Có chút thú vị, hắn cho rằng thiên kim thị trưởng là tiểu thư khuê các, không ngờ cô lại đào hôn giữa đường, nhanh mồm nhanh miệng, xem ra đây là loại người thông minh nhanh trí được người khác yêu thích.

“Mục Lăng?” Cố Bình An nghi hoặc hỏi.

Mục Lăng gảy gảy tàn thuốc, “Cô rất thông minh.”

Cố Bình An càng nghi ngờ, “Không phải khi còn nhỏ anh bị lửa thiêu nửa khuôn mặt nên dẫn đến hủy cả khuôn mặt luôn sao?”

“Con mẹ nó cô nghe ai nói?” Mục Lăng ném điếu thuốc lá đi, dẫm tắt trên đất, bộ mặt tức giận.

Hắn bị hủy khuôn mặt?

Tên khốn khiếp nào dám bịa đặt?

“Đại ca, đại ca, anh bình tĩnh, bình tĩnh…. Xem ra người ta nói tính khí anh không tốt, đúng là không sai.” Cố Bình An lùi về sau hai bước, lại không sợ chết nói thêm một câu, trong lòng vô cùng không vui, “Anh phái người giám sát tôi?”

Mục Lăng cười, “Nếu lão tử không phái người giám sát cô, thì làm sao biết được cô nửa đường chạy trốn? Người mà Mục Lăng tôi muốn, nửa đường chạy mất, cô xem mặt mũi của tôi nên đặt ở chỗ nào?”

Cố Bình An cũng cười, “Thứ cho tôi nhắc nhở anh một câu, cô dâu tương lai là Lâm Viện Viện, đã chạy mất, mặt mũi của anh đặt ở trong áo hay trong chăn đã sớm mất rồi, nhìn chằm chằm tôi làm cái gì, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên vợ chưa cưới của anh chạy mất.”

“Cố Bình An, cô muốn chết sao?” Mục Lăng một cái đã nhanh chân bước đến, có một loại khí thế giống như muốn bóp chết Cố Bình An vậy.

Trong nháy mắt Cố Bình An lúng túng, “Đại ca, có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói nha, chúng ta là người văn minh, phải biết lễ độ.”

“Văn minh?” Mục Lăng buồn cười nhìn cô, “Trong tự điển của Mục Lăng tôi không có cái từ này!”

Cố Bình An thầm nghĩ, quả nhiên lãnh khốc, thô bạo, dã man.

Lý Hoan Tình đánh giá thật sự rất đúng “Nhất châm kiến huyết.” (*)

(*) Nhất châm kiến huyết: Một châm thấy máu.

“Đào hôn trốn thoát được thật sự rất vui vẻ sao?” Mục Lăng hỏi, nhìn từ trên cao nhìn xuống Cố Bình An, khoảng cách gần như thế, Cố Bình An mới phát hiện, người đàn ông này thật cao, khí thế càng bộc lộ tính xâm lược, lần đầu tiên Cố Bình An tiếp xúc với loại đàn ông này, căng thẳng đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không nhịn được lùi về sau một bước, Cố Bình An thừa nhận kinh hãi luôn là một kỹ năng hộ mệnh của cô, cái này vừa nhìn đã biết cô đánh không lại rồi.

“Sợ?” Mục Lăng nheo mắt lại, “Để tôi cho cô biết thế nào gọi là văn minh, mang người ra đây.”

Mục Lăng nói xong, trở về đầu xe, vẫn tựa người vào đầu xe, một tên áo đen đè Dương Sâm lại, đột nhiên đẩy về phía trước, Dương Sâm nho nhã yếu ớt bị ngã xuống đường, Cố Bình An kinh hãi, cuốn quýt chạy tới đỡ hắn, “Sư huynh, anh không sao chứ?”

Cô ngẩng đầu trợn mắt lên giận dữ nhìn Mục Lăng, “Anh khốn nạn!”

Mục Lăng giơ ngón cái hướng về phía cô, thái độ thô bạo, ngữ khí trào phúng, “Cô đúng là có dũng khí, lần trước có người mắng tôi khốn nạn, tôi đã quăng thi thể của người đó ở giữa dòng sông rồi.”

Trên đoạn đường tối thui, hoang vu có một chiếc xe, bình thường xe đến xe đi qua nơi này, trong nháy mắt đã biến thành đường núi hoang vắng.

“Bình An, chuyện gì thế này?” Dương Sâm hỏi, hắn không hiểu tại sao lại bị đánh ngất rồi trói lại, đến khi tỉnh lại đã bị ngã ở giữa đường, đầu óc mơ hồ, có thể nhìn thấy người có tư thế ở trước mắt cũng không phải dễ trêu vào.

“Sư huynh, xin lỗi.” Cố Bình An cắn răng, nhìn về phía Mục Lăng, “Anh muốn thế nào?”

Mục Lăng nói, “Còn chạy không?”

“Không chạy nữa.”

“Ba ngày sau chính là lễ đính hôn….”

“Tôi sẽ xuất hiện đúng giờ.”

Mục Lăng cười, nụ cười như thế kết hợp với mặt mũi của hắn, nhìn sao cũng không giống là thiện ý, “Sớm ngoan như vậy thì đâu có xảy ra chuyện gì.”

“Bình An, anh ta là ai, anh ta là đang bức hôn, tại sao em lại đồng ý….” Dương Sâm nói cũng chưa nói xong, cũng không nhìn thấy động tác của Mục Lăng như thế nào, chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua, người hắn đã bị Mục Lăng đánh cho một quyền, ngã văng trên thân xe việt dã, Dương Sâm hoa hết cả mắt, bụng đau giống như là bị lửa đốt vậy, Mục Lăng nắm lấy cổ của hắn, “Tao nói chuyện với bà xã, chỗ nào đến lượt con tin như mày xen mồm vào hả?”