Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 77: Tiền lương ba vạn tiền trong một ngày

“Thăng chức!”

“Thăng chức?” Hàn Tử Tây không hiểu ý anh là gì!

“Từ thư kí của tổng giám đốc bên bộ nghiệp vụ, từ giây phút này cô sẽ được thăng chức lên làm vợ của tổng giám đốc!” Sở Trạm Đông nói ra lời nói khiến người khác phải kinh ngạc.

“…” Trong lòng Hàn Tử Tây đang hoảng loạn, nhưng trên mặt cô lại làm bộ dáng bị dọa sợ: “Tổng giám đốc, anh đừng nói đùa nữa, tôi…”

Sở Trạm Đông không nhanh không chậm đưa ra ba ngón tay: “Tiền lương của cô sẽ là ba vạn trong một ngày!”

Điều này quả thật là ngoài ý muốn!

Kết hôn? Thật sự là cô không nghĩ đến chuyện này. Đây chính là con đường tắt đối với chuyện lấy được mẫu virut kia, ánh mắt của cô không dấu vết lóe sáng lên.

“Tổng giám đốc, tôi là Hàn Mộc Tâm, không phải là…”

“Tôi biết!” Sở Trạm Đông nói: “Tôi biết rõ cô là Hàn Mộc Tâm. Nhưng sẽ có đôi lúc tôi bị nhầm lẫn, bởi vì cô thật sự rất giống vợ của tôi, sở dĩ đưa ra lời đề nghị này, một là có thể làm cho những tin đồn kia dừng lại, bảo vệ được hình tượng của tôi trong công ty, không đến mức bị người khác nói có hành vi lưu manh đùa giỡn với thư ký nữ.

Và cũng để cho mọi người nghĩ rằng, hai ta có tình cảm với nhau, là tự do yêu đương.

Thứ hai, trong một thời gian sau này, cô tạm thời ở gần tôi. Để cho tôi hoàn toàn nhận thức rõ cô là Hàn Mộc Tâm chứ không phải là Hàn Tử Tây!

Làm vợ tôi một năm, cô có làm hay không?”

“Vậy tôi còn có thể tiếp tục đi làm sao?” Hàn Tử Tây giả ngốc hỏi lại.

“Việc này thì phải xem ý muốn của cô, nếu cô thích thì có thể tiếp tục!”

“Vậy sau một năm, tôi…”

“Sau một năm. Tùy tiện tìm một lí do nào đó, cũng có thể công bố với người khác là do chúng ta không còn hòa hợp với nhau nữa, đến lúc đó tôi sẽ cấp cho cô một khoản tiền lớn phí phụng dưỡng, cộng thêm tiền lương một năm nữa, chừng đó hơn hẳn số tiền cô kiếm được trong nhiều năm ở bộ phận nghiệp vụ. Cho dù sau đó cô phải rời khỏi công ty thì cũng không có thiệt thòi gì đi?”

“Cái này…”

“Cô không cần phải trả lời ngay, tôi cho cô ba ngày để suy nghĩ. Giờ cô đi ra ngoài trước đi!”

Trong thời gian ba ngày, Hàn Tử Tây phải có câu trả lời cho hắn!

***

“Tổng giám đốc, tôi nghĩ, tôi thật sự không thể gánh vác nổi!” Hàn Tử Tây luống cuống níu lấy vạt áo.

“Cho nên cô từ chối lời đề nghị của tôi rồi?”

Hiện tại vừa đến thời gian dùng bữa tối, Sở Trạm Đông đưa cô đến một nhà hàng Tây sang trọng.

Nghe được lời nói của cô, hắn cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, sau đó hắn tiếp tục tao nhã cắt bò bít-tết trong đĩa.

“Tổng giám đốc, thật ngại quá, nếu không thể ngăn những lời đồn đại kia được, tôi có thể xin rời khỏi công ty…”

“Để cho người khác nghĩ tôi vì muốn ngăn chặn những chuyện đồn đại nhảm nhí đó mà phải lạm dụng chức quyền, bội bạc tình nghĩa?”

Sở Trạm Đông lắc ly rượu đỏ trong tay, hắn nói xong rồi uống một ngụm.

“Không, không phải như vậy, tôi…”Hàn Tử Tây gấp đến vành mắt cũng đỏ lên: “Tôi, tôi có bạn trai rồi, anh ấy cũng nghe được lời đồn đại đó, đang muốn chia tay với tôi, nếu tôi đáp ứng anh, tôi cùng anh ấy thật sự sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Vậy tùy cô!” Sở Trạm Đông giống như đã mất hết kiên nhẫn, hắn dùng khăn giấy lau sạch miệng, đứng dậy.

Vừa di chuyển được hai bước chân, hắn nghĩ ra được gì đó nên dừng lại: “À phải rồi, phiền cô giao tiền vi phạm hợp đồng lại cho phòng tài vụ nhé!”

“Tiền vi phạm hợp đồng?” Hàn Tử Tây hỏi lại: “Tiền vi phạm hợp đồng gì cơ?”

“Cô có kí hợp đồng lao động không?” Sở Trạm Đông nhướn mày.

“Có!” Hàn Tử Tây gật đầu: “Tôi có kí qua một bản hợp đồng!”

“Vậy thì cô chưa đọc kĩ từng điều khoản trong đó rồi” Sử Trạm Đông cười khẽ: “Điều khoản thứ 23 ghi rõ, trước khi kết thúc thời hạn hợp đồng, nếu cô tự ý rồi công ty, thì cô phải trả cho công ty tiền vi phạm hợp đồng gấp 20 lần tiền lương đã thỏa thuận.”

