Ngàn vàng cũng khó mua được sự thật. Nếu như bà biết sớm một chút, thì bà tuyệt đối sẽ không vì lo sợ cháu nội chết sớm giống con trai bà mà đi nghe lời của đám thầy bói để Tử Tây làm con dâu nuôi từ bé.
Khi nhớ về những chuyện năm đó, Sở lão phu nhân cảm thấy vô cùng đau đớn.
Bà thật hối hận vì những chuyện này đều do một tay bà gây nên.
Nếu như năm đó không phải bà luôn nghĩ hôn sự của con mình phải môn đăng hộ đối, thì bà sẽ không tìm mọi cách chia rẽ con gái bà với cậu sinh viên nhà nghèo kia, vậy thì con gái bà sẽ không mang theo đứa cháu ngoại vừa mới ra đời cùng nhau bỏ trốn. Mà hai mẹ con bỏ trốn lại là mấy năm như vậy, cho đến khi con gái bà rời xa trần gian cũng không cho bà gặp mặt lần cuối, đã vậy lại còn để cháu gái của bà phải lưu lạc làm ăn xin trên cầu mấy năm
Sự thật này cũng không phải gần đây bà mới biết.
Từ sau khi hai người bọn họ đăng ký kết hôn thì bà đã biết, nhiều năm như vậy không để bọn họ ly hôn là vì tâm tư của riêng mình bà.
Bà không muốn Tiểu Tây rời xa mình, càng không muốn để cô gả cho người khác, đây là cháu ngoại của bà tìm kiếm nhiều năm, là máu mủ duy nhất của con gái. Bà bỏ không được, bà muốn ngày ngày đều nhìn thấy cô.
Dù sao cô cùng cháu nội cũng không yêu nhau, mấy năm qua đi cũng không có tiến tới bước cuối cùng kia.
Bà cứ ôm tâm lý như vậy, làm bộ cái gì cũng không biết để cho cháu nội của mình cùng cháu ngoại làm vợ chồng nhiều năm như vậy!
Không nghĩ bà chỉ đi thắp một nén nhang, lại nhận được một tin tức của quản gia...
Quản gia nói cho bà biết: "Lão phu nhân, nhất định là gần đây Bồ Tát nể tình phu nhân vẫn luôn ăn chay niệm phật cho nên quan hệ gần đây của thiếu gia cùng thiếu phu nhân không tệ, không chừng ít lâu sau phu nhân có thể ôm chắt rồi!"
Lúc bà thật sự bị dọa, ôm chắt... làm sao có thể?
Bọn họ có quan hệ máu mủ, là anh em họ a!
Cho đến khi thấy cô cùng Âu Dương Phi phát sinh chuyện kia, mặc dù bà không tin tiểu Tây sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng là hành động của bà không có như vậy. Bà không phải tín nhiệm cô vô điều kiện, luôn đứng ở bên phía cô, mà là bà nhân cơ hội này chia rẽ bọn họ, ngoại trừ cháu nội thì bất kỳ thứ gì ở Sở gia này bà đều có thể từ bỏ.
Lúc đó tâm bà chìm vào đáy cốc.
Giấy ly hôn cũng xé, Tiểu Tây muốn chống đối bà đến như vậy sao?
Mặc kệ như thế nào, bà không thể để bọn họ ở cùng một chỗ.
Vì chia rẽ bọn họ, bà không tiếc bất cứ giá nào mang trái tim của Hạ Lan Tuyết thay cho Mộ Cẩn Du, rồi còn đón cô ta về nhà.
Bà đang đánh cuộc, đánh cuộc A Đông vẫn còn thương nhớ Hạ Lan Tuyết, hay là có tình cảm với Tiểu Tây. Khi bà thấy thái độ của A Đông đối với Mộ Cẩn Du có thay đổi, lòng bà càng thấp thỏm không yên, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bà nhìn ra A Đông đối tốt với Mộ Cẩn Du, chỉ là cố ý kích thích Tiểu Tây.
Khi biết thằng bé Bất Hối kia là con của Tiểu Tây, mặc dù bà có chút không thể tiếp nhận, nhưng cũng ở trong lòng cảm thấy may mắn.
Không được, cho dù là yêu cũng không được!
Sở lão phu nhân nghĩ Sở Trạm Đông vẫn còn chưa biết thân phận của Bất Hối... Ai ngờ bà còn chưa biết mình nên làm cái gì, thì đã xảy ra việc.
Bất Hối... Thật sự đã chết rồi sao?
"Không có gì để nói?" Hàn Tử Tây đứng im, nhìn Sở lão phu nhân nói: "Sở lão phu nhân, cảm ơn bà đã nuôi con nhiều năm như vậy, ân tình của bà, kiếp sau con báo đáp, nhưng... mối thù giết con, suốt đời không đội trời chung!"
"Tiểu Tây..." Sở lão phu nhân run run rẩy rẩy muốn đến cạnh cô.
"Đừng đến đây!" Hàn Tử Tây đỏ vành mắt, hướng về một bên nổ một phát súng: "Ai cũng không được phép nhúc nhích..."
Tâm tình của cô bây giờ rất điên cuồng, không cho bất kỳ ai mặt mũi, khàn giọng gầm thét: "Tôi muốn mạng của Sở Trạm Đông, các ngươi đều cút cho tôi..."
Cô như vậy là giống như muốn mạng của Sở lão phu nhân: "Tiểu Tây a, bà nội van cầu con, không nên như vậy..."
Nên làm cái gì bây giờ a!
Ông trơi ơi! Hết thảy tội nghiệt đều một tay con tạo thành, muốn trừng phạt thì người liền trừng phạt con đi, xin ông trời hãy buông tha cho đứa nhỏ đáng thương này đi!
"Biến, tất cả đều cút..." Bộ dáng Hàn Tử Tây giống như điên rồi, cô chỉ nòng súng hướng lão phu nhân rồi quát lớn: "Cút ngay..."
"Tiểu Tây..."
"Bà nội!" Sở Trạm Đông tiến lên, lôi kéo lão phu nhân: "Cháu tới nói chuyện cùng cô ấy, bà..."
"Không, A Đông, con mặc kệ bà, Tiểu Tây sẽ không làm thương tổn bà, con mau đi đi!"
"Bà nội..."
"Đi mau, bây giờ Tiểu Tây nhìn thấy con sẽ càng thêm mất lý trí, con đi nhanh a..."
"Không được đi!" Hai mắt Hàn Tử Tây đỏ ngầu, cười lạnh lùng một tiếng.
Chỉ nghe một tiếng súng vang.
Bùm một tiếng, tất cả mọi người ngừng hô hấp.
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc..."