Bọn họ ở cùng nhau nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng hối hận qua.

Tình cảm giữa bọn họ, giống như là đầu cành cây hoa ngọc lan vậy, trắng nõn, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, không nồng nặc rồi lại thơm ngát.

Sở thích của bọn họ rất giống nhau, đề tài tán ngẫu trời nam đất bắc, từ chính trị, quân sự, lịch sử và hiện đại, kỳ lạ, không có cái gì là không nói, hắn không bao giờ tìm được người nào có thể hiểu hắn hơn cả Lý Hoan Tình.

Giữa bọn họ, cũng không có tiểu tam.

Lý Hoan Tình tốt như vậy, có rất nhiều người theo đuổi, hắn cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng chưa bao giờ dính thị phi.

Ai cũng biết, bọn họ là một đôi, tương lai sẽ kết hôn.

“Anh, nếu có một ngày em gặp phải chuyện giống Bình An, thì sẽ như thế nào?” Lý Hoan Tình nghiêng đầu hỏi hắn, “Có một ác, đột nhiên xuất hiện, đoạt em đi mất, thì anh sẽ làm gì?”

“Ai có thể cướp em chứ?” Tần Mục nở nụ cười, không để ở trong lòng.

Thành phố S ai có thể cướp người phụ nữ của hắn chứ?

Mục Lăng, hắn sẽ không!

Mục Lăng là dạng đàn ông xếp tính mạng người thân lên hàng đầu, nếu không là phải mâu thuẫn gì phải chết, hắn sẽ không vì một người phụ nữ mà đối nghịch với Tần gia và những người khác, cái giả thiết này không thể thành lập.

“Chỉ là một ví dụ thôi a.” Lý Hoan Tình nói, “Chúng ta cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, đúng không?”

Lý Hoan Tình vừa nghĩ tới có loại khả năng này, trong lòng cũng có chút không thoải mái, cô biết mình nghĩ quá nhiều rồi, nhưng lại không nhịn được nghĩ như vậy, Tần Mục nói, “Được rồi, nếu như có chuyện như vậy, anh sẽ nghĩ tất cả biện pháp đoạt em lại.”

“Thật sự?”

“Đương nhiên.”

Lý Hoan Tình suy nghĩ một chút, “Anh là bạch mã hoàng tử của em, không phải là kỵ sỹ của em, anh muốn làm sao để đoạt lại em đây?”

“Anh vừa là vương tử vừa là kỵ sỹ của em.” Tần Mục nói, rồi trêu ghẹo, “Ai nói vương tử và kỵ sỹ không thể là một đây?”

“Nói cũng có lý.” Lý Hoan Tình quấy nhiễu nói, “Em chắc chắn là bị chuyện của Bình An làm cho tinh thần có chút**, thậm chí có điểm bị hồ đồ rồi, thành phố S này làm gì có ai không có mắt đến đối nghịch với hai nhà chúng ta chứ. Coi như là Mục Lăng, Đường Dạ Bạch, cũng không thể, còn ai có bản lĩnh thông thiên đây.”

“Hoan Hoan.” Giọng của Tần Mục đột nhiên trở nên nghiêm túc, lấy ra một hộp nhung, quỳ một gối xuống sân cỏ, dọa Lý Hoan Tình giật mình một cái, Tần Mục nói, “Quen biết rất nhiều năm, đã ở cùng nhau rất nhiều năm, đời này, ngoại trừ tốt với em, yêu em, anh sẽ không bao giờ phản bội em. Vì thế, Lý Hoan Tình tiểu thư, em đồng ý gả cho anh không?”

Cầu hồn?

Lý Hoan Tình lấy lại lý trí, có một chút sững sốt.

“Không muốn?”

“Đồng ý.” Dường như là sợ Tần Mục hối hận, Lý Hoan Tình vội vàng nói đồng ý, cầm lấy nhẫn đeo vào tay mình.

Tần Mục, “…..Đây là chuyện của anh làm mà.”

“Vậy em ra lệnh cho anh hôn môi cô dâu tương lai.”

Tần Mục nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm cô, dịu dàng hôn lên môi của cô.

Lầu hai.

Mục Lăng cùng một người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở bên cạnh cửa sổ nói chuyện, không giống với Mục Lăng cuồng ngạo, người đàn ông này có khuôn mặt anh tuấn, sống nội tâm, vừa nhìn đã biết là người đàn ông vô cùng trầm ổn, đeo một cặp kính vô cực, sau thấu kính là một đôi mắt đen kịt mà ác liệt. Rõ ràng một thân quần áo thường, lại rất trầm ổn, nhưng trên người lại có một luồng sát khí ngang ngược, khí tràng vô cùng mạnh mẽ.

“A Sinh, cậu đang ở đây nhìn cái gì vậy?” Mục Lăng theo ánh mắt của người đàn ông nhìn xuống, “Nha, cậu biết Tần Mục sao? Sao cứ nhìn hắn vậy, theo lý thuyết, ác chủ bài và Tần gia không thể nào có liên quan.”

Tay người đàn ông đặt trên lan can, hơi nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên, bàn tay còn lại đẩy mắt kính.

“Không quen, chưa từng gặp.”