Cô nhi viện Thái Dương, là cô nhi viện ở thành phố B, căn bản cũng không nổi danh so với những nơi thường xuyên được lên TV. Cho dù báo chí có đưa tin về cô nhi viện, thì số người không biết nó tồn tại cũng không phải số ít.
Mà Sở Trạm Đông lại là một người trong số đó.
Lúc Cố Tử Mạch nói cho hắn biết tên cô nhi viện, hắn còn sửng sốt chớp mắt một cái, có cô nhi viện này sao?
Về phương diện từ thiện, bọn họ cũng chỉ hỗ trợ để cho có, ít nhất mỗi lần đều là những cô nhi viện nổi tiếng, tiền quyên góp cho cô nhi viện cũng không phải số ít, nhưng thật đúng là hắn chưa nghe nói ở B Thị có một cô nhi viện Thái Dương!
Chờ xe đến nơi, chứng kiến hoàn cảnh như vậy, Sở Trạm Đông biết rõ tại sao. Bởi vì trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, nơi cũng không thể tính là một cô nhi viện chính quy, mặc dù nó treo bảng cô nhi viện.
Nơi này ở một chỗ vô cùng vắng vẻ, chỉ có một ngôi nhà, viện trưởng cộng thêm nhân viên quản lý còn có trẻ em, tổng cộng không đến ba mươi người.
Mộ Cẩn Du đối với Sở Trạm Đông lễ phép nói tạ: "Cám ơn ngài!"
Mặc dù là đi nhờ xe, cô cũng chỉ biết rất cảm tạ.
Đối đãi Sở Trạm Đông, cô không biết chuyện gì xảy ra, chính là không buông ra.
Sống chung cùng một nhà cũng nhiều ngày như vậy, nhưng cô vẫn không tìm được một cái xưng hô thích hợp để xưng hô với anh.
Cũng gọi như Hàn Tử Tây sao?
Hình ảnh kia khi ngẫm lại cũng làm cho cô chìm vào cơn say rồi!
Đối phương chính là đại boss của tập đoàn HC, không nói anh có thể đáp ứng cô hay không, mà là cô không có can đảm gọi anh một cách thân mật như vậy.
Nói thật, Mộ Cẩn Du cảm thấy, anh là người tốt.
Trong tiểu thuyết, nam chủ đều có tiền có thế. Phần lớn cao quý lạnh lùng, không cư xử khéo léo.
Trải qua những ngày chung đụng, trong mắt cô, Sở Trạm Đông bình dị gần gũi, điều này có thể mượn sự tình vừa rồi mà nói.
Mộ Cẩn Du nằm mơ đều không nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày được chủ tịch của tập đoàn HC ôm vào trong ngực ngay trên đường.
Theo lý thuyết, anh tốt như vậy, cô còn sợ cái gì, vì sao không buông ra đây?
Ngay cả nhìn thẳng anh cô cũng không dám?
Mỗi lần xưng hô với anh, tất cả đều là không tự chủ được ngài ngài ngài, giống như xưng hô với trưởng bối vậy!
Mộ Cẩn Du có một tật xấu, đó là thời điểm cô suy nghĩ một chuyện gì đó, thì tư tưởng toàn bộ đều để ở trên chuyện đó, tinh thần tuyệt đối tập trung cao độ. Vì cô quá tập trung nên đi đường cũng không hề để ý, cho nên cô bất ngờ giẫm phải một cái vỏ chuối. Và đương nhiên cô có thể thấy được mình sẽ phải té xuống mặt đất, thật là chó gặm phân a!
"A a a..."
Một tiếng này, tuyệt đối kinh người cũng làm cho chim chóc xung quanh kinh động!
Mà đằng xa chính là Tiểu kê và đám bạn học của Mộ Cẩn Du
đang chơi đùa với bọn nhỏ, nghe thấy tiếng kêu của Mọ Cẩn Du liền tới, nhưng vẫn là nước xa không cứu được lửa gần!
Mộ Cẩn Du cảm thấy hôm nay làm sao cô lại xui xẻo như vậy, một ngày mà ngã tới hai lần!
Ngay lúc cô chuẩn bị tinh thần thân mật với mặt đất thì đột nhiên cả người rơi vào một vòng tay ấm áp. Eo của cô bị một người ôm lấy...
