Mục Lăng có chút không biết nói gì nhìn cô, nghĩ nghĩ, "Có phải em lạc đề rồi không."

"Không, tôi chính là muốn chứng minh anh không có mị lực, đây là chủ đề của tôi." Cố Bình An dùng tay ra hiệu, "Từ chính diện, từ mặt bên, từ phản diện, từ mặt cong đều chứng minh anh thật sự không có một chút mị lực nào, luận cứ đặc biệt đầy đủ, tôi cảm thấy có thể viết thành một bài luận văn luôn rồi, nhất định toàn bộ hành trình oanh động, chắc chắn nóng như lửa, anh thấy sao?"

"Anh cảm thấy em từ chính diện, mặt bên, phản diện cùng mặt cong, đều muốn tìm chết." Mục Lăng trừng mắt nhìn Cố Bình An, "Lão tử chắc chắn là xui xẻo tột cùng mới gặp phải em."

"Tôi cũng thế a, chúng ta đều giống nhau."

Hai người trừng mắt nói với nhau vài câu, cả hai đều cảm thấy đối phương quá ngu ngơ, cũng không ai để ý tới ai nữa. Cố Bình An vốn là muốn cùng Mục Lăng nói chuyện Lý Hoan Tình giống như đang thầm thích tên kia, muốn Mục Lăng nói em trai hắn đi đâu càng xa càng tốt, cô ấy chịu không nổi phong ba, nếu chuyện của Lý Hoan Tình cùng Tần Mục và Mục Vân Sinh bị thổi phồng lên, Lý Hoan Tình sẽ không sống tốt, tính cách của bà nội Lý cô rất rõ ràng, nhất định sẽ trục xuất Hoan Hoan khỏi gia môn, cho dù Hoan Hoan và Mục Vân Sinh ở bên nhau, cô ấy cũng sẽ cả đời không vui vẻ, bà nội Lý sẽ không tha thứ cho cô ấy.

Huống chi, Hoan Hoan lúc này đây gặp nạn cũng không phải ngẫu nhiên, khẳng định có liên quan đến Mục Vân Sinh.

Thế giới của hắn phong tinh huyết vũ (*), cảm giác rất nguy hiểm a.

(*) Phong tinh huyết vũ: Mưa máu gió tanh

Kết quả, cô cùng Mục Lăng nói chuyện một tí lại cãi nhau, những cái cần nói đều quên nói, lần sau cô không tìm hắn nói chuyện nữa, nhưng mà... không tìm Mục Lăng nói, cô lại cảm thấy không biết nên tìm ai nói chuyện này, tìm ai cũng không thích hợp, tính cách cô lại không giấu được chuyện gì, có chuyện không nói ra thì không được.

"Tôi còn muốn uống nước trái cây." Cố Bình An nói.

Mục Lăng liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói, "Nước dưa hấu có lượng đường cao, em nên giảm béo."

Cố Bình An "........"

Giảm béo? Vui đùa cái gì vậy hả?

"Tôi mới 50 kg, giảm cái gì hả?"

"Ha ha ha, 50 kg?" Mục Lăng nói như bắn súng liên thanh, "Trong một trăm người phụ nữ, hoặc là chết hoặc là gầy, em nói, em muốn chết hay muốn gầy, em còn không biết xấu hổ nói mình mới 50 kg."

"Anh nhìn trên đường xem, mấy người phụ nữ không đến 50 kg, hoặc là ngực phẳng, hoặc là không có ngực, thế mà được sao?" Cố Bình An giận dữ nói, "Tôi cao 1m67, 50 kg thì làm sao? Có vấn đề hả? Dù sao cũng liên quan đếch gì đến anh, ai cần anh lo."

"Em nói như em có ngực vậy." Mục Lăng khinh bỉ nhìn thoáng qua, còn cố ý nhìn nơi nào đó của Cố Bình An, Cố Bình An cúi đầu nhìn qua, hôm nay cô mặc quần áo rộng thùng thình, cho nên có lẽ khá phẳng.... cô nháy mắt liền nổi giận, "Tôi là 34B được chưa? Phẳng ở đâu hả?"

Mọi người trong nhà ăn dồn dập quay đầu nhìn cô, nhà ăn lại không phải chỉ có hai người bọn họ, lại đúng lúc nhà ăn có rất nhiều người, trên cơ bản đều nghe được Cố Bình An nói gì.

Mặt Cố Bình An có chút nóng lên, hận không thể tìm một cái hầm ngầm chui vào, cô đúng là cái đồ super não tàn mới có thể nói những lời như vậy a, ngực cô to hay nhỏ liên quan gì đến Mục Lăng? Vì sao cô có thể lớn tiếng nói những lời kia ra vậy a...

Ánh mắt của mọi người nhìn cô giống như đang nói người điên này từ đâu chạy ra đây?

Thật mẹ nó... muốn chém người.

Mục Lăng bình tĩnh uống cà phê, kết luận, "Cố Bình An, ở cùng em thực sự rất mất mặt."

Hắn nói thì nói vậy, nhưng ý cười trong mắt không thể giấu được, Cố Bình An hình như là lần đầu tiên nhìn thấy trong ánh mắt của Mục Lăng mang theo tia cười...