Hắn vỗ tay phát ra tiếng, tiếp tục nói: “Tiền lương của cô là một tháng một vạn, gấp hai mươi lần tức là hai mươi vạn. Đừng hỏi vì sao tôi không giúp cô, giống như tôi đã nói không muốn bị người khác nghĩ tôi lạm dụng chức quyền, bội tình bạc nghĩa!”

“Tổng… tổng giám đốc…” Hàn Tử Tây vội đuổi theo.

Sở Trạm Đông một lần nữa dừng bước: “Sao vậy, cô muốn trả tiền bây giờ luôn sao?”

“Tôi… tôi…” Hàn Tử Tây nhắm đôi mắt, làm dáng điệu sẵn sàng hi sinh: “Tôi đồng ý với anh”.

***

Mị Hoặc, trên tầng cao nhất.

“Phụt…”

Cơ Ngô Lê và Đông Phương Hoằng cùng nhau phun rượu, hai người dùng ánh mắt quái dị nhìn Sở Trạm Đông: “Cậu vừa nói cái gì?”

Lận Dật Thần rầu rĩ nói: “Cậu ta muốn kết hôn!”

Cơ Ngô Lê tâm trạng mệt mỏi nói: “Hàn Mộc Tâm kia. Cậu có biết hay không? Có thể Hàn Mộc Tâm là...”

Đông Phương Hoằng: “Hừ hừ”

“Ngươi hừ hừ cái rắm mà hừ!” Cơ Ngô Lê không quan tâm được nhiều như vậy: “Tiểu…”

Nhưng Đông Phương Hoằng lại đứng dậy, ôm lấy cổ của hắn: “Anh có việc muốn thỉnh giáo chú, đi ra ngoài một lát…”

Cơ Ngô Lê trừng mắt nhìn hắn, nói nhỏ: “Cậu làm cái gì vậy, cậu ta muốn cưới Hàn Mộc Tâm, là người…”

“Suỵt” Đông Phương Hoằng nháy mắt: “Đi ra ngoài kia rồi nói.”

Hai người cùng sóng bước đi ra ngoài.

***

Sân thượng.

Cơ Ngô Lê mắng: “Cậu ta trúng tà rồi? làm sao có thể không nhìn ra được cô gái xấu xí đó chính là tiểu khất cái năm xưa chứ?”

“Có lẽ đi!” Đông Phương Hoằng gạt đi tàn thuốc lá: “Ai mà biết được!”

“Cậu có nói cũng như không!” Cơ Ngô Lê đá hắn: “Bây giờ phải làm sao?”

“Mặc kệ!” Đông Phương Hoằng nói.

“Mẹ kiếp, cậu nghiêm túc chút được không, ông đây đang rất nghiêm túc nói với cậu đó?” Cơ Ngô Lê sắp phiền não chết.

Đông Phương Hoằng liếc nhìn người đang xù lông bên cạnh hắn: “Biết cậu bây giờ giống gì không? Hoàng Đế không gấp, thái giám đã vội!”

“Vội cái con em cậu, cậu dám mắng ông đây là thái giám! Ông đây *** em gái cậu!” Cơ Ngô Lê chửi bậy: “Không được, mình phải nói cho Đông tử…”

“A…” Đông Phương hoằng cười lạnh: “Cậu nghĩ chỉ số thông minh của Đông tử cùng cậu giống nhau?”

“Có ý gì?”

“Nghĩa là, cậu là kẻ ngu ngốc!”

“Cậu…”

“Có một thứ gọi là tương kế tựu kế”

“Cậu nói là?”

“Mình không nói cái gì hết!”

“Tiện nhân Đông Phương Hoằng nhà cậu, không nên gọi cậu là Đông Phương Hoằng mới đúng, gọi như vậy thật làm nhục tổ quốc, phải gọi là Đông Phương Tiện, không chỉ tiện, mà chỉ có tiện hơn, tiện đến bà ngoại nhà cậu…”

***

Tin tức Sở Trạm Đông kết hôn với một nhân viên không có danh tiếng ở công ty được lan truyền một cách nhanh chóng, còn khiến mọi người khiếp sợ hơn cả lần nhận con nuôi nữa.

Đây là phiên bản hoàng tử và cô bé lọ lem thời hiện đại sao?

Lúc tin này lọt vào tai của Mộ Cẩn Du, cô lập tức mở mạng lên để tìm kiếm.

Khi thấy được người mà Sở Trạm Đông muốn kết hôn chính là ả đàn bà xấu xí kia thì một chút nữa cô đập luôn cả máy tính.

Không… không có khả năng!

Đưa cô và đứa con đến nơi phân chim cũng không có này là để hắn kết hôn cùng con đàn bà xấu xí kia sao?

Khi nhìn thấy hàn Mộc Tâm giống hệt Hàn Tử Tây, cô đã cảm thấy không yên lòng rồi nhưng lại không nghĩ đến…

Hàn Tử Tây mất hai năm trước, lúc đó cô thấy Sở Trạm Đông trở nên điên cuồng, sống mơ mơ màng màng từng đêm, nếu không cô đã không tìm được cơ hội…

Bây giờ ngay cả một ả đàn bà xấu xí hắn cũng đồng ý kết hôn, điều này càng khẳng định địa vị của Hàn Tử Tây trong lòng hắn…

Không, cô không cho phép, Sở Trạm Đông chỉ có thể là của cô, không người nào có thể cướp hắn khỏi người cô, tuyệt đối không được.