Một cỗ hơi thở nam tính dễ ngửi, có thể để đại não cô thanh tỉnh, bao phủ lấy toàn bộ người cô, càng đừng nói đến cánh tay săn chắc vòng bên hông, cô có cảm giác eo sắp mềm rớt xuống, còn có ánh mắt thâm thúy của người kia mang theo...
Mộ Cẩn Du cảm giác mình cả người đều không thích hợp, tim đập ngày càng nhanh, chỗ trống trong đại não có thể giải thích là bị kinh hãi, nhưng như vậy tại sao cô lại đột nhiên cảm thấy mình miệng đắng lưỡi khô đây?
"Tiểu Ngư Nhi, cậu không sao chứ?"
Người chạy tới chính là một người bạn ngồi cùng bàn với Mộ Cẩn Du, dáng người mập mạp, "Tiểu Ngư Nhi" chính là biệt danh thân mật của Mộ Cẩn Du.
"A..." Mộ Cẩn Du phục hồi tinh thần lại, vội vàng từ trong lòng Sở Trạm Đông lui ra ngoài, giương mắt nhìn mặt Sở Trạm Đông giống như tiểu hài tử làm chuyện xấu vội vàng cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn: "Cám ơn!"
Mặc kệ đối phương có tiếp hay không, nói xong cô vội vàng lôi kéo người bạn ngồi cùng bàn bỏ chạy.
Sở Trạm Đông nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của cô, lông mày nhăn lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, liền hai lần, nha đầu kia khi nào thì mới có thể không lỗ mãng?
Còn xem!
Cố Tử Mạch cảm thấy, hành vi hiện tại của Sở Trạm Đông quá là không đạo đức, thân là một người đàn ông có vợ, tại sao có thể đối với một thiếu nữ chưa lập gia đình nhiệt tình như vậy?
Nếu có chuyện gì thì cứ để hắn đi đến nơi này thì tốt rồi, nếu không hắn sẽ cảm thấy cái chức trợ lý này có cũng được mà không có cũng không sao.
Suy nghĩ một lúc, Cố Tử Mạch tiến lên hỏi: "Có cần tôi đi tìm viện trưởng để gặp mặt một lát không?"
Sở Trạm Đông liếc anh một cái: "Cậu đi đi!"
**
"Ông là Tề viện trưởng đúng không? Đây là tổng giám đốc của chúng tôi, nghe nói tình huống của cô nhi viện không được tốt lắm, nên hôm nay cố ý đến thăm một chút, để xem có thể giúp đỡ cho mọi người một ít hay không!"
Thời điểm điều tra số điện thoại kia, nhân tiện Cố Tử Mạch cũng đã điều tra cô nhi viện này, vì vậy đối với tình huống nơi này căn bản coi như là hiểu biết.
Vị viện trưởng này là một phụ nữ trung niên năm mươi lăm tuổi, cả đời không lấy chồng, cô nhi viện này được bà xây nên cách đây tám năm.
Lúc mới bắt đầu chỉ có một đứa bé, về sau từ từ gia tăng, cho tới bây giờ đã có ba mươi trẻ mồ côi.
Trong những đứa trẻ này lớn nhất bất quá cũng chỉ ở tuổi vị thành niên, còn bé nhất vẫn còn ở tuổi gào khóc đòi ăn.
Nghe nói có người nguyện ý cho giúp mình, viện trưởng tự nhiên là cao hứng.
Cô nhi viện thành lập nhiều năm như vậy, bà chưa từng xin viện trợ nơi khác, cũng chưa từng hướng ngoại giới xin giúp đỡ, cho nên tên cô nhi viện, ở bên ngoài cũng không có ai biết rõ.
Bà nghĩ chỉ cần mình còn có năng lực, phải nhờ vào hai tay của mình, đem cô nhi viện kinh doanh, hơn nữa, bà cũng không phải là một mình chiến đấu hăng hái không phải sao?
Những năm này cũng vẫn có nhiều như vậy người hảo tâm đến trợ giúp những đứa trẻ đáng thương này!
Nhưng hiện tại, tại sao lại có một tổng giám đốc của công ty lớn đến đây?
Sở Trạm Đông - người này bà biết, mấy ngày trước, vào lễ kỷ niệm chúc mừng tròn một trăm năm thành lập cũng được truyền hình trực tiếp đây mà!
