"Hàn tiểu thư có phải là không tin tưởng lí do thoái thác của tôi?" Âu Dương Lâm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Cô có tin hay không?
Hàn Tử Tây cũng tự hỏi chính mình!
Dù sao cũng có nhân chứng là Âu Dương Lâm, vật chứng đã có cái video kia, có thể nói là nhân chứng vật chứng đều đủ cả, cô còn không tin cái gì!
Không biết vì cái gì, chính là cô...
Nhất là lúc Cố Hạ vừa mới đi, hắn liền tiến tiến vào, cô càng cảm thấy được chuyện có chút kỳ quặc.
"Có tin hay không, đối với Âu Dương thiếu gia mà nói, quan trọng như vậy sao?" Lời nói của Hàn Tử Tây còn có thâm ý khác: "Âu Dương thiếu gia cố ý tới hỏi tôi vấn đề này, thời gian cũng vừa vặn trùng hợp như vậy."
"Xem ra Hàn tiểu thư không tin!" Âu Dương Lâm kéo cái ghế vừa rồi Cố Hạ ngồi, tự ý ngồi xuống: "Đúng vậy, tôi một mực chờ bên ngoài, về phần tôi tại sao lại biết rõ cô còn ở lại khách sạn này... Hàn tiểu thư, nếu như tôi nói, là Sở thiếu nói cho tôi biết , chỉ sợ là cô sẽ không tin đi?"
"Âu Dương thiếu gia không thấy cảm giác lời nói của anh có trăm ngàn chỗ hở sao?" Hàn Tử Tây liếc mắt thản nhiên nhìn Âu Dương Lâm: "Anh đừng nói với tôi, chuyện anh ở bên cạnh công ty của tôi, muốn nói chân tướng cho tôi, cũng là nhờ Sở Trạm Đông chỉ điểm?"
"Việc này hiển nhiên không phải!" Âu Dương Lâm không hề bối rối nói: "Tôi nói là không phải, chỉ là muốn nói cho cô biết chân tướng, chờ cô xác thực là vì muốn kết giao cùng Sở thiếu! Nếu như không phải muốn nói cho cô biết chân tướng, chỉ sợ là cô cũng sẽ không nguyện ý đi theo tôi đến khách sạn này đi?"
"Cho nên..." Hàn Tử Tây khiêu mi: "Câu chuyện xưa mà Âu Dương thiếu gia kể là thật hay giả?"
"Là thật!" Ánh mắt Âu Dương Lâm đột nhiên thay đổi, mang theo nhu tình: "Về phần tại sao lại lựa chọn nói lý do cho cô, nếu như tôi nói là vì tôi thích cô, cô vẫn sẽ không tin đi?"
"..." Thích cô?
Hàn Tử Tây đột nhiên đứng dậy: "Âu Dương thiếu gia, bây giờ không còn sớm, cáo từ trước!"
"Cô có dám cùng tôi đợi thêm mấy tiếng nữa hay không?" Âu Dương Lâm trong nháy mắt lúc cô cất bước đột nhiên nói: "Đến lúc đó, Hàn tiểu thư tự mình phân tích sẽ rõ!"
***
"Ai..."
Cơ Ngô Lê đang nhìn Sở Trạm Đông đến xuất thần, bả vai bị người đụng mạnh một cái, khiến ly rượu trong tay hắn thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Khi Cơ Ngô Lê nhìn lên liền thấy Úc Hoan Nhan, ánh mắt của hắn vốn bất thiện giờ lại giống như lưỡi đao bén nhọn, hắn thật hận không thể đem cô lăng trì tại chỗ: "Con nhỏ chết tiệt kia, như thế nào ở đâu cũng có mặt, chết ra xa một chút cho tôi nhờ!"
"Anh mới chết xa một chút!" Úc Hoan Nhan bày ra một bộ dáng chị đây hôm nay tâm tình tốt, không so đo với anh. Duỗi tay về phía hắn: "Con gà con, lễ vật của em đâu?"
