Lý Hoan Tình nói, "Mình nói thật cậu cũng không tin, làm người thật khó, quà sinh nhật của mình đâu?"

"Trên bàn."

Lý Hoan Tình lại xác nhận một chút, "Quá tốt, khi nào cậu cần tiền, mình sẽ trả lại cho cậu đi cầm."

"Này là dĩ nhiên rồi." Đôi mắt Cố Bình An sáng lấp lánh, "Hôm nay mình tiêu hết 2500 vạn của hắn."

"Tốt."

Cố Bình An ở Lý gia chơi một hồi mới về, từ nhà Lý Hoan Tình đến nhà cô chỉ cách vài bước chân, khi Cố Bình An xuống lầu, nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng ở ven đường, không có biển số xe, cô nhíu nhíu mày, xe nơi này cô cơ bản đều quen mắt, đây vừa nhìn đã biết là xe nơi khác, cô tò mò mà nhìn thoáng qua, cũng không nghĩ nhiều liền quay về nhà, Cố Bình An lên lầu trực tiếp trở về phòng, vừa lên trên ban công liền nhìn thấy chiếc xe kia có người đi xuống, là một người đàn ông đầu trọc, da đen, người nước ngoài, Cố Bình An vô cùng kinh ngạc, hơn nửa đêm người này không về nhà mà ở tiểu khu đi dạo?

Người đàn ông đầu trọc lại trở về trong xe, Cố Bình An nhìn trong chốc lát, không hề chú ý liền đi ngủ, nằm trong chăn, có thể là do giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô nằm một hồi lại cảm thấy không yên tâm, lại ra bên ngoài nhìn, chiếc xe kia vừa lúc rời khỏi tiểu khu, Cố Bình An thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, ngày hôm sau, cô liền nhận được một tin tức xấu.

Lý Hoan Tình mất tích.

Phòng có dấu vết đánh nhau, lại không kinh động những người khác của Lý giá, càng không giống như là vào nhà cướp bóc, bởi vì Cố Bình An cho Lý Hoan Tình trang sức đều đặt ở trên bàn, có cái kiểu cướp bóc nào mà lấy người đi rồi, châu báu ở lại, này không hợp lý.

Lý gia một mảnh lặng im trầm mặc, mặt Lý lão phu nhân không biểu cảm cùng cảnh sát lấy lời khai, hơn nữa cường ngạnh mà yêu cầu, cấp thiết phải có được tin tức của Lý Hoan Tình, bảo bọn họ nhanh chóng đi điều tra, Tần Mục cũng tới.

"Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ đưa Hoan Tình trở về."

Cảnh sát trang bị thiết bị theo dõi ở Lý gia, phòng ngừa bọn cướp gọi điện thoại tới đây, Cố Bình An nhớ tới chiếc xe ngày hôm qua, trong lòng có chút khó chịu, cô nằm trên giường được năm phút lại nhổm dậy, chiếc xe đó có quan hệ gì không chứ, chắc là không quan hệ đi...aaa

Cô cũng không biết nói gì với Lý lão thái thái, vị lão thái thái này vẫn luôn rất nghiêm túc, bọn nhỏ đều không quá thích bà, cũng không thích thân cận với bà, cô cũng chỉ có thể nói nói mấy câu an ủi bà.

Cố Vân bên này cũng vận dụng lực lượng của mình, tìm kiếm Lý Hoan Tình, camera ở tiểu khu quay được chiếc xe kia rời đi, nhưng lại không quay được người.

Camera trung tâm tiểu khu lại đúng lúc bị hỏng, đây tuyệt đối không phải trùng hợp.

Cố Bình An có chút kinh hồn bạt ví, Hoan Hoan bị ai bắt đi?

Cô mới từ Lý gia ra liền thấy Mục Lăng và Mục Vân Sinh đứng ở bên ngoài, sắc mặt Mục Vân Sinh trầm lệ, trên người phảng phất có một tầng áp suất lạnh lẽo, Cố Bình An nhìn Mục Lăng cũng không nghĩ tới việc ra chào hỏi, Mục Lăng nhìn cô nghiến răng, "Nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng cũng gặp em."

"Đừng tìm tôi cãi nhau, tôi không có tâm trạng."

"Ai thèm tìm em cãi nhau." Mục Lăng mới không có tâm trạng tìm cô cãi nhau, sáng sớm hắn đã bị Mục Vân Sinh kéo tới, hắn giận sôi máu, Cố Bình An nhìn hắn, "Anh không phải kiêu ngạo, không phải lợi hại sao? Vậy anh tìm Hoan Hoan cho tôi đi."

"Em..." Mục Lăng nghiến răng, một đám cảnh sát và Tần Mục từ Lý gia đi ra, Mục Vân Sinh lạnh lùng nhìn thoáng qua, không có phản ứng gì, hắn vẫn luôn đợi điện thoại, Mục Lăng chỉ vào Cố Bình An, "Em tới Lý gia làm gì?"

"Tôi tới an ủi Lý nãi nãi."

"Lão vu bà kia còn cần em an ủi sao."

"Hoan Hoan sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Cố Bình An hỏi, Mục Lăng nhìn Mục Vân Sinh một cái, bĩu môi, không nói chuyện, Cố Bình An nói, "Đêm qua tôi nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở nơi đó, tôi hẳn là nên cảnh giác một chút, cái tên đen đầu trọc kia vừa nhìn đã thấy không phải người tốt."

"Người đầu trọc da đen?" Mục Vân Sinh vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi.