con họ, dù sao cô khiến hai người kia cảm thấy khó chịu là đã rất hài lòng rồi.

"Chị, em cũng không biết, miệng của chị lại lợi hại như vậy, nói cho chị họ khóc luôn."

"Không phải em đã nói không nhận cô ta là chị họ sao?"

"Đúng, đúng, đúng, Lâm Viện Viện, chị họ cái gì chứ, em mới không có chị họ đây."

Lâm Tú Lan nói, "Được rồi, Bình An, con đừng dạy hư em, dù sao cũng là người thân, bây giờ đính hôn cũng đã xong, tạm thời Mục gia bên kia cũng không có làm cái gì, cuối cùng cũng coi như có một kết thúc, Bình An mẹ thấy tuy rằng Mục Lăng khó ở chung, nhưng không phải là một người ngang ngược không biết lý lẽ, nếu như con thực sự không thích hắn, hắn đồng ý từ hôn, chúng ta cũng không có ý kiến, chỉ là đính hôn lại từ hôn, sợ thanh danh của con bị ảnh hưởng."

"Mẹ, mẹ đừng nói giỡn, bây giờ con còn có cái danh tiếng gì đây?"

"Nói đi phải nói lại, còn không phải là trách con không cận thận sao, nếu không đã không đụng trúng Mục Phàm."

"Chính là con.... Con thật oan uổng."

"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa." Cố Vân hòa giải, "Chị họ bên kia của con, con mắng quá một lần còn chưa tính, dù sao cũng là thân thích, ngày tết còn muốn đi lại một chút, ông ngoại con đã lớn tuổi rồi, cũng không muốn bận tâm những việc này, lần sau gặp mặt cũng không cần không khách khí như thế."

"Con không cam lòng, gặp lại một lần con sẽ mắng cho cô ta khóc một lần." Cố Bình An tức giận bất bình, "Không phải cô ta rất thích khóc sao?"

"Con thực sự không muốn buông tha cho nó sao?"

"Ba, ba đứng về bên nào vậy?"

"Đương nhiên là đứng về phía con gái của ba rồi." Cố Vân cười khẽ.

Mẹ con Lâm gia vừa đi vừa tức giận bất bình, đặc biệt là Cao Vân, con gái bị oan ức, bà so với ai khác đều khó chịu hơn, bọn họ vào chỗ để Cố Bình An chỉ vào mặt mắng, mắng Lâm Viện Viện rồi lại mắng Cao Vân, trong lòng Cao Vân khó tránh khỏi tức giận, bà là một trưởng bối lại bị Cố Bình An nhục mạ như thế, thực sự là không còn mặt mũi. Cố Vân và Lâm Tú Lan đều không ngăn cản, đây là cái mà làm bà tức nhất.