Sinh ra đã là con gái, nhưng tính cách còn hào phóng hơn so với con trai, đây là lần đầu tiên Sở Trạm Đông gặp được một cô bé không giống như người thường.
Vừa rồi bản thân mình vô lễ với cô nhóc như vậy, nhưng khi bản thân cậu ngã xuống đất, cô nhóc không nghĩ ngợi gì đã chạy đến gần. Cấp cứu cho cậu mà không có chút thù ghét nào.
Đúng là, cô gái này đã làm thay đổi quan niệm của cậu về những cô gái trẻ.
Các cô ấy không phải loại tiểu thư động chạm một chút liền khóc lóc, động một tí liền cố tình kiếm chuyện quỷ quái.
Nhìn chiếc vòng bạc được cô đeo trên cổ, đôi mắt Sở Trạm Đông tối sầm lại, cậu không được tự nhiên hỏi:
“Em mấy tuổi?”
Đây là anh đã đồng ý tiếp nhận cô rồi sao?
Được rồi, nếu anh ta đã chủ động lấy lòng cô như vậy, cô làm đại nhân sẽ cho qua mọi chuyện.
Hàn Tử Tây bĩu môi, trả lời:
“Ngày mai là sinh nhật sáu tuổi của em.”
Mới sáu tuổi thôi sao, chính cậu so với cô còn lớn hơn bốn tuổi, nhưng so với cô, quả thật cậu...
Trong đáy mắt cậu hiện lên một tia xấu hổ, cậu lại hỏi:
“Em tên là Lina sao?”
“Vâng, đó là tên Tiếng Anh của em, còn tên Tiếng Trung là...”
“Tiểu thiếu gia, đại công chúa, mau đi theo tôi...”
Hàn Tử Tây còn chưa kịp nói xong, cô gái nước ngoài vẫn luôn trêu chọc bọn họ đã mang sắc mặt bối rối chạy đến:
“Hai người mau nhanh lên...”
Sở Trạm Đông mang vẻ mặt đáng sợ, nhanh chóng kéo Hàn Tử Tây đứng dậy.
Hàn Tử Tây không biết chuyện gì xảy ra nhưng nhìn thấy vẻ mặt không đúng của cô gái nước ngoài kia, liền không hỏi gì thêm, cố gắng theo Sở Trạm Đông chạy ra ngoài.
Đi theo cô gái nước ngoài vào sảnh chính, họ gặp lại một đám người.
Sở Ngự Phong nhìn con trai, vẻ mặt nghiêm khắc:
“Sở Trạm Đông, con đã mười tuổi. Đã là người lớn rồi, nên phải có trách nhiệm, đợi lát nữa mang theo các em trai, em gái đi khỏi đây, con phải chăm sóc kĩ cho các em biết chưa?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Sở Trạm Đông rét lạnh.
“Không cần hỏi gì hết, con phải nhớ kĩ trách nhiệm của mình, bảo vệ tốt các em, nhớ đấy!”
Sở Ngự Phong nắm lấy bàn tay của con trai. Bình tĩnh nhét đồ vật vào lòng bàn tay của cậu. Nhìn xem đôi mắt của đứa nhỏ, giống như không nháy mắt.
Sở Trạm Đông nhìn ánh mắt của cha, không dấu vết nắm chặt lòng bàn tay, cậu gật đầu:
“Con hiểu rõ.”
Hôm nay là ngày mọi người gặp mặt, đầu tiên là vì tập đoàn Đế Thiên đã sáng lập được mười năm, sau đó là chúc mừng cho sự nghiên cứu thành công của ba người, nên ở đây có mặt đầy đủ tất cả, các lãnh đạo trong công ty đều mang người nhà đến tham dự.
Sở Trạm Đông nghe theo lời dặn dò của cha, mang theo một đám con nít đi theo cô gái nước ngoài kia vào lối ra bí mật.
Cha của cậu đến chết cũng không nghĩ ra được, cô gái nước ngoài kia lại chính là...
Bọn họ đi ca- nô, chưa kịp chạy xa đã bị trực thăng của đối phương chặn lại, từ trên đó đi xuống một đám người cầm súng trong tay.
Người đứng đầu cũng là một người nước ngoài, hắn ta cười âm hiểm tiến đến gần chỗ mấy đứa.
“Hellobabys!”
Trong đám trẻ, đã có đứa bắt đầu khóc lóc: “Chị, em sợ, huhu...”
Hàn Tử Tây nhanh chóng ôm lấy em gái: “Ngoan nào, đừng khóc, chị ở đây, chị nhất định sẽ bảo vệ các em, còn có anh ở đây nữa, anh nhất định có thể đánh được đám người xấu...”
Sở Trạm Đông liếc nhìn cô gái đã sợ phát run nhưng vẫn an ủi người khác, đó là Hàn Tử Tây.
Câu nói còn có anh ở đây nữa, anh nhất định có thể đánh được đám người xấu...
Không biết vì sao, hắn giống như Lực Thủy Thủ (Popeye-hoạt hình) đã ăn rau cải xôi, lập tức toàn thân đầy năng lượng, sự sợ hãi trong trái tim của cậu cũng biến mất.
Đúng là cậu rất sợ hãi!
