Nghênh đón là một đường trầm mặc, Mục Lăng cũng không nói thêm gì nữa một đường chạy tới khu cổ bên kia đường, đây là một con đường phố tràn đầy hơi thở văn hóa, Cố Bình An cũng rất thích đi đến đây dạo phố, gần đó có mấy cửa hàng điểm tâm ngọt rất ngon, cô cũng được xem là khách quen ở đây.

Đang độ mùa hoa anh đào nở, một mảnh tuyết trắng, ngắm một chút rồi lướt qua, tựa như là mùi thơm của tuyết hải, tầng tầng lớp lớp tuyết trắng, vô cùng xinh đẹp. Đặc biệt là mấy cửa hàng có chút cổ điển ở hai bên kia đường, các loại đồ chơi nhỏ được thiết kế theo phong cách cổ điển, vô cùng nghệ thuật.

Cô và Lý Hoan Tình thường đi dạo phố, mua một ít đồ chơi nhỏ, mua đồ tráng miệng, nói chuyện phiếm, lười biếng kết thúc một ngày phơi nắng thoải mái như vậy.

"Bà xã, xuống xe đi."

Cố Bình An nhìn hắn, trong lòng hoảng loạn, "Có phải anh đã điều tra hết toàn bộ về tôi phải không?"

Nếu không phải đã điều tra hết toàn bộ thì làm sao biết được thói quen của cô.

Bắt được cô lúc đang chạy trốn, trước thời gian trốn, quấn lấy học trưởng, bây giờ ngay cả cô thích gì, thói quen là gì cũng đều biết rõ hết, chớ nhìn hắn suốt dọc đường tính khí vô cùng tốt, đặc biệt muốn ăn đòn, thấy cũng không có gì đáng sợ lắm. Nhưng mà, trong lòng Cố Bình An lại rất sợ hãi, người đàn ông này thật đáng sợ, dường như hắn đã nắm hết tất cả nhược điểm của cô, đem cô ăn đến sạch sẽ.

Này thật là đáng sợ.

"Anh thích biết người biết ta." Mục đại nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị liếc qua Cố Bình An, "Không ngờ bà xã của anh lại ngây thơ như vậy, thích đến nơi này."

Cố Bình An xuống xe, bắt đầu đánh giá tình cảnh giữa mình và Mục đại, lúc này mới phát hiện, ngay cả một chút lợi thế cô cũng không có, cô đối với Mục Lăng không biết gì cả, còn Mục Lăng đối với cô lại rõ như lòng bàn tay, loại cảm giác này hết sức đáng sợ.

Tin tức không chính xác là….. là người kinh khủng nhất.

"Sợ?" Vẻ mặt Mục Lăng như cũ, Cố Bình An nhìn ánh mắt cũng không có một chút ý đùa giỡn.

Cố Bình An giận dữ cười, sợ? Đúng vậy a, cô thật sự đang sợ hãi, nhưng mà, vậy thì tính là gì? Chuyện sợ hãi gì, cô cũng từng trải qua, ngày đó đào hôn, cô tưởng sẽ bị Mục Lăng đánh chết đấy.

"Coi như anh điều tra kỹ càng thì đã làm sao, tôi không tin anh có thể thật sự điều tra hết tất cả mọi thứ về tôi." Cố Bình An thực sự không tin, hắn có thể điều tra rõ ràng như vậy, chẳng lẽ còn có thể điều tra được cô bao nhiêu tuổi thì có kinh nguyệt sao?

"Trên cơ bản anh đều biết, cũng rõ ràng, về mấy thứ khác, anh không có hứng thú." Mục Lăng nói, "Chí ít em dám chạy sao? Hả?"

Cố Bình An cười lạnh lùng, "Đúng vậy, chỉ là một Cố Bình An có thể khiến cho anh phí sức như thế, tôi thực sự được sủng mà sợ đấy."

"Em đáng giá, dù sao lớn lên cũng thật xinh đẹp."

Cố Bình An không nói gì mà nhìn hắn, "Cùng lắm là anh lợi dụng tôi mà thôi, cần gì phải lãng phí thời gian đến cùng tôi bồi đắp tính cảm, thật dối trá a."

"Cố Bình An, em khéo ăn khéo nói như vậy, cận thận một ngày nào đó anh sẽ đem hàm răng em nhổ từng cái từng cái một."

Cố Bình An, ".........."

Hù dọa ai không biết?

"Anh đói chết rồi, em không đói bụng sao?"

Cô cũng sắp đói chết rồi, chỉ là, cùng hắn ăn cơm, thật sự không thấy ngon miệng, cô không muốn cùng Mục Lăng ăn cơm một chút nào.

"Đói bụng." Dù Cố Bình An không muốn đến mấy cũng không trụ được, giày vò lâu như vậy, thực sự sắp chết đói rồi.

"Đi, ăn cơm." Mục Lăng nói, sau đó cầm lấy tay cô kéo đến một tiệm cơm Tây gần đó.

Tiệm cơm kiểu Tây này là Cố Bình An đến nhiều nhất trong các tiệm cơm kiểu Tây, bản thân cô không thích ăn món Tây lắm, cô thích ăn món Trung hơn, Mục Lăng quả nhiên hiểu cô rõ như lòng bàn tay, điều này làm cho cô hết sức bất mãn.

"Cô gái, lại tới nữa rồi, đây là bạn trai cô hả?"