"Tôi thay mặt bọn nhỏ cảm ơn Sở tổng giám đốc!" Tề viện trưởng nói lời cảm ơn này tất nhiên là thực lòng .
"Tề viện trưởng không cần phải khách khí, nếu quả thật muốn cảm ơn cũng không tới phiên tôi." Sở Trạm Đông hơi tự giễu: "Nếu như không phải là bởi vì phu nhân tôi, tôi còn không biết quý viện tồn tại, cho nên nếu Tề viện trưởng chính thức muốn cảm ơn thì chính là phu nhân tôi, tôi cũng là từ cô ấy biết thì ra là thành phố B, còn có Tề viện trưởng đáng giá được người người tôn kính như vậy!"
"Sở tổng giám đốc nói quá lời!" Tề viện trưởng cười lắc đầu: "Nói như vậy, Sở phu nhân đã tới cô nhi viện chúng tôi?"
Sở Trạm Đông nói: "Có tới hay không, tôi không biết, cô ấy gọi là Hàn Tử Tây, Tề viện trưởng có biết không?"
"Biết!" Viện trưởng nhắc tới Hàn Tử Tây trong mắt tràn đầy tán thưởng: "Thì ra là Tiểu Tây chính là Sở phu nhân a. Sở phu nhân đối với cô nhi viện chúng tôi trợ giúp, tính cả đời này tôi đều không có gì để báo đáp. Từ sáu năm trước, cô ấy đã bắt đầu giúp đỡ cô nhi viện chúng tôi, cũng chính bởi vì cô ấy, cô nhi viện mới có thể duy trì nhiều năm như vậy..."
Hàn Tử Tây thực sự tốt như vậy?
Sở Trạm Đông đột nhiên đứng dậy: "Tề viện trưởng, có thể dẫn tôi tham quan xung quanh một chút không?"
Tề viện trưởng có một cái chớp mắt, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đứng dậy đưa tay mời: "... Sở tổng giám đốc bên này!"
"Tiểu Ngư Nhi, vừa rồi tại sao cậu lại chạy?" Cô bạn ngồi cùng bàn với Mộ Cẩn Du nhìn cô với một vẻ mặt mập mờ: "Vừa rồi đây không phải là Sở thiếu sao? Thành thực khai báo mau, tại sao cậu có thể quen biết được Sở thiếu!"
Khi trông thấy Mộ Cẩn Du bước xuống từ chiếc xe đắt tiên đó, cô liền đã kinh hãi rồi, mà một màn anh hùng cứu mỹ nhân kia quả thực đã làm hai mắt cô bị mù a.
Người đó chính là Sở Trạm Đông a!
Khó trách nha đầu này suốt ngày khinh thường các cô hâm mộ những soái ca trên tivi, hóa ra là đã có một soái ca bên cạnh!
Những người đó ai có thể soái hơn Sở thiếu, không chỉ có soái, người ta còn rất ấm áp!
"Cậu nói cái gì vậy?" Mặt Mộ Cẩn Du đã đỏ như quả cà chua: "Đừng nói mò, mình cùng Sở thiếu cái gì cũng không có!"
"A, cái gì cũng không có!" Cô bạn bĩu môi: "Bất quá chính là từ hai người cùng trên một chiếc xe bước xuống, bất quá chính là nhìn cậu gặp nguy hiểm, Sở thiếu liền chạy vội tới cứu mỹ nhân, bất quá..."
"Cậu mau ăn cà chua đi!"
Mộ Cẩn Du cầm một quả cà chua chặn miệng của cô bạn lại, nhưng do lực đạo hơi mạnh, nên cà chua không cẩn thận bị bóp chảy nước, làm cho miệng cô bạn đó đầy nước, theo cằm chảy xuống. Bọn trẻ ngồi xem đều nở nụ cười, chỉ ngoại trừ một đứa bé trai ngồi ở tận cùng bên trong, giống như căn bản không có hứng thú, vẫn tự nhiên ăn bánh bao trong tay.
Cô bạn thấy vậy, liền giận giữ: "Mộ Cẩn Du, cậu nhất định phải chết!"
