Hàn Tử Tây tiện tay chỉ về một hướng, âm lượng tuy nhỏ, nhưng giọng nói lại tràn đầy khí phách: “Cháu muốn anh ấy! Ở Sở gia bất luận cái gì, cháu đều không muốn, cháu chỉ muốn anh ấy!”

Nhìn thấy ngón tay như ngọc của cô thiếu chút nữa đã chạm phải cánh mũi của hắn, con ngươi Sở Trạm Đông đen lại, thoáng chốc ánh lên một tia sáng kỳ lạ, nhưng có thể ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra, khóe miệng tại nơi hai người kia không nhìn thấy, đúng là hơi cong lên.

“Tiểu Tây!” Sắc mặt Chung Huyên thay đổi, mang theo vài phần uy nghiêm: “Không phải bình thường cháu nghe lời bà nhất sao?”

Quả nhiên là có tình cảm sao?

Đối với việc ly hôn, không phải ngày trước cháu trai của bà suốt ngày nói ở bên miệng, bà cũng đã từng nói qua, toàn bộ nghe ý kiến của bà sao?

“Bà, bà không muốn sao?” Biết rõ ý tứ trong lời nói của bà, dù vậy lời nói của Hàn Tử Tây vẫn mang nét ủy khuất: “Vừa rồi chính bà nội đã đồng ý mà, chỉ cần cháu nói ra, Sở gia bất luận cái gì đều sẵn lòng cho cháu!”

“Bà đồng ý với cháu sẽ cho cháu bất cứ vật gì của Sở gia!” Tiểu nha đầu này, bình thường nhìn rất hiền lành ngây thơ, nhưng hóa ra lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

“Bà, có phải là bà nhớ lầm rồi không?” Hàn Tử Tây cười như không cười: “Cháu vừa mới nói muốn đem năm phần trăm cổ phần của công ty đổi thành thứ khác, từ đầu đến cuối cháu đều chưa nói qua cái khác cụ thể là cái gì, bà cũng đã đồng ý với cháu, chỉ cần là Sở gia có, không cần biết là thứ gì. Chúng ta giống như ai cũng không nói đó là cái gì đi.”

“Cháu…”

“Cháu biết rõ thiếu gia không phải là đồ vật…” Hàn Tử Tây nhếch mày: “Nhưng bà nội dám nói, anh ấy không phải là người của Sở gia sao?”

Cô gái này còn dám khiêu khích bà nội, gan của cô cũng quá to rồi!

Nhưng cũng không thể nói…

Hắn thích cô!

Đợi một tí!

Khi trong lòng Sở Trạm Đông xuất hiện ba chữ kia, khiến mặt hắn đen lại.

Thích cô sao?

Vừa rồi cô còn nói móc mắng hắn không phải là thứ đồ vật…

Tốt lắm!

“Bà nội, cho cháu hỏi một vấn đề, là bà có thể cho cháu biết vị tiểu thư mà bà sắp xếp cho cháu là ai không? Ngày mai phải kết hôn, vậy mà cháu còn không biết gì về vợ tương lai của mình a!”

Sở Trạm Đông trầm tĩnh lên tiếng, đôi mắt sáng lên nhìn Hàn Tử Tây, thâm ý rõ ràng dù đang nói với Sở Lão phu nhân nhưng vẫn ung dung khiêu khích cô.

“Đây là tài liệu về cô ấy!” Bà nội lấy ra một chiếc túi da.

Xem ra việc này đều có chuẩn bị!

Sở Trạm Đông mở ra, khi nhìn vào tờ giấy, tại thời điểm thấy tấm hình nhỏ trên đấy, đôi mắt đen bỗng nhiên co lại, nhưng chỉ trong giây lát rồi biến mất, khẽ nói: “Mộ Cẩn Du!”

“Đúng!” Bà nói tiếp: “Đây là cháu ngoại của Hứa gia, sáu năm trước mẹ con bé qua đời, được Hứa gia nhận nuôi! Giờ đã 20 tuổi, tính cách và ngoại hình cũng không tệ, cũng là đúng lúc…”

Bà không hề chớp mắt nhìn cháu trai, thâm ý nói: “Cháu thật sự không muốn lấy sao? Nếu bỏ qua cái thôn nhỏ này, vậy thì không phải cái khách sạn cũng sẽ không tới tay cháu sao?”

Bà dám chắc, cháu trai sẽ đồng ý!

Nhưng, hành động kế tiếp của hắn, lại để cho lòng bà càng thêm bất an.

“A…” Sở Trạm Đông cầm tài liệu trong tay, hướng về phía mặt bàn ném lên, ánh mắt nhìn về phía bà nội, không thèm để ý tới: “Quyền chủ động giống như không trong tay cháu!”

Hắn đứng dậy, ôm trọn vòng eo Hàn Tử Tây: “Như mọi người vừa rồi đã giao ước, cháu bây giờ là của cô ấy, bà hay là hỏi cô ấy đi!”

Hắn khều nhẹ cằm dưới của Hàn Tử Tây, bộ dáng tươi cười mê hoặc: “Bà xã thân yêu…Không, là vợ trước mới đúng! Vợ trước yêu dấu, vận mệnh của anh giao cho em đấy, nhưng vạn lần đừng để anh thất vọng đấy!”

Không khí giữa hai người dường như không đúng lắm, Hàn Tử Tây có thể cảm nhận được!

Đặc biệt vẻ mặt của Sở Trạm Đông vừa rồi lúc xem tài liệu, tuy thay đổi chỉ trong giây lát, nhưng cô vẫn nhận ra được.

Mộ Cẩn Du?

Ở bên cạnh hắn mười sáu năm, nhưng cô vẫn chưa từng nghe qua tên của người ấy!

Thế nhưng bà nội có thể tìm được cô ta, lại kết hợp với vẻ khác thường của Sở Trạm Đông, xem ra Mộ Cẩn Du này, cô phải tìm hiểu thật tốt một phen mới được!