"Lễ vật cái khỉ mốc, thẻ của lão tử đều bị khóa, làm gì có tiền mua quà cho em?" Con nhóc chết tiệt này, còn có mặt mũi hỏi hắn quà, hại hắn ngay cả tiền tán gái cũng không có, cũng hận không thể cắn chết con nhóc này. Nếu hắn còn đi mua quà sinh nhật cho nhóc con này, đầu óc hắn có hay không bị đá hỏng rồi.
"Cho nên anh cái gì cũng chưa chuẩn bị?"
Lời nói rất thương tâm, dù sao cái kết quả này, cô cũng đã sớm ngờ tới.
Đừng nói vấn đề kinh tế của hắn gần đây xác thực bị quản chặt, coi như lúc chưa bị quản chặt như vậy, hắn có từng nghĩ đến cô sao?
Úc Hoan Nhan cảm thấy đây là chính cô đang tự làm khổ mình a!
Biết rõ kết quả như vậy, còn chưa từ bỏ ý định mà ôm tâm lý may mắn rất vui vẻ đưa ra rồi để người ta nhục nhã mình, có phải hay không rất đáng đời?
"Không có..." Nhìn phương hướng Sở Trạm Đông vừa đi, không biết nghĩ tới điều gì, lời nói của Cơ Ngô Lê xoay chuyển, hai tay ôm lấy cổ của cô, tiến đến chỗ ít người, nói nhỏ.
Bỗng nhiên Úc Hoan Nhan đẩy hắn ra, nguyên nhân là vì động tác thân mật đột ngột của hắn mà gò má cô lại lặng lẽ đỏ lên, cũng vì lời của hắn mà khôi phục bình thường, thậm chí còn mang theo vẻ giận dỗi: "Tôi vì cái gì đáp ứng anh?"
"Đồng ý với tôi, sau này em nghĩ muốn lễ vật gì, tôi đều mua cho em!" Cơ Ngô Lê cảm thấy điều kiện này của hắn rất hấp dẫn.
Từ nhỏ đến lớn, con nhóc này đòi thứ gì, hắn cho tới bây giờ cũng không có mua cho cô, nói ra điều kiện này, cô không lý do không động tâm!
Hắn cho là mình chỉ muốn hỏi hắn lễ vật sao, là giống như trẻ con, lễ vật càng nhiều càng tốt, cô giống một người yêu thích vật chất như vậy sao?
A!
Tự giễu cười một tiếng, Úc Hoan Nhan xoay người rời đi: "Chờ anh có tiền lại thì đến nói điều kiện với tôi đi!"
"..." Con nhóc chết tiệt này, thật sự là không đáng yêu chỗ nào hết!
Cơ Ngô Lê đuổi theo giữ chặt tay cô lại: "Chuyện tiền bạc, em không cần để ý, em chỉ cần nói có nguyện ý giúp đỡ tôi hay không thôi!"
"..." Nhìn hắn xem, rõ ràng là không muốn, thế nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời: "Muốn tôi giúp đỡ cũng không phải là không thể được, bất quá tôi cũng có một điều kiện!"
"Cô nhóc chết tiệt này như thế nào không đứng đắn như vậy?" Cơ Ngô Lê tức giận bóp mặt của cô: "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!"
Úc Hoan Nhan cười lạnh một tiếng, xoay người!
"Ai ai ai, bà cô của tôi ơi..." Cơ Ngô Lê lần nữa ngăn cản cô lại, vỗ miệng mình một cái: "Vừa rồi ăn phải tỏi, xin bà cô phân phó!"
Úc Hoan Nhan cố nén cười: "Cũng không phải chuyện trọng yếu gì, chính là tiền anh dùng để mua lễ vật cho tôi, không phải là của ba mẹ, cũng không phải là hỏi người khác mượn, phải là anh dựa vào hai tay của mình, tự mình kiếm ra!"
"Tự kiếm ra?"
''Đúng thế! Hừ, đáp ứng điều kiện này của tôi, tôi liền giúp anh!"
Này có là cái gì, không phải là đồng tiền, mặt hắn sáng lên, đều là chuyện nhỏ!
"Tốt!" Cơ Ngô Lê nắm tay của cô mà bắt tay: "Đồng ý!"