Hai người bắt đầu vui đùa ầm ĩ, những đứa trẻ xung quanh cũng góp sức, trong lúc nhất thời vốn phải là thời gian yên lặng dùng cơm, lại trở nên náo nhiệt dị thường.
Sở Trạm Đông đi đầu tiên, rất xa đã nghe được.
Nhưng không đợi mấy người đến gần, tiếng cười cũng đã bị một thanh âm bối rối, luống cuống thay thế.
"Tiểu Ngư Nhi, cậu không sao chứ!"
Nghe được thanh âm này, Bước chân của Sở Trạm Đông, không tự chủ được tăng nhanh.
Khi đi vào, thấy rõ cảnh tượng bên trong, cả khuôn mặt hắn liền tối lại.
Mộ Cẩn Du đang nằm trên mặt đất, đôi môi trắng bệch .
Ở bên cạnh cô, còn ngồi cạnh bé trai, đầu tóc là màu rơm, con mắt là màu xanh, khuôn mặt mang nét đặc trưng của con lai vô cùng đẹp mắt, như một thiên sứ. Nhưng là những điều này hiện tại Sở Trạm Đông đều không nhìn thấy, trong mắt của hắn chỉ có Mộ Cẩn Du nằm trên mặt đất vẻ mặt khó chịu, hô hấp dồn dập.
"Chuyện gì xảy ra?" Anh hỏi.
"Là cậu ấy!"
Tất cả mọi người đều chỉ vào đứa bé trai có ngoại hình của con lai kia: "Chính là Bất Hồi làm dì ngã!"
Đứa bé trai bị mọi người chỉ, nhưng lại không hối hận cũng không hoang mang đứng dậy, nhìn về phía Sở Trạm Đông với ánh mắt không kiêu không siểm nịnh: "Trước mắt, cháu cho rằng hiện tại không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm, trước tiên mọi người phải mang dì đưa bệnh viện mới là trọng điểm!"
"..."
***
Khi Hàn Tử Tây nhận được bắt đầu nhận được điện thoại của Tề viện trưởng, mặc dù lo lắng sẽ lộ tẩy, nhưng cô vẫn không chút do dự mà chạy đến.
Trừ phi có chuyện quan trọng, nếu là bình thường Tề viện trưởng cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô. Khi nghe viện trưởng nói Bất Hối đang ở bệnh viện, đầu óc của cô thoáng cái bỗng nhiên trống rỗng. Về sau, những gì viện trưởng nói khi vào tai cô đều biến thành thanh âm "ông ông". Vì vậy cô vội vàng đến bệnh viện theo lời viện trưởng, khi chứng kiến phòng cấp cứu sáng lên vài chữ to kia, cả người cô đã không kiềm chế được mà run rẩy không ngừng.
"Viện trưởng..." Thanh âm ra khỏi miệng cũng là run rẩy.
"Tiểu Tây, cô đã đến rồi..."
Không đợi bà nói xong, Hàn Tử Tây hỏi: "Bất Hối vào đó lâu chưa?"
"Cũng đã khoảng nửa tiếng đồng hồ rồi."
Nghiêm trọng như vậy sao? Đã nửa giờ rồi mà còn chưa có đi ra?
"Bất Hối bị thương như thế nào?" Hai mắt Hàn Tử Tây đã đỏ hồng đáng sợ.
Đã hai tháng cô không được nhìn thấy nó, nếu như hôm nay không phải là phát sinh chuyện như vậy, có khả năng là cô vẫn là sợ đầu sợ đuôi mà không dám tới gặp Bất Hối a!
"Không biết, bác sĩ còn chưa có đi ra. Xem sắc mặt trắng bệch, tình huống không quá tốt, ông trời phù hộ cô ngàn vạn không có chuyện gì, dù sao Bất Hối cũng không phải cố ý..."
"..." Gặp chuyện không may không phải là Bất Hối sao?
"Dì Tây Tây!" Cùng lúc đó, một thanh âm non nớt vang lên phía sau lưng, Hàn Tử Tây vội vàng quay người nhìn lại.
Cảm giác vừa dưới địa ngục lại lên thiên đàng, đại khái chính là tâm tình của Hàn Tử Tây bây giờ, một giây trước cô còn vì quá lo lắng mà hô hấp cũng khó khăn, nhưng khi nhìn thấy đứa bé hoàn hảo không tổn hao gì chạy về phía mình, vốn là nước mắt vẫn đang kìm nén, trong nháy mắt không bị khống chế thi nhau chảy xuống. Hàn Tử Tây giang hai cánh tay gắt gao ôm lấy cậu bé, không chừa một khe hở, hiện tại cô thật sự hận không thể hòa cậu nhóc vào xương máu của mình.
