"Đối với Sở gia mà nói, cô cũng chỉ là một con chó!"
Một đại tiểu thư cao quý trang nhã của Sở gia, lại nói ra lờiác độc cay nghiệt như thế, nếu như có người ngoài chứng kiến tuyệt đối sẽ được mở rộng tầm mắt, nhưng mà ở Sở gia tất cả mọi người đều đã tập mãi thành thói quen.
Bọn họ đều quen với việc Sở Bích Đình chanh chua với Hàn Tử Tây, cũng đã quen thái độ đứng bên ngoài xem cuộc vui của Sở Trạm Đông.
Cho nên, bọn họ vẫn nên tiếp tục làm gì thì làm cái đó đi!
Hơn nữa, bọn họ có thể quản được sao?
Sở dĩ Sở Bích Đình dám đối với Hàn Tử Tây như vậy, còn không phải là do Sở Trạm Đông dung túng mà thành!
Vợ mình bị khi dễ, hắn làm như không thấy thì thôi, đã vậy còn châm ngòi thổi lửa, thêm mắm thêm muối, Sở Trạm Đông xưng thứ hai, tuyệt đối không ai dám xưng thứ nhất!
Hàn Tử Tây đã tập mãi thành thói quen từ lâu, lời nói của Sở Bích Đình rất khó nghe, nhưng trên mặt cô lại không có nửa điểm phản ứng, chỉ thản nhiên nói:
"Tôi về phòng trước!"
Từ đầu đến cuối, Hàn Tử Tây vẫn luôn giữ thái độ cung kính, cúi đầu chào rồi cất bước rời đi.
"... Hàn Tử Tây!"Sở Bích Đình cầm một cái bình hoa trong tay ném về phía Hàn Tử Tây, giọng nói gần như gầm thét."Tiện nhân, hãy chú ý thái độ của cô!"
Khoảng cách không xa bao nhiêu, Sở Bích Đình lại bị tức giận che mờ lý trí, lực đạo không nhỏ, liền trúng ngay giữa ót Hàn Tử Tây.
Một âm thanh vang lên, người giúp việc nhìn thấy cũng nhịn không được nhăn lông mày lại, xem bình hoa rơi xuống đất, cơ hồ vỡ nát thành mảnh vụn, trộm nhìn theo bước chân Hàn Tử Tây hơi ngừng lại, thầm nghĩ: Nhất định rất đau!
Hàn Tử Tây lại giống như bình thường không có chuyện gì, một lần nữa cất bước, đổi phương hướng.
Một lúc sau lại xuất hiện ở phòng khách, cầm trong tay đồ quét dọn.
Ở giữa ánh mắt không thể tin được của người xung quanh, cô quét sạch sẽ mảnh vụn trên mặt đất, sau đó mới trở lại căn phòng.
Sở Trạm đông ngồi ở đó, không biết suy nghĩ cái gì, mà ngay cả Sở Bích Đình nói chuyện với hắn, hắn cũng không có phản ứng.
"Phiền chết đi được, chị tuyệt đối không muốn gặp lại cô ta, vừa nhìn liền xui xẻo! Gần đây không phải công ty có một công việc cần người đến Philippines hay sao, dứt khoát phái cô ta đi là được, mắt không thấy lòng không phiền, em nghĩ sao?"
Sự chán ghét của Sở Bích Đình đối với Hàn Tử Tây, đã sâu đến mức tận xương tủy.
Tuy không phải ngay từ đầu đã có phản cảm với Hàn Tử Tây, nhưng...
Lúc hai năm đầu Sở Bích Đình còn tốt một chút với Hàn Tử Tây, nhưng từ sau khi sự kiện kia xảy ra, đối với Sở Bích Đình mà nói, sự tồn tại của Hàn Tử Tây chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Sở Bích Đình nói rất nhiều, thấy Sở Trạm Đông không lên tiếng, nên đẩy hắn một cái:
"Uy, em đang nghĩ cái gì vậy?"
Ánh mắt Sở Trạm Đông sâu kín, chuyển tầm mắt qua nhìn về phía Sở Bích Đình:
"Chị, em cảm thấy tính tình của chị nên sửa đổi lại đi!"
" ......"Sở Bích Đình không dám tin. "Em là có ý gì?"
Trước kia cô tức giận với Hàn Tử Tây, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nói những lời này, hôm nay lại....
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Sở Trạm Đông, chẳng lẽ là dành dành cho mình sao?
"Sở Trạm Đông,không phải là em đối với cô ta.... " Sở Bích Đình giống như mèo bị dẫm phải đuôi: "Chắc không phải đâu? Em sẽ không quên tất cả đều là vì cô ta, chị mới biến thành như bây giờ chứ? Nếu không phải vì cô ta, chị..."
Sự kiện kia, là ký ức sâu trong lòng mà Sở Bích Đình khó có thể quên được, chỉ cần vừa nhắc tới, cô liền không thể khống chế tâm tình của mình.
"Vết sẹo này..."Vung tay lên, Sở Bích Đình chỉ vào vết sẹo dài khoảng chừng một ngón tay trên trán, đáy mắt tràn đầy thù hận. "Tại sao chị phải giữ lại vết sẹo này, em hẳn là biết rõ ràng! Nếu như em còn nhận người chị như chị, thì không được có loại tình cảm không nên có với cô ta!"
Sở Trạm Đông giơ môi khẽ cười:
"Chị à, em chỉ là muốn nói, bình hoa kia là thứ bà nội thích nhất đấy!"
Đứng dậy, để hai tay vào túi cất bước rời đi, khi đến chỗ Hàn Tử Tây bị ném trúng, bước chân bỗng nhiên dừng lại....