Đã nói có cơ hội tốt như vậy, Sở Bích Đình chắc chắn sẽ không thể nào buông tha nó.

Còn không phải đã đến lúc rồi sao!

Mới vừa đi tới chân núi, còn chưa kịp thở một hơi, Hàn Tử Tây đã nghe thấy tiếng động cơ gào thét từ xa truyền đến, ngay trước mặt nàng là một chiếc BMW, cùng một loại xe với chiếc xe năm đó, mà ngay cả biển số xe đều y hệt!

Sở Bích Đình – cô ta đây là muốn khiến cô nợ máu phải trả bằng máu đây mà!

Mặc dù cô quả thật có tội, nhưng là bây giờ cũng không phải là thời điểm cô trả nợ!

Việc đã đến nước này, cũng không có chút băn khoăn nào, Hàn Tử Tây lợi dụng thời điểm xe dừng trước mặt, nhanh chóng quay người chạy đi.

Sở Bích Đình ngồi trong xe thấy thế, cười lạnh một tiếng: "Chạy đi, xem chân của mày nhanh, hay là xe của tao nhanh, Hàn Tử Tây thời điểm nợ máu trả bằng máu của mày đã đến!"

Đằng sau, chiếc xe như một con dã thú hung mãnh, đuổi sát từng bước, Hàn Tử Tây híp mắt lại một chút, đột nhiên nghiêng đầu, chạy ngược về đường cũ.

Sở Bích Đình không nghĩ tới cô sẽ dùng đến chiêu này, lập tức dồn sức phanh xe lại, việc này thật...

Đúng lúc này, Sở Bích Đình chỉ thấy Hàn Tử Tây đạp vách núi bên cạnh quốc lộ, mượn lực nhảy vọt lên cao một cái, thế nhưng nhảy lên nắp xe của cô ta, chẳng biết lúc nào trên tay còn cầm một tảng đá lớn, lập tức liền đập vỡ kính chắn gió.

Tiếng xe thắng gấp chói tai vang lên, Sở Bích Đình nhanh chóng đẩy cửa nhảy xuống xe, mặc dù động tác rất nhanh, nhưng vẫn là không thể tránh khỏi vài chỗ trên người bị thủy tinh cắt vào, nhất là gò má bên trái, máu chảy đỏ tươi, làm cho Sở Bích Đình vốn không có lý trí càng thêm điên cuồng.

Tiến lên, giơ tay nghĩ cho tiện nhân trước mặt một bạt tai, nhưng Hàn Tử Tây đã chặn cô ta lại, trở tay nhanh chóng cho cô ta một bạt tai trước.

Lần này Sở Bích Đình bị đánh, cô ta bụm mặt, ánh mắt không dám tin: "Tiện nhân, mày lại dám đánh tao?"

"Vì cái gì không dám?" Nói xong, Hàn Tử Tây lại hạ xuống một cái tát: "Thêm lần này liền cân đối rồi!"

"Hàn Tử Tây, mày muốn chết!" Sở Bích Đình hận không thể cắn nát răng, giơ tay lần nữa.

Sở Bích Đình chỉ hận hiện tại trong tay mình không có súng!

Tiện nhân kia bình thường giống như tiểu bạch thỏ, thì ra là vẫn luôn che dấu.

Hàn Tử Tây lui người về phía trước, bởi vì theo quán tính, thân thể Sở Bích Đình liền nghiêng về phía trước, đúng lúc này, Hàn Tử Tây lại duỗi ra một chân, ngáng cô ta một chút.

Sở Bích Đình luôn luôn tâm cao khí ngạo, bây giờ liền chật vật té ngã trên đất.

"Cứ như vậy giết tôi..." Hàn Tử Tây theo trên cao nhìn xuống cô ta, vẻ mặt khinh miệt: "Sở Bích Đình, đừng nói đến kỹ thuật của cô không được, đến tư cách giết tôi cô cũng không có!"

"Tao không có tư cách!" Sở Bích Đình đứng dậy, ánh mắt hung ác: "Mày hại vị hôn phu của tao, mày nói tao không có tư cách!"

"Đúng vậy, là tôi thiếu cô một mạng, nhưng đó là của Lạc Vân Khuynh , không phải là của cô!" Hàn Tử Tây lạnh nhạt nói: "Ân tình của anh ta, đời này tôi đều không quên, nhưng tôi sẽ không trả nó lại trên tay cô, Sở Bích Đình!"

Lạc Vân Khuynh!

Cái tên này, chính là cây cầu chắn khiến Sở Bích Đình cùng Hàn Tử Tây khó có thể vượt qua.

Hàn Tử Tây nói xong liền xoay người...

"Hàn Tử Tây..." Sở Bích Đình ở phía sau gào thét: "Mày mới không có tư cách nói tên của anh ấy, mày không có tư cách..."

Nói rồi, nước mắt cô ta chảy xuống, đó là người cô ta yêu nhất.

Vốn đã nói, đợi cô ta đến hai mươi tuổi, bọn họ sẽ kết hôn , bọn họ muốn sinh một nam một nữ, như vậy liền trở thành hòa hợp.

Con trai giống cô ta, còn con gái thì giống anh...

Chính là mơ ước tốt đẹp như vậy, lại kết thúc trên tay Hàn Tử Tây.

Mười ba năm, cô ta từ thiếu nữ mười sáu tuổi liền biến thành gái ế sắp ba mươi, trong mười ba năm này, cô ta không có lúc nào là không hận Hàn Tử Tây!

Không có kỹ thuật...

A, Hàn Tử Tây, giờ tao liền cho mày nhìn, kỹ thuật của tao rốt cuộc có được không!

Nhặt lên một mảnh kính bị vỡ trên mặt đất, cô ta từ sau lưng Hàn Tử Tây lao vọt tới...