"Cố Bình An, em còn mặt mũi nói yêu anh sao?" Dương Sâm giận dỗi, "Nếu như đây là em nói yêu, thứ cho anh không thể nào hiểu được, sau này, đừng nói em yêu anh nữa, anh nghe xong sẽ cảm thấy buồn nôn, em đã cùng mấy người đàn ông không rõ ràng, còn dám nói yêu anh, Cố Bình An, em...."

Dường như Dương Sâm đã phẫn nộ, nói không biết lựa lời, nước mắt của Cố Bình An, trong nháy mắt rơi xuống, cô cắn răng, ngẩng đầu lên nhìn Dương Sâm, "Sư huynh, xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ yêu anh nữa. Có một số việc, em không có cách nào lựa chọn, chuyện yêu anh này, em cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng cả đời, em rất vui vì trước giờ anh chưa từng đáp trả em, nên em cũng chưa từng mang đến tổn thương cho anh, xin lỗi."

Cố Bình An lướt qua Dương Sâm mà đi, Dương Sâm giận, "Làm sao em biết chưa từng mang đến tổn thương cho anh?"

Cố Bình An đột nhiên dừng bước lại, hai người quay lưng lại với nhau, yên lặng một hồi, trái tim của cô đập mãnh liệt, ý của sư huynh là gì? Nói nhiều lời khó nghe như vậy, rồi lại nói cô mang đến cho hắn tổn thương?

Là sao?

Có phải ý như cô nghĩ không?

Không không không, chắc chắn là cô nghĩ quá nhiều rồi, nhưng Cố Bình An vẫn chưa từ bỏ ý định, xoay người lại nhìn bóng lưng Dương Sâm, "Sư huynh, anh có ý gì?"

Dương Sâm đột nhiên quay người, ôm lấy Cố Bình An, hai tay ôm thật chặt cô, thật giống muốn đem cô hòa vào trong mình, giống như là nếu buông lỏng tay, sẽ không được gặp lại Cố Bình An nữa, Cố Bình An sẽ thuộc về người khác, những tình cảm cố gắng kiềm chế, tiếc nuối, tâm tình hối hận cùng nhau tiến lên, lấp đầy Dương Sâm, Cố Bình An ngây ngẩn cả người, tim đập nhanh, tiếp theo là mừng như điên, hắn cũng thích cô sao? Cô theo đuổi Dương Sâm lâu như vậy, một chút biểu hiện hắn cũng không có, không từ chối cũng không tiếp nhận, nhưng mà, những người theo đuổi Dương Sâm, rất nhiều, rất nhiều, nhưng Dương Sâm lại từ chối hết.

Lúc trước, cô và Lý Hoan Tình từng nghe qua một tin đồn, quản lý khoa Huệ Hoa tỏ tình với Dương Sâm, muốn theo đuổi Dương Sâm, nhưng Dương Sâm lại từ chối, Huệ Hoa vô cùng không cam lòng, thừa dịp bọn họ tụ họp dùng sắc để dụ dỗ Dương Sâm, nhưng vẫn thất bại.

Người khác đều thất bại, chỉ có cô, vẫn đuổi theo phía sau Dương Sâm, Dương Sâm cũng không từ chối.

Hắn cũng thích cô sao?

Những lời khó nghe kia là vì cảm thấy bị tổn thương, vì thế nên không biết lựa lời sao? Đột nhiên cô có một loại cảm giác hi vọng, ngay cả Mục Lăng là người đáng sợ như vậy, cô cũng lãng quên, "Sư huynh?"

Đột nhiên Dương Sâm đẩy Cố Bình An ra, cũng không quay đầu lại bối rối bỏ chạy, sức của hắn vô cùng lớn, Cố Bình An súyt chút nữa là bị hắn đẩy cho ngã, chỉ có thể sững sờ mà nhìn bóng người Dương Sâm càng ngày càng xa.

Bối rối như vậy, lại vội vã như vậy.

Dương Sâm cũng thích cô thật sao?

Lòng Cố Bình An nhảy nhót, nhưng mà, vừa nghĩ tới Mục Lăng, lại vừa nghĩ tới cô sắp phải đính hôn, thật giống một chậu nước lạnh, vô tình đổ xuống, dội đến lạnh thấu tim, coi như Dương Sâm thật sự thích cô, cả hai đều yêu nhau, nhưng cô có thể chống lại Mục Lăng sao?

Đáp án là không thể, huống chi, bên cạnh Dương Sâm không phải còn có một cô gái sao? Tại sao lại muốn trêu chọc cô? Vào lúc sắp phải đính hôn, biết Dương Sâm cũng thích cô, đối với Cố Bình An mà nói, chỉ có tiếc nuối và xót xa.

Cố Bình An không biết là, cách đó không xa, Mục Lăng ở trên khán đài đã nhìn thấy hết cảnh này, ngay từ lúc Cố Bình An xuất hiện tại bậc thang, Mục Lăng đã nhìn thấy cô, ánh mắt của hắn trở nên đặc biệt... Sáng.

Cố Bình An!

Trong khán đài còn có một người đàn ông, hắn mỉm cười nói, "Xem ra vợ chưa cưới của cậu thật sự rất có giá, cậu phải cùng nhiều người tranh giành như vậy, thật sự là khó khăn cho cậu."