Mất mà lại được!
Mặc dù dùng cái từ này có vẻ khoa trương, nhưng là giờ phút này tâm tình của cô xác thực là như vậy.
Cũng chỉ hai tháng không thấy, nhưng cô cảm thấy so với hai thế kỷ còn muốn lâu hơn. Đặc biệt là những hình ảnh của Bất Hối trên điện thoại di động của cô đều bị xóa, đã nhiều ngày cô không được nhìn hình của Bất Hối trước khi chìm vào giấc ngủ rồi. Giờ phút này khi cô được nhìn thấy Bất Hối, Hàn Tử Tây thật muốn thời gian cứ như vậy dừng lại, cô muốn cứ mãi ôm Bất Hối như vậy, vĩnh viễn như vậy.
Mặc dù Bất Hối chỉ mới hơn năm tuổi, nhưng cực kỳ thông minh, từ biểu hiện của Hàn Tử Tây, cậu đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng là cho tới bây giờ cũng không hỏi.
Giống như hiện tại, cảm xúc lúc này của dì Tây Tây rõ ràng là không bình thường, nhưng cậu vẫn làm bộ như không hiểu: "Dì Tây Tây, dì làm sao vậy? Là quá nhớ con phải không?"
"Ừ!" thanh âm của Hàn Tử Tây nồng đậm giọng mũi hỏi hắn: "Con có nhớ dì hay không?"
"Nhớ, diễn nhiên nhớ!" Bất Hối đẩy cô ra, lấy tư thế của một ông cụ non, lấy tay lau mắt nước mắt cho cô: "Dì đã lớn như vậy còn khóc nhè, sẽ bị người chê cười a!"
"Đúng vậy, tôi cũng vô cùng bất ngờ đấy, thì ra là cô cũng sẽ khóc!"
Thanh âm đột nhiên xuất hiện, làm cho máu toàn thân Hàn Tử Tây trong nháy mắt chảy ngược lên.
Tại sao hắn lại ở đây?
Sở Trạm Đông nhìn sắc mặt biến sắc của cô, con mắt hơi trầm xuống, tiến lên bước đến trước mặt Bất Hối hất cằm hỏi: "Vợ à, không giới thiệu tôi với cậu bé này một chút sao? Dường như đứa nhỏ này, đối với cô mà nói rất đặc biệt a!"
Gọi điện thoại cho cô chính là đứa bé này đi.
Con lai sao?
A, chơi quả nhiên chơi lớn đấy!
Có phải cô cảm thấy hắn quá phong lưu phóng khoáng hay không, cô cho rằng khí chất của tiểu nón xanh trong nước không đủ, cho nên nhập khẩu từ nước ngoài vào sao?
Có phải hắn nên cảm ơn cô hay không đây?
Tiểu nón xanh nhập khẩu này quả nhiên cực tốt a!
Sở Trạm Đông nhớ tới vừa rồi tiểu tử thúi này kêu hắn đứng qua một bên đi, làm Sở Trạm Đông cảm thấy, không trách được hiện nay có nhiều người muốn hàng nhập khẩu như vậy! Ngay phong thái của tiểu nón xanh này còn cao như vậy, những thứ hàng nhập khẩu khi tràn lan vào thị trường trong nước ắt hẳn là có nguyên nhân nhất định.
Nhìn cậu nhóc này xem, bộ dáng bất quá cũng chỉ năm sáu tuổi vậy mà khí thế lại lớn như vậy.
Hàn Tử Tây chưa kịp nói thì Bất Hối đã giành lời nói trước: "Chú này, mặc dù lúc trước cháu có nói trước tiên phải đưa người bệnh đến bệnh viện, rồi sau đó mới đến truy cứu trách nhiệm của cháu. Nhưng nếu như sự thật rằng cháu cũng là người bị hại, vậy sự tổn thất của cháu phải tìm ai truy cứu đây?"
Lời nói này... là do một cậu nhóc năm sáu tuổi nói ra sao?