Cho dù thường ngày cậu lớn mật đến đâu, nhưng cậu vẫn chỉ là một đứa bẻ mười tuổi, gặp một đám người điên cầm súng, nếu nói không sợ hãi thì đến bản thân cậu cũng không tin.
Nhưng Hàn Tử Tây chỉ nói một câu đơn giản liền xóa bỏ nỗi sợ hãi trong lòng cậu.
Đúng là thần kì!
Kẻ nước ngoài nghe được những lời này của Hàn Tử Tây, hắn cười khinh miệt: “Bé gái, anh trai mà bè nói, không phải là nó...”
Hắn bĩu môi, chỉ tay vào Sở Trạm Đông: “Sở thiếu gia, nhóc là con trai của Sở lão đại, hãy cho tôi nhìn xem nào, làm sao để em gái này tin tưởng nhóc như vậy chứ?”
Một người nước ngoài dùng tiếng Trung Quốc nói xiên xỏ, Sở Trạm Đông chỉ hừ lạnh một tiếng: “Chỉ bằng ông, chỉ sợ không có cơ hội!”
Nhìn đi, lời nói này có bao nhiêu kiêu ngạo!
Muốn nhìn bản lĩnh của tôi, ông căn bản không đủ tư cách, tôi dùng một ngón tay cũng bóp chết được bọn bọ chó nước ngoài này!
Người đàn ông bị một đứa trẻ mười tuổi khinh bỉ, sắc mặt liền xấu đi, nhưng không thèm phát tác, hắn ta nói mà không để ý: “Tương lai sau này của tập đoàn Đế Thiên, tất cả đều ở đây? Liên hệ cho Sở lão đại, khiến cho hắn phải thừa nhận, có thiếu người nào hay không?”
“Không cần...”
Bỗng nhiên cô gái ngoại quốc luôn bảo vệ phía sau bọn trẻ bước lên, thân hình phong tình vạn chủng đó đi đến bên người đàn ông nước ngoài, hai người không xem ai ra gì, thâm tình hôn nhau, sau đó cô gái nước ngoài kia mở miệng: “Vật đó ở trên người thằng nhóc...”
“Senna?”
Sở Trạm Đông chưa từng nghĩ, cô gái đi theo cha cậu nhiều năm lại là gián điệp.
Cô gái nước ngoài bị gọi tên là Senna đó nhún vai, đón lấy ánh mắt mở lớn vì khiếp sợ của Sở Trạm Đông:
“Tiểu thiếu gia, giao đồ vật đó ra đây, có lẽ tôi sẽ xem lại tình cảm bấy lâu mà buông tha cho mọi người đấy!”
“Vật đó?”
Sở Trạm Đông giả ngu:
“Senna, cô ở Trung Quốc cũng đã lâu rồi nhỉ, tôi tặng cô một câu mà bà nội của tôi thường nói, trời tạo nghiệt vẫn còn có đường lui, tự tạo nghiệt thì không thể sống!”
“Cậu sai rồi!”
Senna ngắt lời:
“Tôi ở Trung Quốc nhiều năm nhưng cậu đừng quên, tôi là người Mỹ điển hình đấy, tôi chưa bao giờ tin những học thuyết... vớ vẩn của người Châu Á, tôi chỉ tin... A-men!”
“...”
“Vậy nên, trước khi tôi hết kiên nhẫn, mau mang đồ vật đó ra đây!”
Sắc mặt Senna lạnh lẽo:
“Đừng ép tôi phải ra tay với trẻ con...”
“Cô muốn cái gì, tôi sẽ đưa cho...”
Senna ngạc nhiên vì Sở Trạm Đông có thể nói chuyện dễ dàng như vậy, không phải bình thường cậu ta rất khó nói chuyện hay sao?
Nhưng cô nghĩ lại, ngay lập tức hiểu rõ.
Dù thông minh thế nào đi nữa thì cậu ta vẫn chỉ là một đứa nhóc còn hôi sữa, nhiều người cầm súng chĩa vào như vậy, sao có thể không sợ được?
Chỉ thấy cậu ta móc trong túi quần một hồi, sau đó nắm cái gì đó ném về phía cô.
Senna tranh thủ bắt được vật đó, chỉ nghe "Bùm" một tiếng, một mùi tanh tưởi cùng sương mù đậm đặc bay ra, làm mờ tầm mắt họ.
Đợi đến lúc sương mù tan hết, thì bọn nhóc đã biến mất.
Senna rủa thầm:
“Đáng ghét! Bọn nhóc đó nhất định đến phòng điều khiển, phòng đó cần có mật mã nhưng thằng nhóc kia là thiên tài máy tính, mật mã chắc là bị nó thay mất rồi!”
Đúng là mấy đứa ở phòng điều khiển, ngay lập tức Sở Trạm Đông đổi mật mã.
Nhưng chỉ có cậu biết rõ, hiện tại bọn họ còn chưa hết nguy hiểm, những người kia còn chưa lấy được vật này, thì chuyện gì họ cũng có thể làm ra được.
Hàn Tử Tây thở hổn hển, cô hỏi Sở Trạm Đông đang chau mày ủ rũ: “Anh, bọn họ muốn lấy vật gì vậy...”