Sau khi bước vào, ánh mắt của Cơ Ngô Lê giống như tia laze quét một vòng khắp phòng, nhưng trong ngoại trừ hắn ra cũng không có bất kỳ ai khác.

Cái bàn, ghế sô pha, giường...

Cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu người hắn muốn tìm!

Không thể nào,làm sao có thể, chẳng lẽ hắn đã đoán sai!

Trải qua hơn một giờ giày vò, Cơ Ngô Lê mệt mỏi, đen mặt: "Chẳng lẽ là cô ta mọc cánh bay đi?"

Sở Trạm Đông ngồi trên sô pha, im lặng không lên tiếng hút thuốc, làm cho Cơ Ngô Lê mơ hồ, rốt cuộc Hàn Tử Tây là vợ của ai!

Người này chính là chồng chính quy của tiểu ăn mày kia, rơi vào trường hợp này cũng quá bình tĩnh đi.

***

"Hàn tiểu thư, bây giờ cô còn không chịu tin sao?"

Ở một góc đường đối diện khách sạn, trong chiếc xe nhìn vô cùng bình thường, Âu Dương Lâm ngồi ở ghế lái, Hàn Tử Tây ngồi ở ghế sau, tận mắt nhìn thấy bọn họ vào khách sạn, hơn một giờ còn chưa ra.

"Muốn xem diễn cũng xem xong rồi, tôi có thể đi chưa?" Hàn Tử Tây trả lời không liên quan.

"... Được rồi, đến lúc này thì có tin hay không cũng chỉ còn phụ thuộc vào Hàn tiểu thư mà thôi!" Âu Dương Lâm mở cửa xe.

Hàn Tử Tây xuống xe.

Âu Dương Lâm thò đầu ra cửa sổ xe: "Tiểu Tây, mặc kệ cô có tin hay không, người kề cận mình cũng phải cẩn thận một chút!"

Hàn Tử Tây bước chân không ngừng!

***

Sở gia!

Hàn Tử Tây vừa vào cửa, liền nhìn thấy lão phu nhân ngồi trên sô pha, hình như cố ý đợi cô về.

Cô bước đến chào: "Bà nội, đã trễ thế này sao bà còn chưa ngủ?"

"Con đi đâu vậy, con còn chưa trở lại, ta không ngủ được!" Lão phu nhân lôi kéo cô ngồi bên cạnh mình: "Ăn cơm chưa? Có muốn bà nói phòng bếp làm cho con chút đồ ăn hay không?"

Thật giống như trước đây vậy, giống như chuyện bà cố tình làm ra thời gian trước chính là để dò xét Sở Trạm Đông, thái độ của Sở lão phu nhân đối với Hàn Tử Tây đã khôi phục như thường, thậm chí so với cháu gái ruột còn thân hơn.

"Không cần, con ăn rồi!" Hàn Tử Tây nói: "Thời gian không còn sớm, con đỡ bà nội đi nghỉ!"

***

Trong phòng Lão phu nhân.

Đỡ lão phu nhân nằm xuống, Hàn Tử Tây chuẩn bị đi, lại bị bà gọi lại: "Tiểu Tây, cùng bà nội tán gẫu một lúc được không? Bà già rồi, lúc này nằm xuống cũng không ngủ được!

"Được ạ!"

Hàn Tử Tây ngồi bên giường lão phu nhân, lão phu nhân ngồi dậy đối diện nhìn cô, đưa tay khẽ vuốt lên mái tóc suôn dài của cô. “Mái tóc này đã để bao nhiêu năm rồi, cũng dài như vậy !"

“Đã sáu năm rồi!" Từ sau câu nói kia của Sở Trạm Đông,mái tóc này cô chưa từng cắt qua, chỉ là lão phu nhân tại sao lại hỏi như vậy, chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?

"Đã lâu như vậy rồi sao?" Lão phu nhân lấy tay vuốt lên tóc cô giống như đang nhẹ nhàng thay lược chải tóc: "Tóc quá dài rồi, cũng không chăm sóc tốt cho mái tóc, sáng mai con cùng bà nội đi tiệm làm tóc đi?"

"Ngày mai con không bận chính mình tự đi được rồi, bà nội nên ở nhà nghỉ ngơi!" Hàn Tử Tây thản nhiên nói, vẻ mặt giống như bình thường!

"Con cam lòng cắt mái tóc này đi sao?" Lão phu nhân làm như tiếc hận: "Lúc bà nội còn trẻ bà cũng để tóc dài như vậy, nhưng từ sau khi tiếp nhận công ty thấy phiền toái liền cắt ngắn đi... Nói ra sợ con chê cười, chứ lúc đó bà cũng rất thương tâm, còn mái tóc này từ khi bà lấy ông nội con bắt đầu để, ông nội con nói rất yêu bộ dáng để tóc dài của bà."

"Bà nội được ông nội thưởng thức, tự nhiên bỏ không được !" Hàn Tử Tây yếu ớt cười.

"Xú nha đầu, con học được cách chế nhạo bà nội rồi!" Lão phu nhân liếc nàng một cái: "Nói giống như con không có người thưởng thức vậy, ta thấy Đông tiểu tử bây giờ đối với con cực kỳ tốt! Hiện giờ con lên làm thư ký cho nó, cả ngày sớm chiều chung đụng! Đúng rồi, đêm nay trở về muộn như vậy, có phải hai con ghét bỏ lão bà tử này chướng mắt, cho nên cùng nhau ăn bữa tối dưới nến đi!"

"Dạ đúng!" Hàn Tử Tây mặt không đỏ hơi thở không gấp nói: "Gần đây chuyện công ty tương đối nhiều, thiếu gia thân là tổng phải làm thêm giờ, hôm nay thật vất vả có thời gian, liền hẹn con ăn cơm!"

Quả nhiên, sắc mặt thay đổi lão phu nhân, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng Hàn Tử Tây vẫn thấy được.

"Con đã trở về, vậy còn nó đâu?" Lão phu nhân trừng mắt: "Đã trễ như vậy không phải là cần làm thêm giờ đi, cũng không biết đường về xem lão thái bà này!"

"Không có, thiếu gia nói là có một chút chuyện nhỏ phải xử lý, bà nội nếu nhớ thiếu gia, con gọi điện thoại hỏi một chút bảo thiếu gia xử lý tốt công việc, rồi mau chóng trở về!"

Hàn Tử Tây liền lấy điện thoại ra.

"Không cần!" Lão phu nhân ngăn cản: "Chỉ cần tiểu tử này không phải ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không phải chuyện gì quan trọng thì không nên quấy rầy nó."

"Không sao đâu ạ!" Hàn Tử Tây vừa nói vừa bấm số điện thoại: "Cũng không phải chuyện trọng yếu gì, con nghĩ là anh ấy cũng đang trên đường trở về thôi ạ!"