Trong lòng Cố Hạ cực kỳ thấp thỏm, cái mà cô đang đánh cược chính là mạng của mình và Hàn Tử Tây.
Dù sao mạng của cô chính là do Hàn Tử Tây cứu, hôm nay cô ấy gặp nạn, cô có liều cái mạng của mình cũng muốn cứu cô ấy, cùng lắm là chết cùng cô ấy thôi.
Cô nghênh ngang nhìn vào đôi mắt của Lãnh Dạ, không hề chớp mắt, cũng không có bất kỳ tránh né nào.
Bỗng Lãnh Dạ thả cô ra, bàn tay to lớn giữ chặt lấy cằm của cô, đôi môi mang hơi lạnh buốt hôn lên môi cô.
Hai tay của Cố Hạ phối hợp với hắn, lòng thoáng buông xuống, cô biết mình đã thắng!
***
Không chỉ có Cố Hạ đang nghĩ cách cứu Hàn Tử Tây, mà lão phu nhân cũng vậy.
Thế nhưng bà ta không tiện ra mặt, dù sao người bị thương cũng chính là cháu trai của mình, nếu bà biểu hiện quá lộ liễu, sẽ làm cho kẻ khác nghi ngờ, cho nên bà đành để Mộ Cẩn Du xuất đầu lộ diện thay mặt mình ra mặt.
Mộ Cẩn Du bối rối: "Bà nội, con có thể làm được sao?"
"Tiểu Du à, mặc dù là Tiểu Tây có sai, thế nhưng vẫn còn tình cảm, dù sao Bất Hối...
Cũng may là Đông Tử không có bất cứ nguy hiểm gì, chỉ là trên vai có vài vết trầy do đạn gây nên.
Tiểu Tây đã theo Sở gia của chúng ta mười sáu năm, mặc dù gần đây nó có làm mấy việc khiến cho người ta khó có thể chấp nhận, thế nhưng... Con người không phải cây cỏ, ai có thể không vượt qua được!
Cả đời của Tiểu Tây, coi như là mệnh khổ!
Đã nhiều năm như vậy rồi, thế mà nãi nãi vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên gặp nó, cứ như là ngày hôm qua vậy.
Đó là một đêm mưa gió dữ dội, này đó mưa thật lớn, khắp đường đều ngập nước, xe chạy cũng không nổ máy được.
Con cũng biết cây cầu vượt đó đúng không?
Xe lái đường vòng đi qua nơi đó, mặc dù địa hình cao nhưng bởi vì mưa quá lớn, hạt mưa dày đặc, chính là ở nơi này bà đã thấy nó.
Một đứa bé tám tuổi, cả người cứ như một con nhím xù lông, tự cuộn mình thành một khối, dầm mình với trời mưa.
Con có thể tưởng tượng được cảnh đó không?
Nếu không phải lúc đó nó có run rẩy một chút, thì thật giống như một người đã chết.
Tám tuổi mà không được tới bốn mươi cân, trên người hầu như chỉ đếm được vài cái xương sườn, cũng có thể thấy rõ, cái tay kia không biết từ lúc nào đã bị trật khớp, cả cánh tay như một sợi mỳ, buông thỏng xuống.
Nó sốt hết một tháng, lúc đó bác sĩ đều nói bệnh tình không có cách nao thuyên giảm."
Lão phu nhân nói mà nước mắt cứ chảy ra: "Đều là do ta, nếu như không phải là vì ta thì trúng nó thì nó cũng không như ngày hôm nay, nếu như ta sớm biết thì ngày xưa cũng không cứu nó làm gì, để cho nó chịu nhiều đau khổ như vậy..."
Mộ Cẩn Du cứ im lặng lắng nghe nguyên nhân Sở lão phu nhân gặp gỡ Hàn Tử Tây, trái tim bỗng dưng thắt lại, bất quá lần này không quá nghiêm trọng, cô cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho lão phu nhân: "Bà nội, đừng khóc nữa, để con thử khuyên anh ấy xem."
***
Mặc dù Mộ Cẩn Du đã đáp ứng lão phu nhân , thế nhưng trong lòng vẫn không nắm chắc.
Sở Trạm Đông tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta, mọi người đã quá rõ ràng, thế nhưng...
Chính là mặt mũi, mặt mũi thực sự quan trọng như thế sao?
Dù sao thì việc này cũng không phải nhỏ!
Nhưng cũng đã hứa rồi, thì cũng phải thử xem sao!
Sở dĩ là Mộ Cẩn Du định tới bệnh viện.
Nhưng lúc đi đến cửa lại do dự.
Việc này cô có thể làm được hay không?
Không được!
Trong lúc cô đang do dự thì cửa phòng chậm rãi mở ra, Sở Trạm Đông không mặc quần áo bệnh nhân, mà đang khoác trên người chính là một cái áo sơ mi, đang cầm chìa khóa xe, dáng vẻ là chuẩn bị ra ngoài.
Cổ áo còn có ba cúc chưa cài, để lộ lồng ngực săn chắc màu mạch nha, tay áo cũng kéo tới khủy tay, bên dưới mặc một cái quần tây ở nhà, quần áo rất là tùy tiện, thế nhưng lại làm cho Mộ Cẩn Du nhìn mê mẩn đến nỗi quên tránh đường đi.
Sở Trạm Đông nhìn Mộ Cẩn Du, đôi mắt đen híp lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Mộ Cẩn Du còn chưa trả lời thì điện thoại di động của Sở Trạm Đông lại reo lên, cô chỉ thấy hắn nghe điện thoại xong, con ngươi sâu đen ấy lập tức co rụt lại.