Hôm nay Cố Bình An ăn gan hùm mật gấu sao, lại dám đối chọi với hắn, có một loại hỏng thì cho hỏng luôn, lần đầu tiên trong đời Mục Lăng bị một người phụ nữ trêu tức đến nỗi nổi trận lôi đình như vậy, càng đáng sợ hơn là, hắn lại không thể làm gì, người phụ nữ này hắn vẫn chưa thể đánh, cũng không phải hắn không dám đánh, ngược lại là không xuống tay được, nếu như hắn cho một cái tát giáng xuống, người phụ nữ này chắc chắn sẽ bị hắn tát một cái bay ra ngoài.

Thân hình mảnh mai như vậy, lấy ở đâu ra dũng khí đối nghịch với hắn đây?

Cố Bình An cũng không chắc là hắn có đánh xuống hay không, nhưng vẫn không thể làm gì khác, không sợ hãi mà nhìn hắn, cô vẫn như cũ rất sợ Mục Lăng, hắn là một ác ma, cô vẫn luôn biết, có thể sợ thì sợ nhưng phản kháng thì vẫn phải phản kháng, nếu không, cô sẽ thật sự bị Mục Lăng trị đến chết mất.

"Cố Bình An, em nhìn anh." Mục Lăng nâng cằm Cố Bình An lên, ép tầm mắt Cố Bình An đối diện với hắn, Cố Bình An trong mắt hắn, da dẻ trắng nỏn, vẻ mặt quật cường, như một đóa hoa hàn mai nở ở đầu cành.

Cố Bình An cũng từ trong mắt đen như mực của Mục Lăng, thấy được sự bình tĩnh của chính mình.

Con mắt của hắn rất đen cũng rất sáng.

Cô vẫn cảm thấy ánh mắt Mục Lăng như là sói, đặc biệt cố chấp và một lòng, thật giống theo dõi một con mồi, vẫn luôn nhìn xuống chăm chú, người khác không có chỗ để trốn, không cách nào tránh thoát.

"Một ngày nào đó, em sẽ yêu anh, anh xin thề."

Hắn chắc chắn sẽ làm cho Cố Bình An yêu hắn, đồng thời không cách nào tự kiềm chế, người phụ nữ này cũng thật là tự tin, lời nói có thể kiêu ngạo đến như thế, hắn sẽ làm cho Cố Bình An tự vả vào miệng, sau đó không cách nào rời khỏi hắn, Cố Bình An nhìn hắn, từng chữ từng chữ, "Không thể!"

Kết cục yêu Mục Lăng, cô so với ai khác đều hiểu rõ, giống như cô muốn Mục Lăng yêu cô vậy, sau đó tàn nhẫn mà đá Mục Lăng một cái, Mục Lăng làm cho cô yêu hắn, cũng là muốn đá cô một cái, đến lúc đó, cô thương tích khắp người, đời này cũng sẽ bị phá hủy.

Cô vẫn không hiểu nổi, trong sách nói những câu chuyện tình yêu, sao lại buồn triền miên như vậy, sao lại vì một người khác, phấn đấu quên mình, có người thậm chí ngay cả mạng mình cũng không cần, cô từ đầu đến cuối đều cảm thấy, ngoại trừ người nhà và bản thân mình ra, cô sẽ không vì một người ngoài mà trả giá lớn, quá không thực tế, Mục Lăng lại vọng tưởng cô sẽ yêu hắn, quả thực là quá ngây thơ.

"Bà xã, đừng nói chắc chắn như vậy." Mục Lăng giận dữ cười, Cố Bình An chống cự hắn như vậy, hắn từ trong mắt cô thấy được sự căm ghét của cô, cô bài xích, muốn được cô yêu, xác thực phải hao phí một chút công sức, nhưng cũng không có nghĩa là không thể.

"Con người của anh không có sở trường gì ngoài thích khiêu chiến những chuyện có độ khó cao, độ khó càng cao, anh càng hưng phấn, càng cố chấp." Ngón tay thon dài của Mục Lăng lướt qua trên mặt Cố Bình An, mang theo ám muội, mang theo mềm mại, như là tình nhân dịu dàng sờ nhau, giống như cô là một báu vật hiếm có trên đời, hắn cứ như vậy nâng ở trong lòng bàn tay.

Cố Bình An nhắm mắt lại, Mục Lăng cười, "Bà xã, chúng ta hãy đợi xem."

Đây vốn là một việc có cũng được không có cũng được, hắn sắp đặt cuộc hôn nhân tốt, người tốt, mọi việc tốt, thậm chí hắn sẽ không cưới Cố Bình An, chỉ cần đạt đến mục đích, làm tốt việc mà hắn muốn làm, Cố Bình An đối với hắn ngay cả một chút tác dụng cũng không có, hắn có thể đá một cái bay ra ngoài.

Người phụ nữ này, hắn chưa bao giờ để ở trong lòng.

Nhưng mà, mãi cho đến ngày hôm nay, hắn cảm thấy sắp đặt tốt mọi việc, hóa ra cũng có thể có chuyện khác xen vào, xảy ra biến cố, thậm chí có chút mong đợi cuộc sống hôn nhân sau này của hắn với Cố Bình An.

Thực sự là rất có tính khiêu chiến đây.