“A…” Cố Bình An la lên một tiếng, không ngừng giãy dụa trong lồng ngực hắn, giãy dụa đến mức rất lợi hại, toàn thân đều đỏ như một con tôm luộc, Mục Lăng ngậm lỗ tai cô, đầu lưỡi ở trên lỗ tai liếm liếm, Cố Bình An cảm giác giống như nước mắt sắp rơi xuống, người đang ở trong lồng ngực Mục Lăng run rẩy, khoảng chừng trái phải đều không né tránh được, cuối cùng Mục Lăng cũng coi như có lòng tốt buông cô ra, Cố Bình An như đã sắp khóc.

“Chà chà sách, quả trứng nhỏ đáng thương.” Mục Lăng nói, Cố Bình An tức giận đến muốn đánh Mục Lăng, “Không biết xấu hổ, lưu manh.”

Mục Lăng cười ha ha, đối với hắn mà nói, hời hợt.

“Dừng lại dừng, đừng giãy dụa nữa, giãy dụa nữa, tóc sẽ rối hết đấy.”

“Đều tại anh.”

“Tại anh, tại anh.” Trong lòng Mục Lăng hiện đang rất tốt, đột nhiên cảm thấy Cố Bình An cực kỳ dễ thương, siêu cấp đáng yêu, đáng yêu đến nỗi làm cho hắn muốn nắm lấy.

“Anh đi ra ngoài đi.” Cố Bình An thực sự là tức giận và xấu hổ chết đi được.

Thật oan ức, rất muốn khóc.

“Này, em sẽ không thật sự muốn khóc lên chứ?” Mục Lăng nói, “Quả nhiên là bé gái.”

“Cút.”

“Nói anh cút? Em là cọng hành nào?” Mục Lăng tuyệt đối là trời sinh phản cốt, người ta muốn hắn làm gì thì hắn sẽ làm ngược lại, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, hiện tại đang rất muốn trêu ghẹo Cố Bình An, nhìn dáng vẻ giận dữ và xấu hổ của cô, hắn cảm thấy chuyện cô đánh hắn hai bạt tai, hắn có thể hơi hơi không tính toán món nợ này.

“Anh chưa cân nhắc đến vấn đề phối hợp, nếu như lễ phục này màu xanh lam thì sẽ càng đẹp mắt hơn.” Có thể lễ đính hôn, mặc trang phục màu xanh lam thì có chút quái dị, có điều cách phối hợp này thì cũng không tính là quá mức quái dị và cũng có một chút phong tình.

Cố Bình An không nói lời nào, giữ im lặng, giả chết.

Mục Lăng nói, “Có phải là rất không muốn gả cho anh đúng không?”

“Đúng.” Cố Bình An liếc mắt nhìn hắn, “Rất bất mãn.”

Hắn là người mà cô ghét nhất.

“Thuận tiện nói cho em biết một tiếng, những tạp chí nói xấu kia, đã trở thành lịch sử, chồng em có giỏi hay không?” Mục Lăng hời hợt hỏi, trong lòng Cố Bình An như bị sét đánh, cái gì gọi là thành lịch sử? Thật sự là toàn bộ trở thành lịch sử rồi sao? Cô đương nhiên biết danh tiếng của mình trở nên đặc biệt khó nghe vì những tòa tạp chí nhỏ này tùy tiện viết scandal, cô cùng Mục Phàm không có gì, kết quả lại biến thành gian tình.

Những tòa tạp chí này, cảm giác cũng rất lớn mạnh, dĩ nhiên nói không có sẽ không có, thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Mục Lăng làm thế nào mà làm được? Đến tột cùng là thế lực của hắn có bao nhiêu lớn mạnh có thể một tay che trời đến trình độ này đây?

Chuyện này quả thực là đáng sợ.

Nếu như đắc tội Mục Lăng rồi, ông ngoại và cậu của cô còn con đường nào thoát đây?

“Làm sao? Em không vui? Không định khen anh một tiếng sao?” Mục Lăng không hài lòng.

Cố Bình An nói, “Bọn họ cũng là vì một miếng cơm ăn, không cần thiết.”

“Thật thánh mẫu.” Mục Lăng không nhịn được châm biếm, “Chỉ có điều, ai bảo anh khó chịu, anh quyết không để ai ung dung thoải mái, nếu bọn họ chọc anh, thì phải trả giá thật lớn, bà xã, em tốt nhất cũng đừng chọc anh.”

Bởi vì cái giá phải trả em không trả nổi.

Cố Bình An đã sớm biết Mục Lăng không dễ trêu, không cần Mục Lăng đặc biệt nhắc nở, chỉ là cảm giác rất quái dị, Mục Lăng đến tột cùng là muốn nói cái gì?

“Em còn không rõ ý của anh?”

Cố Bình An lắc đầu, Mục Lăng cười lạnh, “Ý tứ rất đơn giản, anh có thể làm cho công ty của bọn họ trở thành lịch sử, thời gian ngắn ngủi không tới ba ngày, anh đã làm xong, thậm chí bọn họ còn không dám có một lời oán trách, anh cũng có thể làm cho vị trí thị trưởng của ba em không cách nào lên chức, cho tới nhà ông ngoại em, vậy thì càng đơn giản, gây khó xử rất dễ dàng, Cố Bình An, em đánh anh, anh niệm tình em tuổi trẻ không hiểu chuyện, lần sau không được làm như vậy nữa, bằng không, anh có thể không đánh em, nhưng không phải đại diện cho anh sẽ không động đến người Cố gia, người em để ý.”